Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Hội Chị Em Plas...

2025-01-04 00:14:34

Không phải về nhà lại tiện cho cô hành động hơn.

Lúc này, Hệ thống Đại Gia lên tiếng, Ổ Tô nghe giọng điện tử không cảm xúc của nó mà cảm nhận được chút ấm ức.

[Tô Tô, cuối cùng cô cũng nhớ đến nhiệm vụ rồi!]

Ổ Tô xách túi, sách đã để hết vào tủ của Diệp Tịnh, đeo trên lưng không nặng nên rất nhẹ nhàng, cô mỉm cười: “Mới qua một buổi sáng thôi mà? Tôi đến rồi đây, chẳng lẽ cậu muốn tôi bỏ học, ngày ngày ra ngoài mua sắm sao?”

Hệ thống Đại Gia: Đúng vậy, tôi nghĩ thế đấy, nhưng không dám nói, hu hu hu.

Ổ Tô tìm một nhà hàng Âu cao cấp, trên trang đánh giá cho biết giá trung bình mỗi người là 950 tệ, bên dưới toàn lời khen ngợi, bình luận đứng đầu còn nói, quán này có một nhược điểm rất lớn, đó là đắt! Quá đắt! Không những đắt, món ăn còn ngon, khiến anh ta cứ bị dụ đến tiêu tiền.

Ổ Tô mỉm cười, ngẩng cao cằm, không chút ngại ngùng bước vào nhà hàng, nhân viên đứng cửa thấy khách tới, nở nụ cười ngọt ngào: “Chào cô, xin hỏi cô đi mấy người?”

“Một người.”

“Vâng, mời cô đi lối này.”

Vào trong nhà hàng, một anh chàng phục vụ trẻ trung, ưa nhìn tiếp đón cô, anh ta chỉ vào bảng tên trên ngực mình: “Chào cô, hôm nay tôi sẽ là người phục vụ riêng cho cô.”

Phục vụ kéo ghế cho Ổ Tô, đợi cô ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp cô đeo khăn ăn, sau khi được sự đồng ý, lại trải một chiếc khăn khác lên đùi cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chuẩn bị xong xuôi, anh ta cầm thực đơn hỏi: “Lần đầu cô đến đây phải không?”

Ổ Tô gật đầu.

Anh ta vừa lật thực đơn vừa từ tốn giới thiệu các món ăn trong quán.

Sáng cô ăn cháo và bánh bao nhân trứng sữa đã tiêu hóa hết, đến tiết bốn buổi sáng thì bụng đã đói cồn cào, lúc này nhìn ảnh món ăn được chỉnh sửa đẹp đẽ trên thực đơn, cô không thèm nhỏ dãi ngay lập tức đã là kiềm chế lắm rồi.

Ổ Tô gọi một phần bò bít tết, một phần gan ngỗng, súp kem nấm truffle đen, và salad theo gợi ý của phục vụ.

Phục vụ báo món cho bếp xong thì quay lại, đứng bên cạnh Ổ Tô, nhẹ nhàng rót nước, động tác chậm rãi đến mức đáng kinh ngạc, đặt ly sứ lên đế lót mà không phát ra chút âm thanh nào.

Ổ Tô nói với Hệ thống Đại Gia: “Chậc chậc, xem phục vụ người ta kìa, bảo sao giá trung bình 950 tệ! Đáng tiền quá!”

Hệ thống Đại Gia: …Hay là ăn thử rồi nói?

“…”

Ổ Tô: “Không cần ăn, chắc chắn ngon!” Giá trung bình 950 tệ mà.

Hơn nữa, cô tính sơ qua, bốn món cô gọi lúc nãy cũng phải hơn 1.500 tệ, nếu chỉ có phục vụ mà đồ ăn không ngon, ở khu đất đắt đỏ này thì sập tiệm lâu rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bò bít tết và gan ngỗng rất nhanh được bưng ra, phục vụ cầm dao nĩa, thành thạo cắt thịt thành từng miếng nhỏ: “Mời cô dùng bữa.”

Khi Ổ Tô ăn được một nửa, salad và súp cũng được mang lên.

Lần đầu đến nhà hàng cao cấp thế này, cô tuy chưa từng ăn thịt lợn nhưng cũng thấy lợn chạy mà?

Cô học theo trên phim truyền hình, nhai kỹ nuốt chậm, động tác và biểu cảm tinh tế, không để lộ chút ngại ngùng.

Bữa ăn kéo dài hơn nửa tiếng, đây là lần cô ăn lâu nhất, nếu không tính những buổi tiệc với đồng nghiệp.

Khi thanh toán, vừa dùng WeChat trả tiền xong, hệ thống liền báo.

[Đang thu thập giá trị Đại Gia… từ thu ngân Vương XX… +0.4]

So với bà chủ cửa hàng lúc trước, lần này giá trị dao động trung bình lại cao hơn.

Xem ra số tiền tiêu dùng và giá trị Đại Gia sinh ra có tỉ lệ thuận với nhau.

Cô xuống nhìn, trên hóa đơn hiển thị dòng chữ “tiền tip dịch vụ 20%”, hả?

Vậy là trả thiếu tiền rồi à.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0