Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Hoá Ra Cô Là Ki...

2025-01-04 00:14:34

Cộc cộc cộc, Ổ Tô gõ cửa khoảng mười mấy giây mà vẫn không có ai ra mở, ngược lại, cửa thư phòng lại mở ra trước, một người đàn ông trung niên bước ra.

Trình An Quốc hướng về phía phát ra âm thanh, vừa nhìn thấy Ổ Tô, trên mặt ông ta thoáng qua một tia khó chịu: “Mày làm gì đấy?!”

Ông ta vừa đang nói chuyện điện thoại với một vị giám đốc khác, chuyện còn chưa bàn xong thì đã bị âm thanh đinh tai nhức óc này phá rối nên đành phải vội vàng cúp máy đi ra.

Trình An Quốc vừa hét xong, ngay sau đó Lý Thải Hoa đã quấn áo choàng tắm mở cửa đi ra, Ổ Tô lạnh lùng nhìn bà ta, thấy toàn thân bà ta khô ráo, không có hơi nước, nghĩ bụng chắc hẳn là đang chuẩn bị đi tắm.

Ổ Tô cười lạnh một tiếng: “Tôi làm gì? Ông còn dám hỏi tôi đấy.” Cô bước tới cửa phòng chứa đồ, chỉ tay vào trong: “Nhà họ Trình các người để con gái ruột ngủ trong phòng chứa đồ? Tôi từ nông thôn đến, không có kiến thức gì, nhưng tôi nghe nói cư dân mạng giỏi lắm, có muốn tôi đăng lên mạng nhờ họ hiến kế không?”

Đem chuyện nhỏ này đăng lên mạng để người ta bàn tán sao? Vậy mặt mũi của ông ta biết giấu vào đâu?!

Nghe những lời vừa đanh đá vừa ngầm mang tính đe dọa của cô, sắc mặt Trình An Quốc đen lại đến mức như nhỏ ra mực, ông ta liếc qua Lý Thải Hoa vừa bước ra: “Chuyện gì xảy ra?”

Căn nhà bé tí thế này, có bao nhiêu việc cần lo đâu, chỉ sắp xếp một cái phòng mà cũng khiến cô làm loạn lên?!

Ngữ khí của chồng có chút không hài lòng, Lý Thải Hoa biết việc ông ta đưa người về và để cô ở lại nhất định là có lý do của ông ta, nhưng bà ta nên giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói thẳng là cảm thấy Ổ Tô không xứng ở phòng tốt?

Bà ta phẫn nộ nhìn đứa con gái vừa nhận về, cảm thấy đối phương đúng là oan gia, cố tình không muốn để bà ta sống yên ổn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ôi dào, có tí chuyện mà, Ổ Tô làm gì mà ầm ĩ vậy chứ con?” Lý Thải Hoa lườm cô một cái rồi giải thích với Trình An Quốc: “Phòng ở tầng ba chiều nay mới dọn xong, tôi bảo con bé ở tạm đây trước, lát nữa sẽ bảo người dọn dẹp chuyển con bé lên tầng ba.”

Ý ngầm là Ổ Tô chuyện bé xé ra to, rảnh rỗi gây chuyện.

Tầng hai gây ra động tĩnh không nhỏ, Trình Nhuế ở tầng ba chạy nhanh xuống, chân cô ta còn chưa đứng vững đã khóc trước: “Chị ơi, chị đừng giận, là em không đúng, em là người ngoài, không nên chiếm phòng của chị, chị đừng trách mẹ, tất cả là lỗi của em.”

Chồng lạnh mặt, đứa con gái vừa nhận về lại là cái bộ dạng đó, chỉ có Trình Nhuế thay bà ta nói đỡ, đồng lòng với bà ta, Lý Thải Hoa cảm động không chịu được, ôm lấy Trình Nhuế, miệng nói: “Nhuế Nhuế, áo bông nhỏ của mẹ, vẫn là con hiểu lòng mẹ…”

Hốc mắt Trình Nhuế đỏ hoe, nước mắt như sắp rơi mà chưa rơi: “Chị ơi, chị ở phòng của em đi, em ở đâu cũng được, chỉ cần được ở bên ba mẹ là được.”

“Không phải ngốc nhỉ, còn biết mình là người ngoài đấy, suốt ngày giả bộ gì mà như củ tỏi muối thế?” Ổ Tô tỏ vẻ khó chịu nói: “Ai mà thèm ở phòng của cô chứ, toàn mùi bạch liên, cách ba mét đã ngửi thấy, hôi đến nhức mũi, thật là ghê tởm.”

Trình Nhuế: “…”

Cái miệng lanh chanh của Ổ Tô này, cô ta hận không thể xông lên khâu lại ngay lập tức!

Vốn đang giả khóc, lần này lại bị đối phương chọc tức đến nước mắt chảy ra thật.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0