Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Hai Mươi Bảy Vạ...
2025-01-04 00:14:34
Ổ Tô đếm lại số dư hai lần, rồi nhét điện thoại vào túi, cô hỏi: “A Thổ, số tiền này không phải là từ trên trời rơi xuống đấy chứ?”
Chưa nói đến hơn hai mươi vạn này, nếu sau này cô tùy tiện đổi ra hàng triệu, hàng tỷ, tất cả đều không rõ nguồn gốc mà chảy vào tài khoản, e rằng chẳng bao lâu sẽ bị mời đến uống trà với cảnh sát.
[Ký chủ yên tâm, bất kể ngân hàng quốc gia điều tra thế nào, thu nhập của cô đều được chuyển vào hợp pháp từ nguồn chính thống. Về nguồn gốc số tiền, khi nào cô trở thành người giàu nhất thế giới, cô sẽ hiểu rõ.]
Hệ thống còn ngụ ý rằng, dòng tiền không vi phạm pháp luật, nhưng cách giải thích với người xung quanh thế nào thì phải dựa vào sự khéo léo của cô.
Ổ Tô: “Nhiệm vụ của tôi có thời hạn không?”
[Mời cô trở thành người giàu nhất thế giới trước năm 30 tuổi.]
“Nếu, tôi nói là nếu, không hoàn thành nhiệm vụ thì sao…”
[Đến năm 30 tuổi, cô sẽ ngừng thở.]
Ổ Tô hít một hơi thật sâu: “Sẽ hoàn thành mà, nhiệm vụ được tặng tiền thế này, nếu tôi thất bại thì chẳng cần cậu nói, tôi tự nhảy núi tự tử luôn!”
Màn mưa bụi như sương, như có như không.
Sợi dây buộc tóc của Ổ Tô đã dùng quá lâu, không còn đàn hồi. Lúc cô vừa chạy vừa đi, mái tóc đen bóng như lụa dần xõa ra, mấy sợi tóc mai và tóc lòa xòa bên tai rơi xuống trán, làm cô ngứa ngáy.
Cô định đưa tay vuốt tóc, bỗng nhiên ánh sáng xung quanh tối lại.
Ổ Tô nhìn theo, thấy một nam sinh mặc đồng phục Nhất Trung cầm ô tiến lại gần, anh ta cao khoảng một mét tám lăm, vừa đến gần liền nói: “Bạn học, ô này cậu cầm dùng đi.”
Cô không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn.
Tóc mái của anh ta rất dài, gần như che khuất đôi mắt, anh ta đeo kính gọng đen khá tầm thường, trông có vẻ u ám, không gọn gàng, lại hơi giống mọt sách, nhưng sống mũi cao, đường nét gương mặt sắc sảo.
Là một kiểu xương mặt rất đẹp.
Hòa vào hơi ẩm của mưa, Ổ Tô ngửi thấy trên người anh ta có mùi xà phòng giặt thoang thoảng, dường như làm anh ta trở nên sáng sủa hơn đôi chút.
Thấy cô không nói gì, Phục Kiệt có vẻ lúng túng, lại hơi khó hiểu như thể bị từ chối một cách bất ngờ, anh ta lại nói: “Tôi với cậu cùng lớp, không có ý gì khác đâu, chỉ là… con gái bị lạnh không tốt.”
Phục Kiệt đang làm gia sư cho một bé học sinh tiểu học ở khu gần trường. Vừa tan dạy, anh ta chuẩn bị đón xe buýt về nhà. Thấy cô bạn học mới đứng trong mưa, lúc đầu anh ta không định để ý, nhưng đi một đoạn lại nhớ đến cảnh nhà mình trước đây bị dột ướt hết cả chăn gối, liền nổi hứng nhiều chuyện.
Ổ Tô cười nhạt: “Cảm ơn.” Cô bước sang bên cạnh, rời khỏi khu vực chiếc ô che: “Cơn mưa này như có như không, tôi chẳng để tâm, cảm ơn cậu nhé.”
Châm ngôn sống: Không công không nhận lộc.
Nghe cô dứt khoát từ chối, Phục Kiệt ngược lại không thấy ngượng nữa, nhẹ giọng đáp: “Không sao.” Là anh ta đường đột rồi.
Chỉ hai phút sau, xe buýt mà Phục Kiệt đợi đến, trùng hợp là xe taxi cô gọi cũng tới.
Ổ Tô giơ tay vẫy trước, taxi thấy có khách liền vòng xe nhanh, vượt qua xe buýt và dừng gọn bên lề.
Phục Kiệt thu ô, lên xe buýt, thầm nghĩ: À, hóa ra cô ấy đang chờ taxi.
Nhìn chiếc taxi lao đi với tốc độ gấp đôi chiếc “quái vật to xác” anh ta đang ngồi, anh ta thở dài: Xe nhỏ đúng là nhanh thật.
Phục Kiệt đặt ô xuống chân, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nhanh thì sao chứ? Vẫn là xe buýt tốt, quẹt thẻ hai tệ, rẻ lại tiết kiệm.—
[Tác giả có lời muốn nói]
Ổ Tô: Có tiền rồi, có tiền rồi, để xem tiêu thế nào đây~
Bình luận sẽ có lì xì (^▽^)
Chưa nói đến hơn hai mươi vạn này, nếu sau này cô tùy tiện đổi ra hàng triệu, hàng tỷ, tất cả đều không rõ nguồn gốc mà chảy vào tài khoản, e rằng chẳng bao lâu sẽ bị mời đến uống trà với cảnh sát.
[Ký chủ yên tâm, bất kể ngân hàng quốc gia điều tra thế nào, thu nhập của cô đều được chuyển vào hợp pháp từ nguồn chính thống. Về nguồn gốc số tiền, khi nào cô trở thành người giàu nhất thế giới, cô sẽ hiểu rõ.]
Hệ thống còn ngụ ý rằng, dòng tiền không vi phạm pháp luật, nhưng cách giải thích với người xung quanh thế nào thì phải dựa vào sự khéo léo của cô.
Ổ Tô: “Nhiệm vụ của tôi có thời hạn không?”
[Mời cô trở thành người giàu nhất thế giới trước năm 30 tuổi.]
“Nếu, tôi nói là nếu, không hoàn thành nhiệm vụ thì sao…”
[Đến năm 30 tuổi, cô sẽ ngừng thở.]
Ổ Tô hít một hơi thật sâu: “Sẽ hoàn thành mà, nhiệm vụ được tặng tiền thế này, nếu tôi thất bại thì chẳng cần cậu nói, tôi tự nhảy núi tự tử luôn!”
Màn mưa bụi như sương, như có như không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sợi dây buộc tóc của Ổ Tô đã dùng quá lâu, không còn đàn hồi. Lúc cô vừa chạy vừa đi, mái tóc đen bóng như lụa dần xõa ra, mấy sợi tóc mai và tóc lòa xòa bên tai rơi xuống trán, làm cô ngứa ngáy.
Cô định đưa tay vuốt tóc, bỗng nhiên ánh sáng xung quanh tối lại.
Ổ Tô nhìn theo, thấy một nam sinh mặc đồng phục Nhất Trung cầm ô tiến lại gần, anh ta cao khoảng một mét tám lăm, vừa đến gần liền nói: “Bạn học, ô này cậu cầm dùng đi.”
Cô không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn.
Tóc mái của anh ta rất dài, gần như che khuất đôi mắt, anh ta đeo kính gọng đen khá tầm thường, trông có vẻ u ám, không gọn gàng, lại hơi giống mọt sách, nhưng sống mũi cao, đường nét gương mặt sắc sảo.
Là một kiểu xương mặt rất đẹp.
Hòa vào hơi ẩm của mưa, Ổ Tô ngửi thấy trên người anh ta có mùi xà phòng giặt thoang thoảng, dường như làm anh ta trở nên sáng sủa hơn đôi chút.
Thấy cô không nói gì, Phục Kiệt có vẻ lúng túng, lại hơi khó hiểu như thể bị từ chối một cách bất ngờ, anh ta lại nói: “Tôi với cậu cùng lớp, không có ý gì khác đâu, chỉ là… con gái bị lạnh không tốt.”
Phục Kiệt đang làm gia sư cho một bé học sinh tiểu học ở khu gần trường. Vừa tan dạy, anh ta chuẩn bị đón xe buýt về nhà. Thấy cô bạn học mới đứng trong mưa, lúc đầu anh ta không định để ý, nhưng đi một đoạn lại nhớ đến cảnh nhà mình trước đây bị dột ướt hết cả chăn gối, liền nổi hứng nhiều chuyện.
Ổ Tô cười nhạt: “Cảm ơn.” Cô bước sang bên cạnh, rời khỏi khu vực chiếc ô che: “Cơn mưa này như có như không, tôi chẳng để tâm, cảm ơn cậu nhé.”
Châm ngôn sống: Không công không nhận lộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe cô dứt khoát từ chối, Phục Kiệt ngược lại không thấy ngượng nữa, nhẹ giọng đáp: “Không sao.” Là anh ta đường đột rồi.
Chỉ hai phút sau, xe buýt mà Phục Kiệt đợi đến, trùng hợp là xe taxi cô gọi cũng tới.
Ổ Tô giơ tay vẫy trước, taxi thấy có khách liền vòng xe nhanh, vượt qua xe buýt và dừng gọn bên lề.
Phục Kiệt thu ô, lên xe buýt, thầm nghĩ: À, hóa ra cô ấy đang chờ taxi.
Nhìn chiếc taxi lao đi với tốc độ gấp đôi chiếc “quái vật to xác” anh ta đang ngồi, anh ta thở dài: Xe nhỏ đúng là nhanh thật.
Phục Kiệt đặt ô xuống chân, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nhanh thì sao chứ? Vẫn là xe buýt tốt, quẹt thẻ hai tệ, rẻ lại tiết kiệm.—
[Tác giả có lời muốn nói]
Ổ Tô: Có tiền rồi, có tiền rồi, để xem tiêu thế nào đây~
Bình luận sẽ có lì xì (^▽^)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro