Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Hai Mươi Bảy Vạ...

2025-01-04 00:14:34

Cậu bé đạt hai điểm tuyệt đối gần như lắp bắp, lại cực kỳ không nỡ, đưa hai tay trả lại món đồ chơi: “Chị ơi, em, em không lấy đâu, cảm ơn chị.” Mẹ nói không được tùy tiện nhận đồ của người khác.

Bốn cậu bé còn lại cũng đưa đồ chơi trả lại: “Chúng em cũng không lấy đâu, cảm ơn chị.”

Ổ Tô nhìn thấy sự luyến tiếc trong mắt chúng, dịu dàng nói: “Thế này nhé, mô hình sẽ để lại đây, chỉ được chơi khi làm xong bài tập, để bà chủ trông các em, không nghe lời là sẽ bị tịch thu, được không?” Cô nháy mắt với bà chủ.

Bà chủ nghe cô không tặng quà cho em trai nữa, cũng không muốn trả lại hàng, lập tức đồng ý: “Được, bà sẽ trông bọn trẻ, nếu nghịch ngợm, không làm bài tập là tịch thu hết!”

Mấy cậu bé ôm đồ chơi riêng của mình reo hò, cậu bạn luôn đứng bét lớp, thường xuyên kiếm cớ không làm bài tập lớn tiếng nói: “Em nhất định sẽ làm xong bài tập hè!”

Bà chủ cười: “Khai giảng rồi thì không làm nữa sao?”

“Làm! Làm hết!”

[Đến từ chủ tiệm Vương Ngọc Phân… +0.5]

[Đến từ học sinh tiểu học Điền XX… +3, từ học sinh tiểu học Lý XX… +2.6… từ…]

Ổ Tô lại mò ra được một quy tắc — giá trị Đại Gia thu được từ hành vi tiêu dùng không chỉ tính một lần. Khi hành vi tiêu dùng có mối quan hệ thực chất với người xung quanh, giá trị thu được sẽ cao hơn.

Cô đeo ba lô bước ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, cơn mưa rào đã chuyển thành màn mưa bụi mờ ảo. Cô lần theo ký ức, đi về phía trạm xe buýt. Khoảng cách vài trăm mét, cần đi ngược lại một đoạn, qua cổng trường Nhất Trung. Kết hợp tình tiết và ký ức, cô chợt nhớ tại sao sau giờ tan học, mình lại cô đơn đứng một mình trước cổng trường.

Hôm nay là ngày thứ ba cô trở về gia đình hào môn, cũng chính là nhà họ Trình, và là ngày đầu tiên đến trường mới. Nguyên chủ và Trình Nhuế, cô nàng thiên kim giả, đều là học sinh lớp 12. Nhất Trung - trường trọng điểm của thành phố, có một tháng học bù vào kỳ nghỉ hè.

Sáng sớm ra cửa, Trình Nhuế không muốn đi chung xe gia đình với nguyên chủ, cô ta lấy lý do sắp trễ giờ, hối thúc tài xế đi trước, để lại nguyên chủ hít một đống khói xe phía sau. Cuối cùng, nguyên chủ đành đi bộ một dặm, bắt xe buýt đến trường và bị muộn.

Đến giờ tan học, nhân lúc nguyên chủ vào văn phòng lấy bài thi, Trình Nhuế lại viện lý do trời sắp có giông, đường dễ kẹt xe, không an toàn, hối tài xế đi trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong sách miêu tả: Ổ Tô đội cơn mưa giông, toàn thân ướt sũng đứng chờ xe buýt nửa tiếng, đêm đó về nhà liền phát sốt cao.

Ổ Tô “chậc” một tiếng: “Đúng là xấu tính thật!”

Hệ thống Đại Gia: [Đúng vậy, cô ta đúng là lòng dạ rắn rết!]

“……”

Ổ Tô: “Nhưng mà, chuyện nhỏ thôi haha, ta có tiền rồi, không thể tự bắt taxi à?”

[Được chứ, không thành vấn đề.]

“……”

Ổ Tô nhìn nội dung hiển thị trên màn hình ánh sáng xanh, hoàn toàn không rảnh mà tức giận.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã thu được hơn hai mươi điểm, đổi ra tiền mặt chính là hơn hai mươi vạn!

Sướng!

Ổ Tô nhấn nút đổi, điện thoại lập tức báo tin nhắn đến, màn hình ánh sáng hiển thị giá trị Đại Gia còn lại: 0.5. Có vẻ hệ thống đã tự động nâng cấp.

Cô nhìn màn hình nhỏ của chiếc điện thoại cũ, đếm tới đếm lui mấy lần.

Hai mươi bảy vạn, hai mươi bảy vạn đó! Trước kia mỗi tháng lương cô cầm tay tám ngàn tám, trừ tiền thuê nhà, ăn uống và các chi phí hàng ngày, cũng chỉ tiết kiệm được chưa đến mười vạn. Ở thành phố A, nơi đất chật người đông, số tiền đó thậm chí chẳng mua nổi một cái toilet. Vậy mà chỉ trong chốc lát, cô đã kiếm được hai mươi bảy vạn. Tuy đầu tư hơn ba trăm tệ, nhưng xét về lợi nhuận thì đúng là không đáng kể.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0