Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Yêu Sâu Trách N...
2025-01-04 00:14:34
…
Sau khi ăn no uống đủ, Ổ Tô ra vườn đi dạo hai vòng tiêu cơm, trên đường về phòng, đi qua phòng chơi game cửa khép hờ, nhìn thấy Trình Húc đang chơi game bên trong, cô lùi lại hai bước, đẩy cửa bước vào, rồi khẽ khàng đóng cửa lại.
Màn hình máy tính hiển thị dòng chữ “GAME OVER”, Trình Húc cầm tay cầm định chơi lại ván mới, đột nhiên liếc mắt sang thấy Ổ Tô không biết từ lúc nào đã vào phòng, còn ngồi trên ghế sô pha, cậu ta giật mình đến mức tóc gáy dựng ngược, nhưng không muốn để cô phát hiện ra sự hoảng loạn của mình, cảm thấy như vậy sẽ rất mất mặt, nên cố giả vờ bình tĩnh: “Đồ xấu xí, chị vào đây làm gì?!”
Ổ Tô nhướng mày, cầm chiếc iPad bên cạnh, bật camera trước, ngắm nghía chính mình—đôi mắt to hơi xếch lên ở khóe mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng tự nhiên, gương mặt mang vẻ lạnh lùng như được trang điểm nhẹ nhàng theo phong cách ngông nghênh.
Khuôn mặt này, ngay cả trong chiếc camera có độ phân giải tệ nhất cũng không lộ ra bất kỳ khuyết điểm nào, ôi trời, cô đẹp quá đi mất.
Ổ Tô đặt iPad xuống, lại tiện tay cầm lấy một chiếc rubik xoay vài vòng, nói: “Người đẹp như tôi mà cậu gọi là đồ xấu xí? Cậu không có mắt thẩm mỹ à? Đúng là mắt kém!”
Trình Húc nghẹn lời, bất kể là đứa trẻ bướng bỉnh đến đâu thì tính tò mò vẫn luôn có, cậu ta vứt tay cầm xuống, nhảy từ ghế ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ổ Tô.
Bình thường cậu ta luôn dán mắt vào màn hình tivi, cũng từng là fan của các nhóm nữ thần tượng và ngôi sao hạng nhất, còn nhan sắc trước mặt… thành thật mà nói, không xấu chút nào, thậm chí còn đẹp hơn các chị gái trên tivi.
Thế thì tại sao cậu ta lại nghĩ Ổ Tô xấu nhỉ?
Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do chị Nhuế nói rằng, chị gái mới đến này trông rất xấu, nếu hay nói chuyện, chơi đùa cùng chị ta mà bị bạn bè nhìn thấy thì nhất định sẽ bị cười nhạo vì có một người chị xấu xí.
Hừ! Cậu ta không cần một người chị xấu xí!
Nhưng mà…Ổ Tô đâu có xấu, vậy sao chị Nhuế lại nói thế nhỉ?
Cậu bé tám tuổi lần đầu tiên có một thắc mắc khó hiểu như vậy.
Ổ Tô xoay rubik vài vòng, ba lần hai lượt đã hoàn thành, sáu mặt đều hiện ra một màu đồng nhất, Trình Húc nhìn mà há hốc mồm.
Sự ngưỡng mộ dành cho kẻ mạnh vốn là bản năng của con người, đặc biệt là một đứa trẻ chưa trưởng thành cả về mặt tâm lý và thể chất, cậu ta muốn cướp lấy khối rubik để xem xét kỹ hơn nhưng vừa sợ cô lại vừa thấy ghét cô, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm.
Ổ Tô đặt khối rubik đã hoàn chỉnh lên bàn trà nhỏ, Trình Húc mới cẩn thận nhặt lên quan sát. Một lúc sau, cậu ta hỏi: “Chị làm thế nào mà được vậy?”
“Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Tùy tiện xoay vài cái là được thôi.” Ổ Tô thản nhiên nói, còn thắc mắc: “Cậu không biết làm à?”
Trình Húc lắc đầu.
Ổ Tô ra vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Không thể nào, thứ đơn giản thế này mà cậu cũng không biết làm…Trình Nhuế không dạy cậu sao?”
Một cảm giác xấu hổ, bị coi thường dâng lên trong lòng, Trình Húc khó chịu nói: “Chị ấy không biết xoay cái này.”
Trước đây chị Nhuế từng ngồi chơi rubik với cậu ta, loay hoay hơn một tiếng đồng hồ cũng không xong, cuối cùng liền bỏ luôn.
“Haizz!” Ổ Tô thở dài một hơi thật sâu.
Thấy vẻ mặt đầy thắc mắc của Trình Húc, cô tiếp tục nói: “Tôi cứ nghĩ là anh chị em cùng ba cùng mẹ thì chỉ số thông minh phải giống nhau, ai ngờ cậu lại… Haizz!”
Lại là một tiếng thở dài nặng nề.
Trình Húc hiểu ý cô, cô đang ám chỉ rằng trí thông minh của cậu ta không cao…
Sao có thể như thế được?! Theo cách hiểu của cậu ta, chỉ số thông minh thấp chẳng khác gì một đứa ngốc, mà cậu ta còn hay mắng bạn học trong lớp là đồ thiểu năng nữa.
Cậu ta không thể là một đứa ngốc được!
“Trí thông minh của tôi rất cao! Chắc chắn là vì lý do khác nên tôi mới không làm được.” Trình Húc khẳng định.
Sau khi ăn no uống đủ, Ổ Tô ra vườn đi dạo hai vòng tiêu cơm, trên đường về phòng, đi qua phòng chơi game cửa khép hờ, nhìn thấy Trình Húc đang chơi game bên trong, cô lùi lại hai bước, đẩy cửa bước vào, rồi khẽ khàng đóng cửa lại.
Màn hình máy tính hiển thị dòng chữ “GAME OVER”, Trình Húc cầm tay cầm định chơi lại ván mới, đột nhiên liếc mắt sang thấy Ổ Tô không biết từ lúc nào đã vào phòng, còn ngồi trên ghế sô pha, cậu ta giật mình đến mức tóc gáy dựng ngược, nhưng không muốn để cô phát hiện ra sự hoảng loạn của mình, cảm thấy như vậy sẽ rất mất mặt, nên cố giả vờ bình tĩnh: “Đồ xấu xí, chị vào đây làm gì?!”
Ổ Tô nhướng mày, cầm chiếc iPad bên cạnh, bật camera trước, ngắm nghía chính mình—đôi mắt to hơi xếch lên ở khóe mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng tự nhiên, gương mặt mang vẻ lạnh lùng như được trang điểm nhẹ nhàng theo phong cách ngông nghênh.
Khuôn mặt này, ngay cả trong chiếc camera có độ phân giải tệ nhất cũng không lộ ra bất kỳ khuyết điểm nào, ôi trời, cô đẹp quá đi mất.
Ổ Tô đặt iPad xuống, lại tiện tay cầm lấy một chiếc rubik xoay vài vòng, nói: “Người đẹp như tôi mà cậu gọi là đồ xấu xí? Cậu không có mắt thẩm mỹ à? Đúng là mắt kém!”
Trình Húc nghẹn lời, bất kể là đứa trẻ bướng bỉnh đến đâu thì tính tò mò vẫn luôn có, cậu ta vứt tay cầm xuống, nhảy từ ghế ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ổ Tô.
Bình thường cậu ta luôn dán mắt vào màn hình tivi, cũng từng là fan của các nhóm nữ thần tượng và ngôi sao hạng nhất, còn nhan sắc trước mặt… thành thật mà nói, không xấu chút nào, thậm chí còn đẹp hơn các chị gái trên tivi.
Thế thì tại sao cậu ta lại nghĩ Ổ Tô xấu nhỉ?
Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do chị Nhuế nói rằng, chị gái mới đến này trông rất xấu, nếu hay nói chuyện, chơi đùa cùng chị ta mà bị bạn bè nhìn thấy thì nhất định sẽ bị cười nhạo vì có một người chị xấu xí.
Hừ! Cậu ta không cần một người chị xấu xí!
Nhưng mà…Ổ Tô đâu có xấu, vậy sao chị Nhuế lại nói thế nhỉ?
Cậu bé tám tuổi lần đầu tiên có một thắc mắc khó hiểu như vậy.
Ổ Tô xoay rubik vài vòng, ba lần hai lượt đã hoàn thành, sáu mặt đều hiện ra một màu đồng nhất, Trình Húc nhìn mà há hốc mồm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự ngưỡng mộ dành cho kẻ mạnh vốn là bản năng của con người, đặc biệt là một đứa trẻ chưa trưởng thành cả về mặt tâm lý và thể chất, cậu ta muốn cướp lấy khối rubik để xem xét kỹ hơn nhưng vừa sợ cô lại vừa thấy ghét cô, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm.
Ổ Tô đặt khối rubik đã hoàn chỉnh lên bàn trà nhỏ, Trình Húc mới cẩn thận nhặt lên quan sát. Một lúc sau, cậu ta hỏi: “Chị làm thế nào mà được vậy?”
“Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Tùy tiện xoay vài cái là được thôi.” Ổ Tô thản nhiên nói, còn thắc mắc: “Cậu không biết làm à?”
Trình Húc lắc đầu.
Ổ Tô ra vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Không thể nào, thứ đơn giản thế này mà cậu cũng không biết làm…Trình Nhuế không dạy cậu sao?”
Một cảm giác xấu hổ, bị coi thường dâng lên trong lòng, Trình Húc khó chịu nói: “Chị ấy không biết xoay cái này.”
Trước đây chị Nhuế từng ngồi chơi rubik với cậu ta, loay hoay hơn một tiếng đồng hồ cũng không xong, cuối cùng liền bỏ luôn.
“Haizz!” Ổ Tô thở dài một hơi thật sâu.
Thấy vẻ mặt đầy thắc mắc của Trình Húc, cô tiếp tục nói: “Tôi cứ nghĩ là anh chị em cùng ba cùng mẹ thì chỉ số thông minh phải giống nhau, ai ngờ cậu lại… Haizz!”
Lại là một tiếng thở dài nặng nề.
Trình Húc hiểu ý cô, cô đang ám chỉ rằng trí thông minh của cậu ta không cao…
Sao có thể như thế được?! Theo cách hiểu của cậu ta, chỉ số thông minh thấp chẳng khác gì một đứa ngốc, mà cậu ta còn hay mắng bạn học trong lớp là đồ thiểu năng nữa.
Cậu ta không thể là một đứa ngốc được!
“Trí thông minh của tôi rất cao! Chắc chắn là vì lý do khác nên tôi mới không làm được.” Trình Húc khẳng định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro