Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Hội Chị Em Plas...
2025-01-04 00:14:34
Tất nhiên, Trình Nhuế cũng biết rõ bản chất của mấy người này, chẳng qua vì doanh nghiệp nhà họ cần dựa vào Trình thị để được che chở nên mới tốn công sức hạ giọng nịnh nọt, tâng bốc cô ta mà thôi.
Trình Nhuế lại làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Sáng nay ba nhất định muốn đích thân đưa mình đến trường, dù ông ấy còn một cuộc họp sớm phải tham dự, mình đã bảo không cần đưa rồi nhưng ông ấy vẫn kiên quyết, ra khỏi nhà hơi muộn một chút lại gặp kẹt xe, nên mới đến trễ đấy.”
“Dù đến muộn, nhưng mình vẫn rất vui.”
“Cô Triệu không nói gì mình cả. Còn cô Hà thì…” Trong lòng Trình Nhuế càng hận, biểu cảm lại càng cảm kích: “Cô ấy là một giáo viên tận tâm tận lực, tuy tính khí không tốt lắm, nhưng cũng là vì muốn mình học tốt hơn thôi, mình thật sự rất cảm ơn cô ấy.”
Cô Hà là giáo viên ưu tú, dạy học hàng chục năm, học trò của bà ấy đến nay không ít người đã thành đạt, trong đó có người điều hành doanh nghiệp còn lớn hơn cả Trình thị, từng quay lại trường diễn thuyết. Đuổi việc? Cô ta đâu có điên, tuy trong lòng căm ghét, nhưng giờ không thể động đến cô Hà.
Hội chị em plastic: Đỉnh! Về khoản nói một đằng nghĩ một nẻo, nói dối không chớp mắt thì cậu là nhất!
Mấy người họ gia cảnh cũng ngang ngửa nhà Trình Nhuế, mẹ ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, ba thì bận rộn công việc, hiếm khi tự mình đưa đón con cái đến trường, chỉ có tài xế chuyên trách hoặc đôi khi họ tự bắt xe về nhà.
Nghe Trình Nhuế nhẹ nhàng đáp trả, ngoài mặt thì ghen tị còn trong lòng đầy bất mãn, họ nghĩ mình đâu thua kém gì Trình Nhuế, sao số phận lại khác nhau đến vậy.
Một người trong hội chị em plastic đảo mắt, như vô tình nhắc đến: “Nhuế Nhuế, cái cô họ hàng nghèo của nhà cậu, là cô Ổ Tô ấy, hôm nay sao lại mặc đồ của cậu đi học vậy? Còn cả cái túi xách đó nữa, hàng giới hạn của Hermès, mình nhớ cậu từng dùng một hai lần rồi mà.”
Cách đây không lâu, cô ta lướt vòng bạn bè thấy Trình Nhuế đăng bài khoe túi, nói rằng chờ hai tháng mới mua được, còn cảm thán “ông trời không phụ lòng người” gì đó, khi ấy, cô ta còn bình luận tâng bốc vài câu.
Giờ nghĩ lại, bảo sao thấy bộ đồ Ổ Tô mặc hôm nay quen mắt, chẳng phải là của Trình Nhuế sao.
Biểu cảm của Trình Nhuế cứng đờ trong một khoảnh khắc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Cô ấy không có quần áo mặc thì mình cho vài bộ thôi mà, đâu phải đồ gì quá đắt hay quá tốt đâu.”
Hội chị em plastic: …Hóa ra bài đăng khoe túi của cậu trước đây chỉ là nói suông thôi hả?
Ổ Tô về nhà họ Trình, lại học cùng trường với Trình Nhuế, trong thời gian tới không tránh khỏi việc đi lại cùng nhau, để tránh bị hỏi, Trình Nhuế chủ động kể về Ổ Tô là ai, vì sao lại ở nhà họ Trình.
Nói thì nói, nhưng không thể nói thật, nếu không uy tín của cô ta trong nhóm bạn này sẽ không còn, cô ta bịa ra lý do rằng Ổ Tô là họ hàng xa nghèo khó của nhà họ Trình, gia đình gặp khó khăn nên tạm thời ở nhờ nhà cô ta, cùng cô ta đến trường.
Trình Nhuế nhìn quanh một lượt đám bạn, thấy trên mặt họ lộ vẻ ghen tị lẫn đố kỵ, trong đầu lập tức nảy ra một kế.
Ổ Tô, đã dám làm mất mặt tôi trên lớp thì đừng trách tôi không nể tình.
…
Buổi trưa tan học, sau khi chia tay cô bạn cùng bàn Diệp Tịnh lưu luyến không rời, Ổ Tô ra khỏi cổng trường, gọi một chiếc xe hạng sang qua ứng dụng đặt xe, đi đến quảng trường Vạn Hòa ở khu sầm uất.
Một là để ăn trưa, hai là để làm nhiệm vụ “Đại Gia”.
Tài xế nhà họ Trình chỉ đưa đón vào buổi sáng và tối, buổi trưa dù là Ổ Tô hay Trình Nhuế đều tự giải quyết nhu cầu ăn uống, tất nhiên có thể tự bắt xe về nhà, nhưng không cần thiết.
Trình Nhuế lại làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Sáng nay ba nhất định muốn đích thân đưa mình đến trường, dù ông ấy còn một cuộc họp sớm phải tham dự, mình đã bảo không cần đưa rồi nhưng ông ấy vẫn kiên quyết, ra khỏi nhà hơi muộn một chút lại gặp kẹt xe, nên mới đến trễ đấy.”
“Dù đến muộn, nhưng mình vẫn rất vui.”
“Cô Triệu không nói gì mình cả. Còn cô Hà thì…” Trong lòng Trình Nhuế càng hận, biểu cảm lại càng cảm kích: “Cô ấy là một giáo viên tận tâm tận lực, tuy tính khí không tốt lắm, nhưng cũng là vì muốn mình học tốt hơn thôi, mình thật sự rất cảm ơn cô ấy.”
Cô Hà là giáo viên ưu tú, dạy học hàng chục năm, học trò của bà ấy đến nay không ít người đã thành đạt, trong đó có người điều hành doanh nghiệp còn lớn hơn cả Trình thị, từng quay lại trường diễn thuyết. Đuổi việc? Cô ta đâu có điên, tuy trong lòng căm ghét, nhưng giờ không thể động đến cô Hà.
Hội chị em plastic: Đỉnh! Về khoản nói một đằng nghĩ một nẻo, nói dối không chớp mắt thì cậu là nhất!
Mấy người họ gia cảnh cũng ngang ngửa nhà Trình Nhuế, mẹ ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, ba thì bận rộn công việc, hiếm khi tự mình đưa đón con cái đến trường, chỉ có tài xế chuyên trách hoặc đôi khi họ tự bắt xe về nhà.
Nghe Trình Nhuế nhẹ nhàng đáp trả, ngoài mặt thì ghen tị còn trong lòng đầy bất mãn, họ nghĩ mình đâu thua kém gì Trình Nhuế, sao số phận lại khác nhau đến vậy.
Một người trong hội chị em plastic đảo mắt, như vô tình nhắc đến: “Nhuế Nhuế, cái cô họ hàng nghèo của nhà cậu, là cô Ổ Tô ấy, hôm nay sao lại mặc đồ của cậu đi học vậy? Còn cả cái túi xách đó nữa, hàng giới hạn của Hermès, mình nhớ cậu từng dùng một hai lần rồi mà.”
Cách đây không lâu, cô ta lướt vòng bạn bè thấy Trình Nhuế đăng bài khoe túi, nói rằng chờ hai tháng mới mua được, còn cảm thán “ông trời không phụ lòng người” gì đó, khi ấy, cô ta còn bình luận tâng bốc vài câu.
Giờ nghĩ lại, bảo sao thấy bộ đồ Ổ Tô mặc hôm nay quen mắt, chẳng phải là của Trình Nhuế sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biểu cảm của Trình Nhuế cứng đờ trong một khoảnh khắc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Cô ấy không có quần áo mặc thì mình cho vài bộ thôi mà, đâu phải đồ gì quá đắt hay quá tốt đâu.”
Hội chị em plastic: …Hóa ra bài đăng khoe túi của cậu trước đây chỉ là nói suông thôi hả?
Ổ Tô về nhà họ Trình, lại học cùng trường với Trình Nhuế, trong thời gian tới không tránh khỏi việc đi lại cùng nhau, để tránh bị hỏi, Trình Nhuế chủ động kể về Ổ Tô là ai, vì sao lại ở nhà họ Trình.
Nói thì nói, nhưng không thể nói thật, nếu không uy tín của cô ta trong nhóm bạn này sẽ không còn, cô ta bịa ra lý do rằng Ổ Tô là họ hàng xa nghèo khó của nhà họ Trình, gia đình gặp khó khăn nên tạm thời ở nhờ nhà cô ta, cùng cô ta đến trường.
Trình Nhuế nhìn quanh một lượt đám bạn, thấy trên mặt họ lộ vẻ ghen tị lẫn đố kỵ, trong đầu lập tức nảy ra một kế.
Ổ Tô, đã dám làm mất mặt tôi trên lớp thì đừng trách tôi không nể tình.
…
Buổi trưa tan học, sau khi chia tay cô bạn cùng bàn Diệp Tịnh lưu luyến không rời, Ổ Tô ra khỏi cổng trường, gọi một chiếc xe hạng sang qua ứng dụng đặt xe, đi đến quảng trường Vạn Hòa ở khu sầm uất.
Một là để ăn trưa, hai là để làm nhiệm vụ “Đại Gia”.
Tài xế nhà họ Trình chỉ đưa đón vào buổi sáng và tối, buổi trưa dù là Ổ Tô hay Trình Nhuế đều tự giải quyết nhu cầu ăn uống, tất nhiên có thể tự bắt xe về nhà, nhưng không cần thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro