Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Giả Thuyết Hợp...

2025-01-04 00:14:34

Lúc này, trước cổng trường Nhất Trung đã không còn mấy chiếc xe riêng. Ngẩng đầu nhìn qua, vài chiếc xe đỗ gần nhau, tài xế đứng bên ngoài túm tụm hút thuốc trò chuyện đều là những gương mặt quen thuộc. Phải một lúc lâu, Trình Nhuế mới nhìn rõ, mấy chiếc xe còn lại đều là của những chị em “plastic” của cô ta.

Lý Chi và Trương Hiểu Manh đứng bên đường nhìn một lúc, nửa ngày không thấy xe đến đón Trình Nhuế, Lý Chi hỏi: “Nhuế Nhuế, tài xế nhà cậu chưa tới à?”

Trình Nhuế cố nặn ra một nụ cười: “Mình có chút việc, đã nhắn tin cho tài xế Lý, bảo ông ấy không cần đến đón mình.”

“Vậy à, hay để tài xế nhà mình đưa cậu một đoạn nhé? Cậu đi đâu?” Lý Chi nói.

Trình Nhuế bịa một lý do: “Mình đến chỗ giáo viên dạy piano, không cần đâu, cũng không tiện đường, các cậu cứ đi trước đi.”

Trương Hiểu Manh hỏi: “Thật sự không cần à? Cậu gọi taxi hay xe công nghệ?”

Trình Nhuế lấy điện thoại ra mở lên: “Thật sự không cần đâu, mình tự gọi xe được rồi.”

Hội chị em plastic nghe cô ta nói vậy thì không ép nữa, vài người nhắn tin trong nhóm nhỏ, hẹn nhau lát nữa đi ăn tráng miệng, không có Trình Nhuế đi cùng thì càng tiện, họ cũng dễ nói chuyện hơn.

Đợi họ đi rồi, Trình Nhuế vẫn loay hoay với ứng dụng gọi xe, mãi mới đặt được một chiếc.

Bình thường cô ta đi đâu cũng có tài xế đưa đón, ứng dụng gọi xe này cũng là nghe người khác nhắc đến, còn cô ta thì chưa từng dùng qua.

Ba phút sau, một chiếc taxi dừng trước cổng trường Nhất Trung, tài xế thò đầu ra hỏi: “Số đuôi điện thoại XXXX, là cô gọi xe đúng không?”

Trình Nhuế nhìn chiếc taxi cũ kỹ trước mắt, lại liếc màn hình điện thoại—

Chết tiệt! Lỡ tay chọn nhầm rồi, ban đầu chọn xe sang mà giờ lại thành taxi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Nhuế tức tối, vừa vội vừa bực, muốn nhanh chóng về nhà nên không định hủy để chờ một chiếc xe khác, cô ta gật đầu, mở cửa xe ngồi vào.

Lái taxi kiếm tiền vất vả, nhiều xe hầu như hai tài xế thay phiên chạy sáng tối, để kiếm được tiền, chỉ cần xe còn chạy được, chưa đến tiêu chuẩn báo hỏng là vẫn dùng.

Ghế trong xe xóc xệch, ngồi không thoải mái, bọc ghế trắng còn dính vài vết bẩn, cộng thêm mùi xăng nồng nặc trong xe khiến Trình Nhuế phải bịt miệng, có chút buồn nôn.

Gió nóng mang theo hơi ngột ngạt từ cửa sổ xe không chắc chắn ùa vào, cô ta hỏi: “Bật điều hòa được không?”

Gương mặt đen sạm của tài xế thoáng chút ngượng ngùng: “Điều hòa hỏng rồi.”

Trình Nhuế: ……

Cô ta bấm móng tay lên vỏ điện thoại, để lại từng vết hằn, tài xế Lý lại dám bỏ cô ta về trước?! Ông ta không muốn làm nữa à? Nhưng cô ta nghĩ kỹ lại, chắc tên ngốc đó không có gan lớn vậy, chắc chắn là do con tiện nhân Ổ Tô xúi giục!

……

Ổ Tô xuống xe không mang theo túi xách, nhẹ nhàng thoải mái, lát nữa có thể xách thêm vài món, không được thì nhờ người ta gửi về.

Vừa bước vào trung tâm thương mại, cô chợt nhớ ra tài xế Lý có thể qua đây xách đồ giúp.

Ôi chao, vẫn chưa quen với kiểu sống của nhà giàu này.

Không được, phải nhanh chóng rèn luyện bản thân, sau khi rời khỏi nhà họ Trình, cô còn phải thuê hai vệ sĩ, vừa biết lái xe, vừa xách đồ, lại còn biết đánh nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0