Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Hả? Xe Đâu Rồi?...
2025-01-04 00:14:34
Ổ Tô nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy hai cái, rồi vòng tay ôm lấy cô ấy. Diệp Tịnh thấp hơn Ổ Tô gần một cái đầu, bị cô ôm như vậy, vừa khéo tựa đầu vào vai cô.
Tiếng nghẹn ngào của Diệp Tịnh khựng lại—
Trời ơi! Tô Tô đang ôm mình sao?!
Người cậu ấy thơm quá!
À không, sao lại nghĩ đến chuyện này, Liên Hựu Hạ ơi, tớ có lỗi với cậu a a a!
Ổ Tô an ủi: “Đừng khóc nữa. Thật ra, cậu nghĩ xem, nếu lúc đó cậu đứng ra giúp Liên Hựu Hạ, có khả năng lớn là cậu cũng không còn ở lớp thực nghiệm rồi. Mất một người còn kéo theo cả cậu, tính ra chẳng đáng chút nào.”
Diệp Tịnh là một cô nàng nói nhiều chính hiệu. Ngoài giờ học, cái miệng nhỏ của cô ấy lúc nào cũng líu lo không ngừng. Ổ Tô nghe cả ngày, đại khái cũng biết về hoàn cảnh gia đình cô ấy.
Ba mẹ Diệp Tịnh là người bản địa, đều làm công nhân trong doanh nghiệp nhỏ, đi làm từ sáng đến tối. Họ không để cô ấy thiếu thốn gì, nhưng chỉ ở mức trung bình. Đừng nói Trình Nhuế, ngay cả đám bạn nhựa của cô ta cũng hơn hẳn, chênh lệch rất xa.
Mấy cô bé tuổi mười mấy, chưa từng trải qua sóng gió lớn, không có kinh nghiệm xã hội. Trong tình huống đó mà dám âm thầm giúp đỡ bạn, Ổ Tô thấy cô ấy đã không tệ rồi.
Ổ Tô là người từng bước vào xã hội, quen thuộc với sự “mưu mô” trong công việc, sự “lạnh nhạt” của người lớn, cô không nghĩ Diệp Tịnh có gì đáng trách.
Sợ hãi là bản năng của con người, có người sinh ra đã có dũng khí “lấy trứng chọi đá”, có người lại không. Điều đó không phải lý do để trách móc họ, họ chỉ là những người bình thường mà thôi.
Giống như việc thấy một ông lão ngã trên đường, bạn có đỡ không?
Trên đời có nhiều người kiên cường, bất chấp khó khăn vẫn tiến về phía trước, họ rất xuất sắc, chịu được những đòn giáng vượt xa khả năng của mình. Nhưng phần đông vẫn là những người biết cân nhắc lợi hại, giúp được thì giúp, đụng đến lợi ích cá nhân thì rút lui kịp thời.
Ổ Tô nghĩ, nếu đời trước mình gặp chuyện như Liên Hựu Hạ, cô sẽ làm thế nào? Giúp bạn ấy tìm cách? Thu thập bằng chứng cho giáo viên xem? Nhưng nếu bảo đối đầu trực diện với đám học sinh có gia thế quyền lực kia, tự hỏi lòng, cô không dám, cũng không làm.
Cô biết mình chưa chắc đã làm tốt hơn Diệp Tịnh.
Bản thân cô vốn là một người nhút nhát và lạnh nhạt, lấy tư cách gì để đánh giá hành động của Diệp Tịnh lúc đó?
Ổ Tô ôm lấy vai Diệp Tịnh, nhẹ giọng nói: “Nếu cậu cảm thấy mình không đủ khả năng lay chuyển cây lớn thì hãy cố gắng trưởng thành. Khi cậu đủ mạnh mẽ, gặp lại chuyện tương tự, cậu có khả năng vượt xa vấn đề đó để gánh vác. Khi đó, nếu không giúp mà chọn đứng nhìn thì lúc ấy mới đáng để hối hận.”
Diệp Tịnh hiểu, nhưng dường như cũng chưa hiểu hết, sau khi bình tĩnh lại, cô ấy mới nói: “Tô Tô, nếu họ tìm cậu gây rối, cậu cứ tránh xa họ ra. Nhiệm vụ của chúng ta là học hành chăm chỉ…” Nhưng nói vậy thôi, cô ấy cũng không chắc, nếu họ thật sự tìm Ổ Tô gây sự, liệu cô có tránh được không.
Diệp Tịnh có chút lo lắng: “Tô Tô, hay cậu về nhà tránh vài ngày đi, đợi khai giảng rồi quay lại, ba mẹ cậu có thể thuê gia sư cho cậu không? Học ở nhà cũng được mà.”
Ổ Tô nói cô vào đây bằng cách đóng tiền, học phí ở Nhất Trung rất cao, nhà cô chắc không thiếu tiền, ba mẹ cô có lẽ đủ khả năng thuê gia sư.
“…” Ổ Tô xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô ấy, cười nói: “Không sao, mình không sợ họ, thầy cô ở trường dạy tốt thế này, thuê gia sư làm gì, phí tiền.”
Nhìn xem làm con bé sợ đến mức nào rồi.
Lúc này, Phục Kiệt tình cờ đi ngang qua, nghe thấy câu “thuê gia sư phí tiền” của Ổ Tô, bước chân khựng lại, rồi tiếp tục đi về phía lớp học.
Tiếng nghẹn ngào của Diệp Tịnh khựng lại—
Trời ơi! Tô Tô đang ôm mình sao?!
Người cậu ấy thơm quá!
À không, sao lại nghĩ đến chuyện này, Liên Hựu Hạ ơi, tớ có lỗi với cậu a a a!
Ổ Tô an ủi: “Đừng khóc nữa. Thật ra, cậu nghĩ xem, nếu lúc đó cậu đứng ra giúp Liên Hựu Hạ, có khả năng lớn là cậu cũng không còn ở lớp thực nghiệm rồi. Mất một người còn kéo theo cả cậu, tính ra chẳng đáng chút nào.”
Diệp Tịnh là một cô nàng nói nhiều chính hiệu. Ngoài giờ học, cái miệng nhỏ của cô ấy lúc nào cũng líu lo không ngừng. Ổ Tô nghe cả ngày, đại khái cũng biết về hoàn cảnh gia đình cô ấy.
Ba mẹ Diệp Tịnh là người bản địa, đều làm công nhân trong doanh nghiệp nhỏ, đi làm từ sáng đến tối. Họ không để cô ấy thiếu thốn gì, nhưng chỉ ở mức trung bình. Đừng nói Trình Nhuế, ngay cả đám bạn nhựa của cô ta cũng hơn hẳn, chênh lệch rất xa.
Mấy cô bé tuổi mười mấy, chưa từng trải qua sóng gió lớn, không có kinh nghiệm xã hội. Trong tình huống đó mà dám âm thầm giúp đỡ bạn, Ổ Tô thấy cô ấy đã không tệ rồi.
Ổ Tô là người từng bước vào xã hội, quen thuộc với sự “mưu mô” trong công việc, sự “lạnh nhạt” của người lớn, cô không nghĩ Diệp Tịnh có gì đáng trách.
Sợ hãi là bản năng của con người, có người sinh ra đã có dũng khí “lấy trứng chọi đá”, có người lại không. Điều đó không phải lý do để trách móc họ, họ chỉ là những người bình thường mà thôi.
Giống như việc thấy một ông lão ngã trên đường, bạn có đỡ không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đời có nhiều người kiên cường, bất chấp khó khăn vẫn tiến về phía trước, họ rất xuất sắc, chịu được những đòn giáng vượt xa khả năng của mình. Nhưng phần đông vẫn là những người biết cân nhắc lợi hại, giúp được thì giúp, đụng đến lợi ích cá nhân thì rút lui kịp thời.
Ổ Tô nghĩ, nếu đời trước mình gặp chuyện như Liên Hựu Hạ, cô sẽ làm thế nào? Giúp bạn ấy tìm cách? Thu thập bằng chứng cho giáo viên xem? Nhưng nếu bảo đối đầu trực diện với đám học sinh có gia thế quyền lực kia, tự hỏi lòng, cô không dám, cũng không làm.
Cô biết mình chưa chắc đã làm tốt hơn Diệp Tịnh.
Bản thân cô vốn là một người nhút nhát và lạnh nhạt, lấy tư cách gì để đánh giá hành động của Diệp Tịnh lúc đó?
Ổ Tô ôm lấy vai Diệp Tịnh, nhẹ giọng nói: “Nếu cậu cảm thấy mình không đủ khả năng lay chuyển cây lớn thì hãy cố gắng trưởng thành. Khi cậu đủ mạnh mẽ, gặp lại chuyện tương tự, cậu có khả năng vượt xa vấn đề đó để gánh vác. Khi đó, nếu không giúp mà chọn đứng nhìn thì lúc ấy mới đáng để hối hận.”
Diệp Tịnh hiểu, nhưng dường như cũng chưa hiểu hết, sau khi bình tĩnh lại, cô ấy mới nói: “Tô Tô, nếu họ tìm cậu gây rối, cậu cứ tránh xa họ ra. Nhiệm vụ của chúng ta là học hành chăm chỉ…” Nhưng nói vậy thôi, cô ấy cũng không chắc, nếu họ thật sự tìm Ổ Tô gây sự, liệu cô có tránh được không.
Diệp Tịnh có chút lo lắng: “Tô Tô, hay cậu về nhà tránh vài ngày đi, đợi khai giảng rồi quay lại, ba mẹ cậu có thể thuê gia sư cho cậu không? Học ở nhà cũng được mà.”
Ổ Tô nói cô vào đây bằng cách đóng tiền, học phí ở Nhất Trung rất cao, nhà cô chắc không thiếu tiền, ba mẹ cô có lẽ đủ khả năng thuê gia sư.
“…” Ổ Tô xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô ấy, cười nói: “Không sao, mình không sợ họ, thầy cô ở trường dạy tốt thế này, thuê gia sư làm gì, phí tiền.”
Nhìn xem làm con bé sợ đến mức nào rồi.
Lúc này, Phục Kiệt tình cờ đi ngang qua, nghe thấy câu “thuê gia sư phí tiền” của Ổ Tô, bước chân khựng lại, rồi tiếp tục đi về phía lớp học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro