Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Giả Thuyết Hợp...
2025-01-04 00:14:34
Hệ thống Đại Gia bỗng lên tiếng: [A Tô, không cần vội, về nhà ăn tối trước đi.]
Ổ Tô cười như không cười: “Bé con A Thổ, cậu đừng quá đáng.”
Hệ thống Đại Gia : [Ồ.]
Vào đến trung tâm thương mại, Ổ Tô đi thẳng lên tầng năm, buổi trưa cô còn chưa kịp tiêu tiền ở tầng năm.
Vừa ra khỏi thang máy đã thấy bản đồ hướng dẫn của trung tâm thương mại, hóa ra tầng năm là cả một tầng khu vực mỹ phẩm.
Con gái ai mà không thích mua mỹ phẩm? Câu trả lời: Ổ Tô không thích.
Ừm, thật ra là vì cô nghèo.
Nhưng bây giờ cô đã có tiền rồi!
Ổ Tô với ánh mắt sáng rực, cẩn thận chăm chú nhìn bảng chỉ dẫn một lượt, định sẵn trình tự tham quan, rồi đầu tiên đi đến cửa hàng bán mỹ phẩm Hàn Quốc nhỏ và cửa hàng tổng hợp mỹ phẩm Âu Mỹ giá bình dân.
Nhân viên bán hàng với nụ cười niềm nở bước lại chào hỏi khách: “Xin chào, chị cần gì ạ? Em có thể giới thiệu cho chị.”
Vừa bước vào, Ổ Tô - người vốn chỉ dùng những loại son rẻ tiền ở kiếp trước đã bị những món mỹ phẩm với bao bì sặc sỡ đủ màu sắc trên các kệ trưng bày làm cho choáng ngợp.
“Tôi cần rất nhiều thứ.” Ổ Tô liếc qua giá cả, thầm nghĩ lần này chắc chắn ổn, rồi nói: “Thứ gì cũng cần, mang giỏ lại đây, không, lấy bốn cái, cô cầm hai cái, tôi hai cái.” Nếu không sẽ không chứa hết được!
Nhân viên bán hàng vẫn giữ nụ cười, làm theo yêu cầu của khách, thật sự lấy ra bốn cái giỏ, thậm chí còn chọn loại to nhất.
Cô ấy không thể chắc rằng chiếc túi hiệu mà Ổ Tô đang mang có phải là hàng thật hay không, nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy chắc hẳn không có thời gian rảnh để đùa giỡn người khác đâu.
Dù có đùa thì lúc này trong cửa hàng cũng không đông khách, vậy thì cứ để cô tham quan, đi dạo cùng cô một vòng cũng chẳng mất mát gì, cùng lắm lại mang giỏ trả về.
Loại phấn mắt đơn màu giá 79 tệ một hộp, tổng cộng hơn mười màu, Ổ Tô không nhìn kỹ đã ném hết vào giỏ, nhân viên bán hàng đi phía sau nói: “Chị gái xinh đẹp, còn thiếu hai màu, không thích sao?”
“À, sót hai màu.” Ổ Tô phất tay: “Nhanh, cho vào giỏ đi.”
Nhân viên bán hàng: “Vâng ạ.”
Loại son kem mới ra năm nay của một thương hiệu giá bình dân, một bộ chín màu, thích, mua!
Nhân viên ngọt ngào nói: “Chị xem bảng màu mắt này, dòng giới hạn của hãng X, đừng nhìn giá không đắt, nhưng hàng quá ít, chúng em đặt hai tháng mới về được hơn một trăm hộp, giờ chỉ còn vài hộp mới nguyên thôi.”
Ổ Tô vung tay: “Lấy hết!”
Bút kẻ mắt của hãng Y, mỗi cây chỉ 69 tệ, lâu trôi, chống nước, chống mồ hôi, tổng cộng năm màu, mua!
……
Đừng nhìn những món mỹ phẩm giá chỉ vài chục hay hơn trăm tệ, lúc tính tiền, tờ hóa đơn dài dằng dặc, tổng cộng 12.582 tệ.
Buổi trưa đã tiêu hơn mười mấy vạn, chút tiền này Ổ Tô tiêu mà không chớp mắt, cô rút điện thoại ra, hào phóng nói: “Thanh toán bằng Alipay, quét đi.”
Nhân viên lần lượt lấy từng món ra khỏi giỏ, làm trống sáu cái giỏ. Vì vừa nãy không đủ chỗ đựng nên họ phải lấy thêm hai cái.
Quầy thu ngân rộng rãi cũng gần như không đủ chỗ, cần hai nhân viên hỗ trợ giữ đồ bên cạnh, nếu không sẽ rơi xuống.
Ổ Tô cười như không cười: “Bé con A Thổ, cậu đừng quá đáng.”
Hệ thống Đại Gia : [Ồ.]
Vào đến trung tâm thương mại, Ổ Tô đi thẳng lên tầng năm, buổi trưa cô còn chưa kịp tiêu tiền ở tầng năm.
Vừa ra khỏi thang máy đã thấy bản đồ hướng dẫn của trung tâm thương mại, hóa ra tầng năm là cả một tầng khu vực mỹ phẩm.
Con gái ai mà không thích mua mỹ phẩm? Câu trả lời: Ổ Tô không thích.
Ừm, thật ra là vì cô nghèo.
Nhưng bây giờ cô đã có tiền rồi!
Ổ Tô với ánh mắt sáng rực, cẩn thận chăm chú nhìn bảng chỉ dẫn một lượt, định sẵn trình tự tham quan, rồi đầu tiên đi đến cửa hàng bán mỹ phẩm Hàn Quốc nhỏ và cửa hàng tổng hợp mỹ phẩm Âu Mỹ giá bình dân.
Nhân viên bán hàng với nụ cười niềm nở bước lại chào hỏi khách: “Xin chào, chị cần gì ạ? Em có thể giới thiệu cho chị.”
Vừa bước vào, Ổ Tô - người vốn chỉ dùng những loại son rẻ tiền ở kiếp trước đã bị những món mỹ phẩm với bao bì sặc sỡ đủ màu sắc trên các kệ trưng bày làm cho choáng ngợp.
“Tôi cần rất nhiều thứ.” Ổ Tô liếc qua giá cả, thầm nghĩ lần này chắc chắn ổn, rồi nói: “Thứ gì cũng cần, mang giỏ lại đây, không, lấy bốn cái, cô cầm hai cái, tôi hai cái.” Nếu không sẽ không chứa hết được!
Nhân viên bán hàng vẫn giữ nụ cười, làm theo yêu cầu của khách, thật sự lấy ra bốn cái giỏ, thậm chí còn chọn loại to nhất.
Cô ấy không thể chắc rằng chiếc túi hiệu mà Ổ Tô đang mang có phải là hàng thật hay không, nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy chắc hẳn không có thời gian rảnh để đùa giỡn người khác đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù có đùa thì lúc này trong cửa hàng cũng không đông khách, vậy thì cứ để cô tham quan, đi dạo cùng cô một vòng cũng chẳng mất mát gì, cùng lắm lại mang giỏ trả về.
Loại phấn mắt đơn màu giá 79 tệ một hộp, tổng cộng hơn mười màu, Ổ Tô không nhìn kỹ đã ném hết vào giỏ, nhân viên bán hàng đi phía sau nói: “Chị gái xinh đẹp, còn thiếu hai màu, không thích sao?”
“À, sót hai màu.” Ổ Tô phất tay: “Nhanh, cho vào giỏ đi.”
Nhân viên bán hàng: “Vâng ạ.”
Loại son kem mới ra năm nay của một thương hiệu giá bình dân, một bộ chín màu, thích, mua!
Nhân viên ngọt ngào nói: “Chị xem bảng màu mắt này, dòng giới hạn của hãng X, đừng nhìn giá không đắt, nhưng hàng quá ít, chúng em đặt hai tháng mới về được hơn một trăm hộp, giờ chỉ còn vài hộp mới nguyên thôi.”
Ổ Tô vung tay: “Lấy hết!”
Bút kẻ mắt của hãng Y, mỗi cây chỉ 69 tệ, lâu trôi, chống nước, chống mồ hôi, tổng cộng năm màu, mua!
……
Đừng nhìn những món mỹ phẩm giá chỉ vài chục hay hơn trăm tệ, lúc tính tiền, tờ hóa đơn dài dằng dặc, tổng cộng 12.582 tệ.
Buổi trưa đã tiêu hơn mười mấy vạn, chút tiền này Ổ Tô tiêu mà không chớp mắt, cô rút điện thoại ra, hào phóng nói: “Thanh toán bằng Alipay, quét đi.”
Nhân viên lần lượt lấy từng món ra khỏi giỏ, làm trống sáu cái giỏ. Vì vừa nãy không đủ chỗ đựng nên họ phải lấy thêm hai cái.
Quầy thu ngân rộng rãi cũng gần như không đủ chỗ, cần hai nhân viên hỗ trợ giữ đồ bên cạnh, nếu không sẽ rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro