Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Hệ Thống Đại Gi...
2025-01-04 00:14:34
Hệ thống Đại Gia:
[Hệ thống này mang tên Đại Gia, lấy giá trị Đại Gia mà ký chủ thu được làm năng lượng vận hành. Phương thức thu thập giá trị Đại Gia: Do ký chủ thực hiện hành vi tiêu dùng, tạo ra cảm xúc tác động đến người khác (lưu ý: cảm xúc tích cực hoặc tiêu cực đều được tính), hệ thống sẽ thu thập và chuyển hóa thành giá trị Đại Gia. Giá trị Đại Gia có thể quy đổi thành tiền tệ lưu thông trong thế giới này. Lấy tỉ giá RMB* làm tiêu chuẩn, 1 giá trị Đại Gia = 10.000 RMB.]
*Nhân dân tệ
Trong cuộc sống, chỉ cần còn sống, tiếp xúc xã hội, nhất định sẽ phải tiêu tiền. Cộng thêm tỉ lệ quy đổi này, một ăn mười nghìn, chẳng khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống!
Ổ Tô cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, đang lúc nghi hoặc thì hệ thống lên tiếng:
[Hướng dẫn tân thủ bắt đầu: Xin ký chủ hãy nhanh chóng thực hiện hành vi tiêu dùng để thu thập giá trị Đại Gia. (Do hiện tại chưa có giá trị Đại Gia, bảng tài chính tạm thời không thể hiển thị).]
Ổ Tô còn chưa hiểu cơ chế thu thập, không biết giá trị Đại Gia sẽ được lượng hóa thế nào, đúng lúc này, người buồn ngủ liền có người đưa gối.
Vì cần tiêu tiền, cô kiểm tra xem mình hiện có tài sản gì. Trước tiên, cô lấy chiếc điện thoại ra, nhưng ngay lập tức lặng lẽ nhét chiếc điện thoại cục gạch nửa bàn tay trở lại túi.
Điện thoại cục gạch, rất tốt, không có Alipay, cũng không có WeChat.
Cô lục cặp sách, tìm được năm tờ tiền đỏ và một chiếc thẻ ngân hàng, trong thẻ có 2000 tệ.
Đây là một chút lòng tốt của chị gái nhà họ Ổ. Tuy đã trở về gia đình giàu có nhưng dù sao cũng là cô em gái lớn lên từ bé bên cạnh mình nên cô ấy vẫn sợ cô bị bắt nạt, thế nên để lại cho cô chút tiền, dù sao khi gặp chuyện oan ức cũng có tiền mà bắt xe đến tìm chị.
Ổ Tô thở dài, cất thẻ ngân hàng và chứng minh thư vào cặp sách, bỏ tiền mặt vào túi, men theo mái hiên dọc con phố đi về phía trước, đi được chưa tới mấy chục mét, cô thấy một siêu thị đồ dùng học tập, bên trong còn vọng ra tiếng cười đùa của trẻ con, cô nhanh chân bước vào cửa hàng.
Người bán hàng là một bà thím chừng năm mươi tuổi, gương mặt phúc hậu, ngồi sau quầy thu ngân, thấy có khách vào, bà mỉm cười chào đón: “Cô bé, mua gì nào? Cứ thoải mái xem nhé. Bút viết, vở trong cửa hàng bà đều rẻ lắm.” Bà nhìn đồng phục học sinh của cô liền biết cô học ở Nhất Trung. “Trường cháu có nhiều cô cậu là khách quen bên bà lắm.”
Bà thím vừa nói xong, từ trên cầu thang có mấy đứa học sinh tiểu học chạy xuống, đứa thì đeo khăn quàng đỏ, đứa thì chạy nhảy đẩy nhau loạn xạ, bà thím đã quen cảnh này, lớn tiếng nói: “Đừng chạy trên cầu thang, không được đánh nhau! Đứa nào mà còn nghịch nữa, lát nữa ba mẹ đến đón là bà sẽ nói với họ đấy nhé.”
Lời này có tác dụng ngay, mấy đứa trẻ lập tức ngoan ngoãn, chạy ra sau giá hàng thì thào bàn tán.
Ổ Tô mỉm cười, đáp lại lời bà thím ban nãy: “Vâng, để cháu xem ạ.”
Cô ngẩng đầu nhìn mấy học sinh tiểu học ở gần giá hàng, lại ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc từ tầng trên, cô đoán đây chắc là một cơ sở bán đồ ăn trông trẻ, cô từng làm thêm ở một nơi tương tự.
Ổ Tô tiện tay chọn một hộp ruột bút, hai cây bút, thêm vài quyển vở bài tập, đặt lên quầy để bà thím tính tiền.
[Hệ thống này mang tên Đại Gia, lấy giá trị Đại Gia mà ký chủ thu được làm năng lượng vận hành. Phương thức thu thập giá trị Đại Gia: Do ký chủ thực hiện hành vi tiêu dùng, tạo ra cảm xúc tác động đến người khác (lưu ý: cảm xúc tích cực hoặc tiêu cực đều được tính), hệ thống sẽ thu thập và chuyển hóa thành giá trị Đại Gia. Giá trị Đại Gia có thể quy đổi thành tiền tệ lưu thông trong thế giới này. Lấy tỉ giá RMB* làm tiêu chuẩn, 1 giá trị Đại Gia = 10.000 RMB.]
*Nhân dân tệ
Trong cuộc sống, chỉ cần còn sống, tiếp xúc xã hội, nhất định sẽ phải tiêu tiền. Cộng thêm tỉ lệ quy đổi này, một ăn mười nghìn, chẳng khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống!
Ổ Tô cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, đang lúc nghi hoặc thì hệ thống lên tiếng:
[Hướng dẫn tân thủ bắt đầu: Xin ký chủ hãy nhanh chóng thực hiện hành vi tiêu dùng để thu thập giá trị Đại Gia. (Do hiện tại chưa có giá trị Đại Gia, bảng tài chính tạm thời không thể hiển thị).]
Ổ Tô còn chưa hiểu cơ chế thu thập, không biết giá trị Đại Gia sẽ được lượng hóa thế nào, đúng lúc này, người buồn ngủ liền có người đưa gối.
Vì cần tiêu tiền, cô kiểm tra xem mình hiện có tài sản gì. Trước tiên, cô lấy chiếc điện thoại ra, nhưng ngay lập tức lặng lẽ nhét chiếc điện thoại cục gạch nửa bàn tay trở lại túi.
Điện thoại cục gạch, rất tốt, không có Alipay, cũng không có WeChat.
Cô lục cặp sách, tìm được năm tờ tiền đỏ và một chiếc thẻ ngân hàng, trong thẻ có 2000 tệ.
Đây là một chút lòng tốt của chị gái nhà họ Ổ. Tuy đã trở về gia đình giàu có nhưng dù sao cũng là cô em gái lớn lên từ bé bên cạnh mình nên cô ấy vẫn sợ cô bị bắt nạt, thế nên để lại cho cô chút tiền, dù sao khi gặp chuyện oan ức cũng có tiền mà bắt xe đến tìm chị.
Ổ Tô thở dài, cất thẻ ngân hàng và chứng minh thư vào cặp sách, bỏ tiền mặt vào túi, men theo mái hiên dọc con phố đi về phía trước, đi được chưa tới mấy chục mét, cô thấy một siêu thị đồ dùng học tập, bên trong còn vọng ra tiếng cười đùa của trẻ con, cô nhanh chân bước vào cửa hàng.
Người bán hàng là một bà thím chừng năm mươi tuổi, gương mặt phúc hậu, ngồi sau quầy thu ngân, thấy có khách vào, bà mỉm cười chào đón: “Cô bé, mua gì nào? Cứ thoải mái xem nhé. Bút viết, vở trong cửa hàng bà đều rẻ lắm.” Bà nhìn đồng phục học sinh của cô liền biết cô học ở Nhất Trung. “Trường cháu có nhiều cô cậu là khách quen bên bà lắm.”
Bà thím vừa nói xong, từ trên cầu thang có mấy đứa học sinh tiểu học chạy xuống, đứa thì đeo khăn quàng đỏ, đứa thì chạy nhảy đẩy nhau loạn xạ, bà thím đã quen cảnh này, lớn tiếng nói: “Đừng chạy trên cầu thang, không được đánh nhau! Đứa nào mà còn nghịch nữa, lát nữa ba mẹ đến đón là bà sẽ nói với họ đấy nhé.”
Lời này có tác dụng ngay, mấy đứa trẻ lập tức ngoan ngoãn, chạy ra sau giá hàng thì thào bàn tán.
Ổ Tô mỉm cười, đáp lại lời bà thím ban nãy: “Vâng, để cháu xem ạ.”
Cô ngẩng đầu nhìn mấy học sinh tiểu học ở gần giá hàng, lại ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc từ tầng trên, cô đoán đây chắc là một cơ sở bán đồ ăn trông trẻ, cô từng làm thêm ở một nơi tương tự.
Ổ Tô tiện tay chọn một hộp ruột bút, hai cây bút, thêm vài quyển vở bài tập, đặt lên quầy để bà thím tính tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro