Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới
Quy Củ Của Tổ T...
2025-01-04 00:14:34
“Sống tốt hay không, không cần so với người khác, chỉ cần so với bản thân mình là được, dựa vào điểm xuất phát ban đầu của tôi, tốt nghiệp đại học mà đạt được thành tựu như vậy cũng đã khá lắm rồi.”
“Không biết cậu có từng nhìn thấy kiếp trước của tôi chưa? Nơi tôi lớn lên là một ngôi làng vùng sâu vùng xa, mỗi nhà đều nghèo rớt mồng tơi, còn tôi thì không chỉ nghèo mà ba mẹ còn mất sớm, bữa đói bữa no, nếu học hành không giỏi thì cách duy nhất để ra khỏi núi là nhân lúc còn trẻ đi làm thuê bên ngoài.”
Hệ thống Đại Gia vừa định nói làm thuê bên ngoài cũng không tệ, nhưng Ổ Tô như biết được suy nghĩ của nó, tiếp lời: “Trong thời đại mà cử nhân nhiều như lá mùa thu, không có bằng cấp, muốn tìm việc tốt khó như lên trời, chỉ có thể làm lao động tay chân, kiếm tiền cực khổ, chị trong làng nói với tôi, ra ngoài mà tìm được việc công nhân dây chuyền sản xuất của nhà máy đã là may mắn lắm rồi, có rất nhiều người từ làng ra ngoài, bị lừa dăm ba lần, làm không công, đến kỳ lương thì bị người ta quỵt, mấy chuyện lừa đảo như vậy đầy rẫy, không có kiến thức, hai mắt mù mịt, bị ức hiếp cũng chẳng biết kêu ai…”
Trong hoàn cảnh không có điều kiện gia đình tốt, không có ba mẹ giúp đỡ tính toán, ra ngoài làm thuê còn dễ bị lừa, con đường duy nhất của cô chính là học tập. Với cô, kỳ thi đại học là con đường duy nhất dẫn đến thành công, bằng cấp của một trường đại học trọng điểm chính là chỗ dựa duy nhất để cô bám rễ ở thành phố lớn.
Khi còn đi học, cô có thể xin trợ cấp dành cho học sinh nghèo, gần trường có rất nhiều chỗ làm thêm, an toàn mà lương lại cao. Ngoài làm thêm nhẹ nhàng, việc duy nhất cô cần lo lắng là học tốt chuyên ngành của mình. Sau kỳ thực tập tốt nghiệp, mỗi tháng nhận được gần chín nghìn tệ tiền lương, tiết kiệm chi tiêu còn có thể để dành được vài nghìn. Chịu khó vài năm, đợi đủ tiền đặt cọc thì mua một căn nhà, mỗi tháng dùng tiền quỹ phúc lợi trả tiền nhà, cuộc sống khi ấy mới thực sự ổn định.
Hệ thống này có lẽ vừa mới vào đời, còn nhiều điều không hiểu, Ổ Tô chậm rãi giải thích từng chút một cho nó, hoàn toàn không thấy phiền, ngược lại càng nói càng hăng.
“Đợi sau này tôi có con, điểm xuất phát của nó sẽ cao hơn tôi ngày xưa rất nhiều, có môi trường tốt hơn, tài nguyên giáo dục tốt hơn, ở thành phố lớn cũng có nhiều lựa chọn hơn, một thế hệ nối tiếp một thế hệ, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn…”
Ổ Tô nói mãi, có lẽ vì quá mệt, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Hệ thống Đại Gia nghe xong bỗng cảm thấy kiến thức môn “xã hội loài người” mà nó được học trước khi nhận việc có vẻ chưa đủ đầy, nó định hỏi thêm nhưng thấy cô đã ngủ, bèn lẳng lặng thu mình vào tiềm thức của cô, điều chỉnh xem lại toàn bộ cuộc đời kiếp trước của cô, xem thật kỹ càng.
…
Sau cơn mưa trời lại sáng, hôm nay là một ngày đẹp trời, sáng sớm bầu trời đã không gợn chút mây, một màu xanh biếc như biển cả.
Ổ Tô chạy bộ quanh vườn vài vòng, vừa chạy vừa học thuộc những kiến thức trọng tâm, chạy xong cô quay về phòng tắm rửa qua, thay quần áo rồi xuống phòng ăn dùng bữa.
Hương thơm của bánh bao nhân sữa trứng và cháo từ bếp lan tỏa khắp nơi, xem ra bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Ổ Tô ngồi xuống bàn, gọi người hầu mang đồ ăn ra.
Người giúp việc ngập ngừng nói: “Cái này, đại tiểu thư, ông bà chủ vẫn chưa xuống…”
Ổ Tô chợt nhớ ra, vào ngày đầu tiên nguyên chủ trở về, Lý Thải Hoa đã đặt ra quy tắc ăn uống trong gia đình này.
“Không biết cậu có từng nhìn thấy kiếp trước của tôi chưa? Nơi tôi lớn lên là một ngôi làng vùng sâu vùng xa, mỗi nhà đều nghèo rớt mồng tơi, còn tôi thì không chỉ nghèo mà ba mẹ còn mất sớm, bữa đói bữa no, nếu học hành không giỏi thì cách duy nhất để ra khỏi núi là nhân lúc còn trẻ đi làm thuê bên ngoài.”
Hệ thống Đại Gia vừa định nói làm thuê bên ngoài cũng không tệ, nhưng Ổ Tô như biết được suy nghĩ của nó, tiếp lời: “Trong thời đại mà cử nhân nhiều như lá mùa thu, không có bằng cấp, muốn tìm việc tốt khó như lên trời, chỉ có thể làm lao động tay chân, kiếm tiền cực khổ, chị trong làng nói với tôi, ra ngoài mà tìm được việc công nhân dây chuyền sản xuất của nhà máy đã là may mắn lắm rồi, có rất nhiều người từ làng ra ngoài, bị lừa dăm ba lần, làm không công, đến kỳ lương thì bị người ta quỵt, mấy chuyện lừa đảo như vậy đầy rẫy, không có kiến thức, hai mắt mù mịt, bị ức hiếp cũng chẳng biết kêu ai…”
Trong hoàn cảnh không có điều kiện gia đình tốt, không có ba mẹ giúp đỡ tính toán, ra ngoài làm thuê còn dễ bị lừa, con đường duy nhất của cô chính là học tập. Với cô, kỳ thi đại học là con đường duy nhất dẫn đến thành công, bằng cấp của một trường đại học trọng điểm chính là chỗ dựa duy nhất để cô bám rễ ở thành phố lớn.
Khi còn đi học, cô có thể xin trợ cấp dành cho học sinh nghèo, gần trường có rất nhiều chỗ làm thêm, an toàn mà lương lại cao. Ngoài làm thêm nhẹ nhàng, việc duy nhất cô cần lo lắng là học tốt chuyên ngành của mình. Sau kỳ thực tập tốt nghiệp, mỗi tháng nhận được gần chín nghìn tệ tiền lương, tiết kiệm chi tiêu còn có thể để dành được vài nghìn. Chịu khó vài năm, đợi đủ tiền đặt cọc thì mua một căn nhà, mỗi tháng dùng tiền quỹ phúc lợi trả tiền nhà, cuộc sống khi ấy mới thực sự ổn định.
Hệ thống này có lẽ vừa mới vào đời, còn nhiều điều không hiểu, Ổ Tô chậm rãi giải thích từng chút một cho nó, hoàn toàn không thấy phiền, ngược lại càng nói càng hăng.
“Đợi sau này tôi có con, điểm xuất phát của nó sẽ cao hơn tôi ngày xưa rất nhiều, có môi trường tốt hơn, tài nguyên giáo dục tốt hơn, ở thành phố lớn cũng có nhiều lựa chọn hơn, một thế hệ nối tiếp một thế hệ, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn…”
Ổ Tô nói mãi, có lẽ vì quá mệt, cô dần chìm vào giấc ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống Đại Gia nghe xong bỗng cảm thấy kiến thức môn “xã hội loài người” mà nó được học trước khi nhận việc có vẻ chưa đủ đầy, nó định hỏi thêm nhưng thấy cô đã ngủ, bèn lẳng lặng thu mình vào tiềm thức của cô, điều chỉnh xem lại toàn bộ cuộc đời kiếp trước của cô, xem thật kỹ càng.
…
Sau cơn mưa trời lại sáng, hôm nay là một ngày đẹp trời, sáng sớm bầu trời đã không gợn chút mây, một màu xanh biếc như biển cả.
Ổ Tô chạy bộ quanh vườn vài vòng, vừa chạy vừa học thuộc những kiến thức trọng tâm, chạy xong cô quay về phòng tắm rửa qua, thay quần áo rồi xuống phòng ăn dùng bữa.
Hương thơm của bánh bao nhân sữa trứng và cháo từ bếp lan tỏa khắp nơi, xem ra bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Ổ Tô ngồi xuống bàn, gọi người hầu mang đồ ăn ra.
Người giúp việc ngập ngừng nói: “Cái này, đại tiểu thư, ông bà chủ vẫn chưa xuống…”
Ổ Tô chợt nhớ ra, vào ngày đầu tiên nguyên chủ trở về, Lý Thải Hoa đã đặt ra quy tắc ăn uống trong gia đình này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro