Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Toàn Là Rác Rưở...

2025-01-04 00:14:34

Trường Nhất Trung cách khu biệt thự nơi nhà họ Trình sinh sống nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, đi xe trong điều kiện giao thông tốt cũng khoảng hơn hai mươi phút, nếu gặp tắc đường không nghiêm trọng thì khoảng nửa tiếng hoặc bốn mươi phút.

Tài xế taxi dừng xe bên đường: “Cô gái, đến nơi rồi, phía trước tôi không vào được, phiền cô đi bộ vài bước nhé.”

Thái độ của ông khá tốt, dù sao mỗi căn biệt thự trước mắt ít nhất cũng phải giá từ trăm triệu trở lên, người sống ở đây không giàu có thì cũng quyền quý.

Người ta vẫn nói, nhìn mặt mà đặt bát cơm, dù tiền xe vẫn tính như thường nhưng thái độ của tài xế không khỏi nhún nhường hơn.

Đồng hồ tính tiền hiện: 88 tệ.

Một con số may mắn.

Ổ Tô rút tiền, đưa tờ duy nhất mệnh giá lớn nhất cho tài xế rồi nói ra câu mà cô đã nhịn suốt cả chặng đường: “Cảm ơn, không cần thối lại.”

Thật ra không chỉ là chặng đường này mà cả đời trước cũng vậy, cô luôn mong có thể giống như những người không thiếu tiền mà nói một câu “Cầm lấy, không cần thối.” Nhưng cô chưa từng có cơ hội, vì muốn tiết kiệm tiền để mua một căn nhà nhỏ cho riêng mình nên cô chẳng dám tiêu pha, từng đồng đều phải tính toán kỹ lưỡng, làm gì có dư tiền mà vung tay.

Tài xế nhận tiền, cười nói: “A, cảm ơn cô.”

Biệt thự nhà họ Trình nằm cạnh tòa nhà đắt giá nhất khu vực, được xem là khu đất vàng, khi mua nó đã có giá hơn năm tỷ, giờ có lẽ đã tăng lên gấp hai, ba lần, trong tiểu thuyết cũng từng nhắc đến điều này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ổ Tô bước qua cổng lớn, đi dọc theo con đường nhỏ trong vườn dẫn vào biệt thự.

Lúc này là 7 giờ 15 phút, cả nhà họ Trình đang quây quần bên bàn ăn.

Người ba có quan hệ máu mủ với cô, Trình An Quốc ngồi ở vị trí chính. Mẹ cô, Lý Thải Hoa, ngồi bên cạnh ông ta. Hai bên lần lượt là Trình Húc và Trình Nhuế, một người là em trai ruột của cô, còn người còn lại chính là “thiên kim giả” tu hú chiếm tổ chim khách.

Cả gia đình bốn người vui vẻ ăn cơm, không câu nệ quy tắc “ăn không nói, ngủ không lời”, vừa ăn vừa cười nói, từ xa nhìn lại là một gia đình ba tốt đầm ấm, hạnh phúc, trái lại, còn Ổ Tô thì sao? Ống quần dính bùn, tóc bị mưa làm ướt, cô lẻ loi đứng từ xa nhìn họ, hoàn toàn cô đơn lạc lõng.

Khoé miệng Ổ Tô khẽ nhếch lên, cô ném chiếc cặp lên ghế sofa, giậm chân, cố tình bước chân thật mạnh về phía bàn ăn, kéo ghế ra, ngồi ngay đối diện Trình An Quốc.

Bốn người lập tức đồng loạt nhìn về phía cô.

Người đầu tiên mở miệng là Trình Nhuế, giọng nói của cô ta chứa đầy lo lắng và áy náy: “Chị ơi, em xin lỗi, em cứ nghĩ chị sẽ bắt taxi về trước hoặc đi chơi với bạn mới rồi nên em và tài xế đã đứng ở cổng trường đợi chị lâu lắm nhưng không thấy, cuối cùng bọn em mới về trước.”

Ổ Tô thầm nghĩ: Cô em này thật biết nói chuyện, một câu thôi mà có đến tám cái bẫy.

Không ngồi chung xe nhà về mà bắt taxi riêng, đây là làm màu, khác người, là học sinh lớp 12, đang trong thời gian học hành căng thẳng, thậm chí là học phụ đạo, tan học lại không về nhà mà đi chơi với bạn, đây là lười biếng, không cầu tiến.

Ổ Tô khẽ cười nhạt: “Đầu óc em xoay chuyển nhanh đấy, em gái tốt của chị, sao em không nghĩ chị đây là chăm chỉ học hành, đi hỏi thầy cô bài tập khó trong văn phòng nhỉ? Đợi chị ở cổng trường à? Đợi bao lâu? Sao không vào trường tìm chị luôn?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0