Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Yêu Sâu Trách N...
2025-01-04 00:14:34
“Đúng, cũng có khả năng đó.” Ổ Tô như vô tình nhắc đến: “Có thể là vì chưa ai dạy cậu kỹ càng—” Nói đến đây, cô như chợt nhớ ra điều gì, đột ngột dừng lại, không nói tiếp.
Trình Húc nôn nóng truy hỏi: “Sau đó thì sao? Nói tiếp đi chứ!”
Ổ Tô lắc đầu: “Không nói nữa, nói ra cậu cũng chẳng tin, chi bằng tôi đỡ rước lấy phiền phức.”
Thế thì không được! Nói đến nửa chừng rồi không nói nữa, đúng là tra tấn người khác.
Trình Húc ở nhà này muốn gì có đó, chưa từng có ai làm cậu ta cảm thấy nôn nóng, bức bối như vậy.
Cậu ta gần như mang theo giọng điệu nài nỉ: “Xấu—Không, chị gái! Tôi gọi chị là chị gái được chưa! Mau nói đi!”
“Cậu đừng gọi tôi là chị gái, tôi cũng không nhận một đứa em trai ngu ngốc như cậu!” Ổ Tô im lặng một lúc, cuối cùng cũng quyết định nói: “Tôi biết từ lâu mẹ thiên vị, tôi từng nghĩ bà chỉ không thích tôi, nhưng hóa ra bà cũng chẳng quan tâm cậu, chỉ thương yêu Trình Nhuế thôi, haiz!”
Trình Húc luôn nghĩ mẹ chỉ cần cậu ta muốn gì sẽ cho cái đó, trong lòng cậu ta bà chính là một người mẹ tốt, liền theo bản năng phản bác Ổ Tô: “Chị nói dối! Mẹ thích tôi nhất, còn hơn cả Trình Nhuế!”
Ồ, giờ không gọi là chị Nhuế nữa à?
Một đứa trẻ ích kỷ đã mơ hồ nhận ra thứ thuộc về mình bị người khác cướp mất nên tức giận chăng?
Ổ Tô cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ không hài lòng, cô nói với giọng trách mắng: “Cậu nghĩ chỉ cần mua đồ cho cậu là tốt với cậu sao? Đúng là trẻ con! Nghĩ thử xem, cậu bình thường học cái gì, chị Nhuế của cậu học cái gì.”
Trình Húc hồi tưởng lại—Cậu ta đi học chẳng nghe giảng, tan học ăn xong cơm là chơi game, xem TV. Nghỉ hè thì càng tự do, không phải làm bài tập, mẹ bảo thương cậu ta, nói cậu ta còn nhỏ viết nhiều tay sẽ bị biến dạng. So với Trình Nhuế thì khác xa, chị ấy khổ cực hơn nhiều, học lễ nghi, học nhảy, học piano, học thêm nữa, không có chút thời gian chơi đùa…
Ổ Tô tiếp tục nói: “Có câu: Thương cho roi cho vọt, ý nói một người yêu cậu bao nhiêu sẽ đặt kỳ vọng vào cậu bấy nhiêu, khi cậu phạm lỗi sẽ trách phạt cậu nặng tay.”
“Mẹ có từng mắng cậu chưa? Có từng đánh cậu chưa? Cậu thử nghĩ xem bà đã từng nói Trình Nhuế chưa? Rồi nhìn khoảng cách giữa hai người đi. Cậu chẳng biết gì cả, sau này làm sao kế thừa gia sản nhà họ Trình, mấy chục tỷ đấy, có thể mua bao nhiêu trò chơi điện tử, chơi cả đời cũng chơi không hết.”
“Đáng tiếc, quyền thừa kế có lẽ sẽ rơi vào tay người khác đấy.”
Sắc mặt Trình Húc đầy vẻ giằng xé và không thể tin nổi, còn có chút tức giận vì bị phản bội.
Ổ Tô nói: “Mẹ không đáng tin, Trình Nhuế cũng không đáng tin, nhưng ba cậu luôn yêu thương cậu, ông ấy có phải là người nghiêm khắc với cậu nhất không? Nếu cậu không tin thì thử hỏi ông ấy xem, chỉ biết ăn chơi và chơi game thì có thể kế thừa gia nghiệp không.” Nói xong, cô rời đi, để lại đứa trẻ một mình đối diện với màn hình máy tính, ngẩn người.
Lý Thải Hoa thương con trai thật sự, luôn nghĩ nó còn nhỏ nên nuông chiều, dù sao cũng là người nhà trông nom thì có thể xảy ra chuyện gì? Nhưng Trình Nhuế lại khác, con gái dù tốt đến mấy rồi cũng phải lấy chồng, con càng xuất sắc thì càng lấy được nhà tốt, lại có thể khiến nhà chồng tương lai khen ngợi bà ta—Con gái nhà các vị dạy dỗ tốt, hiểu chuyện thật đấy.
Ổ Tô cười khẩy, mang theo chút chế giễu, cô bước về phòng mình nhưng vừa đẩy cửa, nụ cười trên môi lập tức biến mất.
Phòng được sắp xếp cho cô ở cuối hành lang tầng hai, hóa ra là kho chứa đồ!
Dù kho chứa của nhà họ Trình rộng hơn 20 mét vuông, nhìn cũng không tồi nhưng cô không tin nổi, chẳng lẽ phòng của Trình Nhuế cũng thế? Còn chưa bằng diện tích phòng game của Trình Húc.
Ổ Tô đóng sầm cửa lại, “rầm” một tiếng khiến người hầu đang đi ngang qua giật mình.
Người hầu chỉ thấy cô tức giận đi thẳng đến cửa phòng của vợ chồng Trình An Quốc và Lý Thải Hoa, không hề do dự, không chút lưỡng lự, cô giơ tay gõ cửa thật mạnh “cộc cộc cộc”, tiếng vang lớn dội khắp hành lang.
[Tác giả có lời muốn nói]
Ổ Tô: “Chẳng muốn che giấu chút kiêu ngạo nào của mình, ha ha ha!”
Trình Húc nôn nóng truy hỏi: “Sau đó thì sao? Nói tiếp đi chứ!”
Ổ Tô lắc đầu: “Không nói nữa, nói ra cậu cũng chẳng tin, chi bằng tôi đỡ rước lấy phiền phức.”
Thế thì không được! Nói đến nửa chừng rồi không nói nữa, đúng là tra tấn người khác.
Trình Húc ở nhà này muốn gì có đó, chưa từng có ai làm cậu ta cảm thấy nôn nóng, bức bối như vậy.
Cậu ta gần như mang theo giọng điệu nài nỉ: “Xấu—Không, chị gái! Tôi gọi chị là chị gái được chưa! Mau nói đi!”
“Cậu đừng gọi tôi là chị gái, tôi cũng không nhận một đứa em trai ngu ngốc như cậu!” Ổ Tô im lặng một lúc, cuối cùng cũng quyết định nói: “Tôi biết từ lâu mẹ thiên vị, tôi từng nghĩ bà chỉ không thích tôi, nhưng hóa ra bà cũng chẳng quan tâm cậu, chỉ thương yêu Trình Nhuế thôi, haiz!”
Trình Húc luôn nghĩ mẹ chỉ cần cậu ta muốn gì sẽ cho cái đó, trong lòng cậu ta bà chính là một người mẹ tốt, liền theo bản năng phản bác Ổ Tô: “Chị nói dối! Mẹ thích tôi nhất, còn hơn cả Trình Nhuế!”
Ồ, giờ không gọi là chị Nhuế nữa à?
Một đứa trẻ ích kỷ đã mơ hồ nhận ra thứ thuộc về mình bị người khác cướp mất nên tức giận chăng?
Ổ Tô cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ không hài lòng, cô nói với giọng trách mắng: “Cậu nghĩ chỉ cần mua đồ cho cậu là tốt với cậu sao? Đúng là trẻ con! Nghĩ thử xem, cậu bình thường học cái gì, chị Nhuế của cậu học cái gì.”
Trình Húc hồi tưởng lại—Cậu ta đi học chẳng nghe giảng, tan học ăn xong cơm là chơi game, xem TV. Nghỉ hè thì càng tự do, không phải làm bài tập, mẹ bảo thương cậu ta, nói cậu ta còn nhỏ viết nhiều tay sẽ bị biến dạng. So với Trình Nhuế thì khác xa, chị ấy khổ cực hơn nhiều, học lễ nghi, học nhảy, học piano, học thêm nữa, không có chút thời gian chơi đùa…
Ổ Tô tiếp tục nói: “Có câu: Thương cho roi cho vọt, ý nói một người yêu cậu bao nhiêu sẽ đặt kỳ vọng vào cậu bấy nhiêu, khi cậu phạm lỗi sẽ trách phạt cậu nặng tay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ có từng mắng cậu chưa? Có từng đánh cậu chưa? Cậu thử nghĩ xem bà đã từng nói Trình Nhuế chưa? Rồi nhìn khoảng cách giữa hai người đi. Cậu chẳng biết gì cả, sau này làm sao kế thừa gia sản nhà họ Trình, mấy chục tỷ đấy, có thể mua bao nhiêu trò chơi điện tử, chơi cả đời cũng chơi không hết.”
“Đáng tiếc, quyền thừa kế có lẽ sẽ rơi vào tay người khác đấy.”
Sắc mặt Trình Húc đầy vẻ giằng xé và không thể tin nổi, còn có chút tức giận vì bị phản bội.
Ổ Tô nói: “Mẹ không đáng tin, Trình Nhuế cũng không đáng tin, nhưng ba cậu luôn yêu thương cậu, ông ấy có phải là người nghiêm khắc với cậu nhất không? Nếu cậu không tin thì thử hỏi ông ấy xem, chỉ biết ăn chơi và chơi game thì có thể kế thừa gia nghiệp không.” Nói xong, cô rời đi, để lại đứa trẻ một mình đối diện với màn hình máy tính, ngẩn người.
Lý Thải Hoa thương con trai thật sự, luôn nghĩ nó còn nhỏ nên nuông chiều, dù sao cũng là người nhà trông nom thì có thể xảy ra chuyện gì? Nhưng Trình Nhuế lại khác, con gái dù tốt đến mấy rồi cũng phải lấy chồng, con càng xuất sắc thì càng lấy được nhà tốt, lại có thể khiến nhà chồng tương lai khen ngợi bà ta—Con gái nhà các vị dạy dỗ tốt, hiểu chuyện thật đấy.
Ổ Tô cười khẩy, mang theo chút chế giễu, cô bước về phòng mình nhưng vừa đẩy cửa, nụ cười trên môi lập tức biến mất.
Phòng được sắp xếp cho cô ở cuối hành lang tầng hai, hóa ra là kho chứa đồ!
Dù kho chứa của nhà họ Trình rộng hơn 20 mét vuông, nhìn cũng không tồi nhưng cô không tin nổi, chẳng lẽ phòng của Trình Nhuế cũng thế? Còn chưa bằng diện tích phòng game của Trình Húc.
Ổ Tô đóng sầm cửa lại, “rầm” một tiếng khiến người hầu đang đi ngang qua giật mình.
Người hầu chỉ thấy cô tức giận đi thẳng đến cửa phòng của vợ chồng Trình An Quốc và Lý Thải Hoa, không hề do dự, không chút lưỡng lự, cô giơ tay gõ cửa thật mạnh “cộc cộc cộc”, tiếng vang lớn dội khắp hành lang.
[Tác giả có lời muốn nói]
Ổ Tô: “Chẳng muốn che giấu chút kiêu ngạo nào của mình, ha ha ha!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro