Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Toàn Là Rác Rưở...
2025-01-04 00:14:34
Vừa nói, cô vừa cười cay đắng: “Hóa ra trong lòng em, người chị từ quê trở về sống trong chính ngôi nhà của mình lại có ấn tượng tệ hại đến vậy.”
Giọng cô hạ xuống, như tự nói với mình nhưng đủ lớn để cả nhà nghe thấy: “Sao không nghĩ tốt về chị chút nào nhỉ?”
Em gái “thiên kim giả” Trình Nhuế thường “vừa đâm một dao” xong liền làm ra vẻ “chị ơi em lo cho chị” như một đóa bạch liên hoa, nguyên chủ thì ăn nói vụng về, không biết nói, cũng không dám nói.
Sống trong căn biệt thự vài tỷ này, chỉ cần một món đồ nội thất cũng đã mấy trăm triệu, nền nhà sạch đến mức có thể nằm xuống ngủ ngay khiến cô không dám đặt chân bừa bãi, ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, cố gắng hòa nhập với gia đình bốn người kia. Nhưng dù đạt thành tích tốt đến đâu, biểu hiện xuất sắc đến mức nào, một câu “chị ơi, em…” của Trình Nhuế cũng đủ để xóa sạch mọi công sức của cô.
Ổ Tô cảm thấy, có lẽ nguyên chủ vì nén mọi cảm xúc quá lâu, cuối cùng bùng nổ, nhưng dù bùng nổ thì cũng vụng về nên lập tức bị Trình Nhuế lợi dụng để phản đòn, đưa đầu cho cô ta dẫm nát.
Qua ba ngày quan sát, Trình Nhuế cứ nghĩ cô chị này chỉ là một kẻ nhát gan, quê mùa, tự ti, vì vậy mọi chuyện đúng sai đều phụ thuộc vào cái miệng của cô ta, ai ngờ lần này đối phương lại dám phản bác, khi nghe đến cụm từ “trở về ngôi nhà của mình”, gương mặt Trình Nhuế suýt thì mất kiểm soát.
Gì mà trở về ngôi nhà của mình?
Câu đó đang nhắc nhở cô ta điều gì sao?
Kể từ khi nghe nói đến sự tồn tại của Ổ Tô, rồi cô đến nhà họ Trình, Trình Nhuế vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng cô ta chỉ là một đứa thiên kim giả, một kẻ thế thân.
Bị Ổ Tô chọc giận đến rối trí, cô ta không biết đối đáp thế nào, theo phản xạ, lập tức kích hoạt “kỹ năng tu luyện hơn mười năm” – bạch liên rơi lệ.
“Chị ơi…em, em không cố ý.” Nói xong câu này, cô ta tự nhiên tiếp lời: “Em biết em vốn không thuộc về gia đình này, nhưng… nhưng em thật sự không thể rời xa ba mẹ và em trai, em thực sự không nỡ rời bỏ họ…”
Trong lòng Ổ Tô đảo mắt khinh thường, câu này nghe như người mắc bệnh nan y đang trăn trối vậy.
Cô còn chưa kịp nói gì thì Lý Thải Hoa bên cạnh Trình Nhuế đã lập tức đứng ra bênh vực: “Ổ Tô, con nói năng kiểu gì vậy! Nhuế Nhuế chẳng qua chỉ quan tâm con một câu mà con đáp trả tận mười câu tám lời, đúng là vô giáo dục, đúng là người ở quê ra thì…”
Lời chưa dứt, bà ta đã ôm chặt lấy cô con gái cưng bé bỏng của mình, dịu dàng nói: “Nhuế Nhuế, đừng chấp với chị ấy, chúng ta không để bụng nhé, ngoan, mẹ, ba và em trai đều không nỡ xa con đâu, đừng suy nghĩ lung tung, con chính là con gái ruột của mẹ, bất kể ai nói gì cũng đừng bận tâm.”
Câu cuối cùng đầy hàm ý.
Lý Thải Hoa tự xưng là người đầy văn thơ, được giáo dục tốt, là tiểu thư khuê các danh môn, bình thường rất chú ý đến phong thái và khí chất, dù có lúc tức giận mắng người cũng không thốt ra một từ tục tĩu, giọng điệu lúc nào cũng nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại khiến người nghe vô cùng khó chịu.
Ổ Tô suýt nữa thì buồn nôn.
Lý Thải Hoa là một quý phu nhân nhà giàu, thường tụ tập cùng các bà vợ uống trà, chơi bài, tán gẫu. Trên mặt thì đều là chị em thân thiết, nhưng lời nói thì đầy sự so sánh, châm biếm, mỉa mai. Ổ Tô không tin bà ta không nhận ra mâu thuẫn trong lời nói của hai cô nữ sinh trung học.
Giọng cô hạ xuống, như tự nói với mình nhưng đủ lớn để cả nhà nghe thấy: “Sao không nghĩ tốt về chị chút nào nhỉ?”
Em gái “thiên kim giả” Trình Nhuế thường “vừa đâm một dao” xong liền làm ra vẻ “chị ơi em lo cho chị” như một đóa bạch liên hoa, nguyên chủ thì ăn nói vụng về, không biết nói, cũng không dám nói.
Sống trong căn biệt thự vài tỷ này, chỉ cần một món đồ nội thất cũng đã mấy trăm triệu, nền nhà sạch đến mức có thể nằm xuống ngủ ngay khiến cô không dám đặt chân bừa bãi, ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, cố gắng hòa nhập với gia đình bốn người kia. Nhưng dù đạt thành tích tốt đến đâu, biểu hiện xuất sắc đến mức nào, một câu “chị ơi, em…” của Trình Nhuế cũng đủ để xóa sạch mọi công sức của cô.
Ổ Tô cảm thấy, có lẽ nguyên chủ vì nén mọi cảm xúc quá lâu, cuối cùng bùng nổ, nhưng dù bùng nổ thì cũng vụng về nên lập tức bị Trình Nhuế lợi dụng để phản đòn, đưa đầu cho cô ta dẫm nát.
Qua ba ngày quan sát, Trình Nhuế cứ nghĩ cô chị này chỉ là một kẻ nhát gan, quê mùa, tự ti, vì vậy mọi chuyện đúng sai đều phụ thuộc vào cái miệng của cô ta, ai ngờ lần này đối phương lại dám phản bác, khi nghe đến cụm từ “trở về ngôi nhà của mình”, gương mặt Trình Nhuế suýt thì mất kiểm soát.
Gì mà trở về ngôi nhà của mình?
Câu đó đang nhắc nhở cô ta điều gì sao?
Kể từ khi nghe nói đến sự tồn tại của Ổ Tô, rồi cô đến nhà họ Trình, Trình Nhuế vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng cô ta chỉ là một đứa thiên kim giả, một kẻ thế thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị Ổ Tô chọc giận đến rối trí, cô ta không biết đối đáp thế nào, theo phản xạ, lập tức kích hoạt “kỹ năng tu luyện hơn mười năm” – bạch liên rơi lệ.
“Chị ơi…em, em không cố ý.” Nói xong câu này, cô ta tự nhiên tiếp lời: “Em biết em vốn không thuộc về gia đình này, nhưng… nhưng em thật sự không thể rời xa ba mẹ và em trai, em thực sự không nỡ rời bỏ họ…”
Trong lòng Ổ Tô đảo mắt khinh thường, câu này nghe như người mắc bệnh nan y đang trăn trối vậy.
Cô còn chưa kịp nói gì thì Lý Thải Hoa bên cạnh Trình Nhuế đã lập tức đứng ra bênh vực: “Ổ Tô, con nói năng kiểu gì vậy! Nhuế Nhuế chẳng qua chỉ quan tâm con một câu mà con đáp trả tận mười câu tám lời, đúng là vô giáo dục, đúng là người ở quê ra thì…”
Lời chưa dứt, bà ta đã ôm chặt lấy cô con gái cưng bé bỏng của mình, dịu dàng nói: “Nhuế Nhuế, đừng chấp với chị ấy, chúng ta không để bụng nhé, ngoan, mẹ, ba và em trai đều không nỡ xa con đâu, đừng suy nghĩ lung tung, con chính là con gái ruột của mẹ, bất kể ai nói gì cũng đừng bận tâm.”
Câu cuối cùng đầy hàm ý.
Lý Thải Hoa tự xưng là người đầy văn thơ, được giáo dục tốt, là tiểu thư khuê các danh môn, bình thường rất chú ý đến phong thái và khí chất, dù có lúc tức giận mắng người cũng không thốt ra một từ tục tĩu, giọng điệu lúc nào cũng nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại khiến người nghe vô cùng khó chịu.
Ổ Tô suýt nữa thì buồn nôn.
Lý Thải Hoa là một quý phu nhân nhà giàu, thường tụ tập cùng các bà vợ uống trà, chơi bài, tán gẫu. Trên mặt thì đều là chị em thân thiết, nhưng lời nói thì đầy sự so sánh, châm biếm, mỉa mai. Ổ Tô không tin bà ta không nhận ra mâu thuẫn trong lời nói của hai cô nữ sinh trung học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro