Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Hệ Thống Đại Gi...
2025-01-04 00:14:34
Bà thím đếm số lượng, bấm máy tính vài cái rồi báo giá: “Tổng cộng là 35 tệ 2 hào, bà tính cháu tròn 35 nhé.” Bà chỉ vào tấm biển nhựa bên cạnh: “WeChat hoặc Alipay đều được.”
Ổ Tô lắc đầu: “Cháu trả tiền mặt.” Cô đưa qua một tờ tiền.
Bà thím có chút kinh ngạc, cười bảo: “Ôi, giờ hiếm người trẻ trả tiền mặt lắm.” Bà lấy trong ngăn kéo thu ngân một hồi, gom đủ 65 tệ trả lại.
Ổ Tô nhận tiền thối: “Cảm ơn bà.”
[Đang thu thập giá trị Đại Gia… đến từ chủ cửa hàng Vương Ngọc Phân… +0.2]
Trong thoáng chốc, Ổ Tô sững sờ.
0.2 giá trị Đại Gia, tức là 2000 tệ đấy!!!
Cô nhét bút và vở vào cặp sách, không kìm được mà lớn giọng: “Bà ơi, cháu mua thêm chút đồ nữa!”
“Được, được, cháu cứ chọn đi.”
Trong đầu Ổ Tô nảy ra một ý nghĩ, cô nhất định phải xác minh điều này —— Học sinh tiểu học vào đây mua đồ, thường chỉ tốn một hai tệ cho vài món đồ vặt. Nhưng với học sinh cấp ba, bút và vở là đồ tiêu hao thường xuyên, mua tầm hai ba chục tệ một lần là bình thường. Chủ cửa hàng chắc chắn sẽ không có biến động tâm lý lớn. Nếu lấy 0.2 làm cơ sở, vậy… nếu cô mua đồ hai ba trăm tệ thì sao, sẽ thu được bao nhiêu giá trị Đại Gia đây?
[Bảng tài chính đã được kích hoạt.]
Ổ Tô liếc nhìn, trên màn hình ánh sáng xanh hiện lên: [Giá trị Đại Gia còn lại: 0.2 Tài sản: 2465]
Dưới cùng màn hình còn có một tùy chọn: [Quy đổi]
Ổ Tô nhấn vào tùy chọn, lập tức màn hình thay đổi: [Giá trị Đại Gia: 0.1 Tài sản: 3465]
Đồng thời, điện thoại cục gạch trong túi rung lên, cô lấy ra xem, là một tin nhắn:
Thẻ tiết kiệm đuôi số 6688 của cô ngày 2 tháng 8… nhận được khoản tiền 1000 tệ.
Hệ thống Đại Gia lúc này giải thích đúng lúc:
[0.1 giá trị Đại Gia cần được cung cấp cho hệ thống để duy trì hoạt động, không thể quy đổi.]
Ổ Tô: “Chỉ cần có 0.1 giá trị Đại Gia là ngươi có thể hoạt động mãi sao?”
[Khi tài sản của ký chủ tăng lên, mức cung cấp cũng sẽ tăng theo.]
Ổ Tô hiểu ngay, giống như máy tính vậy, dùng cho công việc văn phòng thì cấu hình bình thường là đủ, nhưng chơi game thì cần bộ nhớ lớn hơn, nếu không sẽ nhẹ thì giật lag, nặng thì treo máy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô thấy hình như có gì đó không đúng?
Thôi kệ, tất cả chỉ là chuyện nhỏ! Cô hoàn toàn có thể chấp nhận!!!
Hahaha!
Cô sắp phát tài rồi!!
[Lời tác giả]
Hướng dẫn đọc:
Nữ chính trước khi xuyên sách là một người nghèo kiết xác, sau khi xuyên sách là một nhà nghèo mới nổi. Những hành vi “diễn sâu” trong truyện có thể hiểu là do bỗng nhiên có tiền, nên phát cuồng, thả mình thoải mái.
Tác giả cũng là một người nghèo, tầng lớp đáy xã hội, chưa từng trải nghiệm cuộc sống của người giàu.
Nữ chính là người rất thực tế.
Tam quan của nhân vật trong truyện không đại diện cho tam quan của tác giả.
Truyện này chỉ để mua vui, logic bỏ đi, đừng bận tâm.
Gặp nhau là duyên, chia tay là do duyên chưa đủ (chắc chắn là do tác giả viết dở) cứ thoải mái nhấn vào dấu “X” thoát ra. Truyện hay còn rất nhiều, đừng giận nhé.
Ổ Tô lắc đầu: “Cháu trả tiền mặt.” Cô đưa qua một tờ tiền.
Bà thím có chút kinh ngạc, cười bảo: “Ôi, giờ hiếm người trẻ trả tiền mặt lắm.” Bà lấy trong ngăn kéo thu ngân một hồi, gom đủ 65 tệ trả lại.
Ổ Tô nhận tiền thối: “Cảm ơn bà.”
[Đang thu thập giá trị Đại Gia… đến từ chủ cửa hàng Vương Ngọc Phân… +0.2]
Trong thoáng chốc, Ổ Tô sững sờ.
0.2 giá trị Đại Gia, tức là 2000 tệ đấy!!!
Cô nhét bút và vở vào cặp sách, không kìm được mà lớn giọng: “Bà ơi, cháu mua thêm chút đồ nữa!”
“Được, được, cháu cứ chọn đi.”
Trong đầu Ổ Tô nảy ra một ý nghĩ, cô nhất định phải xác minh điều này —— Học sinh tiểu học vào đây mua đồ, thường chỉ tốn một hai tệ cho vài món đồ vặt. Nhưng với học sinh cấp ba, bút và vở là đồ tiêu hao thường xuyên, mua tầm hai ba chục tệ một lần là bình thường. Chủ cửa hàng chắc chắn sẽ không có biến động tâm lý lớn. Nếu lấy 0.2 làm cơ sở, vậy… nếu cô mua đồ hai ba trăm tệ thì sao, sẽ thu được bao nhiêu giá trị Đại Gia đây?
[Bảng tài chính đã được kích hoạt.]
Ổ Tô liếc nhìn, trên màn hình ánh sáng xanh hiện lên: [Giá trị Đại Gia còn lại: 0.2 Tài sản: 2465]
Dưới cùng màn hình còn có một tùy chọn: [Quy đổi]
Ổ Tô nhấn vào tùy chọn, lập tức màn hình thay đổi: [Giá trị Đại Gia: 0.1 Tài sản: 3465]
Đồng thời, điện thoại cục gạch trong túi rung lên, cô lấy ra xem, là một tin nhắn:
Thẻ tiết kiệm đuôi số 6688 của cô ngày 2 tháng 8… nhận được khoản tiền 1000 tệ.
Hệ thống Đại Gia lúc này giải thích đúng lúc:
[0.1 giá trị Đại Gia cần được cung cấp cho hệ thống để duy trì hoạt động, không thể quy đổi.]
Ổ Tô: “Chỉ cần có 0.1 giá trị Đại Gia là ngươi có thể hoạt động mãi sao?”
[Khi tài sản của ký chủ tăng lên, mức cung cấp cũng sẽ tăng theo.]
Ổ Tô hiểu ngay, giống như máy tính vậy, dùng cho công việc văn phòng thì cấu hình bình thường là đủ, nhưng chơi game thì cần bộ nhớ lớn hơn, nếu không sẽ nhẹ thì giật lag, nặng thì treo máy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô thấy hình như có gì đó không đúng?
Thôi kệ, tất cả chỉ là chuyện nhỏ! Cô hoàn toàn có thể chấp nhận!!!
Hahaha!
Cô sắp phát tài rồi!!
[Lời tác giả]
Hướng dẫn đọc:
Nữ chính trước khi xuyên sách là một người nghèo kiết xác, sau khi xuyên sách là một nhà nghèo mới nổi. Những hành vi “diễn sâu” trong truyện có thể hiểu là do bỗng nhiên có tiền, nên phát cuồng, thả mình thoải mái.
Tác giả cũng là một người nghèo, tầng lớp đáy xã hội, chưa từng trải nghiệm cuộc sống của người giàu.
Nữ chính là người rất thực tế.
Tam quan của nhân vật trong truyện không đại diện cho tam quan của tác giả.
Truyện này chỉ để mua vui, logic bỏ đi, đừng bận tâm.
Gặp nhau là duyên, chia tay là do duyên chưa đủ (chắc chắn là do tác giả viết dở) cứ thoải mái nhấn vào dấu “X” thoát ra. Truyện hay còn rất nhiều, đừng giận nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro