Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Hả? Xe Đâu Rồi?...

2025-01-04 00:14:34

Anh thầm nghĩ: Học không giỏi, thuê gia sư học bù, học sinh tiến bộ, thầy cô kiếm tiền, không vấn đề gì, nếu học sinh hay phụ huynh nào cũng nghĩ việc học thêm là lãng phí tiền, chẳng phải mình sẽ mất đi một khoản thu nhập lớn sao.

Phục Kiệt bước đi rất nhanh, bóng dáng lướt qua mang theo một làn gió nhẹ, thoảng mùi hương bột giặt quen thuộc, Ổ Tô vô thức nhìn theo, chỉ thấy được bóng lưng của anh.

Diệp Tịnh thần kinh thô, lập tức bị phân tâm, cô ấy nói: “Đó là Phục Kiệt lớp mình, người này hơi kỳ lạ.”

Ổ Tô cười: “Kỳ lạ thế nào?”

Chuông báo tiết tự học lúc này cuối cùng cũng vang lên, Diệp Tịnh kéo tay Ổ Tô chạy về lớp, vừa nói: “Lát nữa mình viết giấy cho cậu.”

Ổ Tô: “Làm bài tập trước đi, không hiểu gì còn hỏi thầy cô được. Tối cậu làm bài xong nhắn tin WeChat cho mình, mình nói chuyện trên đó.”

“Được.”

Một tiết tự học dài 45 phút trôi qua rất nhanh.

Diệp Tịnh là học sinh nội trú, sau khi ăn tối sẽ còn hai tiết tự học nữa, Ổ Tô thu dọn bài tập và sách vở cần ôn tập trong tối nay, sau đó chào tạm biệt Diệp Tịnh rồi đi ra cổng trường.

Tài xế Lý đỗ xe bên lề đường, vừa thấy Ổ Tô bước ra, ông ấy lập tức xuống xe mở cửa cho cô: “Đại tiểu thư, cô tan học rồi.”

Ổ Tô mỉm cười gật đầu: “Chờ lâu không? Cảm ơn chú nhé.”

Tài xế Lý bỗng chốc có chút ngỡ ngàng, ông ấy đã làm tài xế cho nhà họ Trình suốt 20 năm, từng lái xe cho Trình An Quốc, Lý Thải Hoa, Trình Nhuế và Trình Húc, nhưng chưa một ai từng nói với ông ấy một câu “cảm ơn” hay “vất vả rồi”.

Gương mặt nghiêm nghị, thậm chí có phần dữ dằn thường ngày của ông ấy lúc này lại nở một nụ cười hơi vụng về nhưng chân thật:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đâu có, không vất vả chút nào.”

Ông ấy khởi động xe, bật lại điều hòa, chờ khoảng năm phút thì Ổ Tô nói: “Chú chở cháu đến quảng trường Vạn Hòa nhé, cháu muốn mua ít đồ, không cần đợi Trình Nhuế đâu, chắc cô ta sẽ đi cùng bạn.”

Nghe vậy, tài xế Lý gật đầu: “Được rồi.”

Trước đây Trình Nhuế cũng từng vài lần tan học rồi đi chơi với bạn bè, không ngồi xe nhà về, nên ông ấy thấy việc này không có gì lạ, đại tiểu thư đã nói vậy thì ông ấy cũng không cần đợi nữa.

Chiếc xe màu đen từ từ hòa vào dòng xe cộ đông đúc, Ổ Tô ngồi trong xe, tận hưởng không khí mát lạnh từ điều hòa, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm dòng người qua lại, cảm thán rằng hóa ra việc có tài xế đưa đón lại thoải mái đến vậy, so với những lần chen chúc trên xe buýt trước đây, đúng là khác biệt một trời một vực, không thể dùng lời nào để diễn tả.

Trong khi Ổ Tô đang tận hưởng niềm vui, thì nửa tiếng sau, Trình Nhuế vừa cùng đám bạn “chị em plastic” bước ra khỏi cổng trường đã lập tức tối sầm mặt.

Trường Nhất Trung có một đội bóng rổ dành cho các học sinh thể thao. Buổi sáng, họ học bù như các học sinh bình thường, buổi chiều thì bắt đầu tập luyện.

Đám bám đuôi của Trình Nhuế rất thích ngắm trai đẹp, nhất là khi các vận động viên cởi áo trong lúc tập luyện. Mồ hôi chảy dọc theo bắp tay rắn chắc, cơ bụng sáu múi hay tám múi, rồi lướt qua đường viền mờ ảo của cơ chéo bụng…

Trình Nhuế bề ngoài thì giả bộ che che giấu giấu, nói là ngại ngùng gì đó, nhưng thực tế mà nói, nếu phóng đại một chút thì nước miếng của cô ta sắp nhỏ xuống đất đến nơi.

Họ xem bóng rổ suốt nửa tiếng, hai chị em nhựa còn mua nước cho các vận động viên, có vài nam sinh táo bạo còn huýt sáo về phía Trình Nhuế.

Trình Nhuế nhìn thấy đám bạn bám đuôi của mình không được ai đáp lại, trong khi bản thân chẳng làm gì mà vẫn thu hút được sự chú ý, hai cô gái kia thì lộ rõ vẻ ghen tị không thể che giấu, điều này khiến lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn vô cùng.

Nhưng, cảm giác thỏa mãn đó ngay lập tức tan biến khi cô ta bước ra cổng trường.

Chết tiệt! Xe của cô ta đâu? Tài xế Lý đâu?!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0