Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Quy Củ Của Tổ T...

2025-01-04 00:14:34

Hôm đó, khi đang ngồi ăn cơm, nguyên chủ vừa cầm đũa định ăn thì Lý Thải Hoa đã nâng cao giọng nói rằng, chỉ cần có trưởng bối ở nhà ăn cơm, tất cả các hậu bối đều phải chờ đợi, phải đợi người lớn cầm đũa thử các món ăn rồi mới được ăn, sau đó lại lải nhải một đống những quy tắc lễ nghi khi ăn cơm.

Nguyên chủ sợ đến mức bữa đó không dám gắp lấy một miếng thức ăn, chỉ ăn cơm trắng.

Mặc dù bề ngoài nói là để cô làm quen với quy củ trong gia đình, nhưng thực chất đó chỉ là một cách ra oai.

Trước đây sao không thấy có quy tắc này, sao đến khi cô đến đây lại có?

Hơn nữa, Trình Húc và Trình Nhuế không phải là hậu bối sao? Trình Húc nghịch ngợm, suốt ngày chạy nhảy trong nhà, chạy một hồi là đói, đói thì bảo người hầu nấu riêng cho cậu ta; Trình Nhuế thường học xong buổi chiều cũng phải ăn một bữa trà chiều.

Chẳng lẽ hai đứa này tuân thủ quy tắc sao?

Lúc đó, Trình An Quốc nghe Lý Thải Hoa đặt ra quy tắc, còn khen ngợi vài câu, nói cái gì mà gia đình họ Trình là gia đình lớn, từ trước đến nay tổ tiên đã có quy định về ăn uống, ông ta nói mãi không hết.

Ổ Tô nhớ lại, suýt nữa cô đã cười ngất, nếu không đọc qua phần giới thiệu về gia đình họ Trình trong sách nguyên tác, cô thật sự sẽ bị Trình An Quốc lừa mất.

Ngày xưa, ba của Trình An Quốc gặp thời, làm buôn bán phát tài, trước khi làm giàu, tổ tiên họ Trình đã nghèo suốt mười tám đời, gia đình họ Trình thật sự có cuộc sống phú quý chỉ được một đời rưỡi, bản thân còn chưa kịp lau sạch vết bùn trên ống quần thì đã nói chuyện tổ tiên truyền lại quy tắc!

Cười chết mất.

Người hầu có vẻ khó xử, Ổ Tô thấy cô ấy cũng không dễ dàng gì, chỉ là kiếm sống qua ngày nên cô cũng không muốn làm khó người ta, bèn tự mình đi vào bếp múc một bát cháo, lấy mấy chiếc bánh bao nhân sữa trứng.

Ăn xong, Ổ Tô để bát đĩa lại trong bếp, rồi quay người rời đi.

Mấy người hầu khép cửa lại, thấp giọng nói chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi thấy đại tiểu thư mới tới không khó gần như vậy.”

“Tôi cũng thấy vậy, dùng xong bát đũa, cô ấy còn nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh máy rửa chén.”

“Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng sẽ như vậy thôi, khi cô ấy mới đến mấy ngày trước chẳng phải rất ít nói, xem ra là bị…” Người hầu làm động tác ra hiệu về phía cầu thang: “Bị người khác ức hiếp nên tức giận rồi.”

Vào ngày Ổ Tô đến nhà họ Trình, Trình An Quốc không có ở nhà, ông ta đã cử thư ký đến nhà để thông báo, nói cô và Trình Nhuế là chị em sinh đôi, lúc trước có một đứa bị mất, giờ tìm lại được.

Mấy người hầu đều đã ngoài bốn mươi tuổi, có thể làm việc ổn định trong gia đình giàu có lâu như vậy, chắc chắn không phải là người ngốc, trong lòng đều hiểu rõ.

Sinh đôi sao? Chị em này sao lại chẳng giống nhau chút nào vậy?

Và từ những gì họ nghe được trong vài ngày qua, cũng có thể đoán ra gần như là đúng.

Vậy nếu Trình Nhuế là giả, sao cô ta không quay về nhà thật của mình, sao lại cứ ở đây, lúc nào cũng khóc lóc thảm thiết, chẳng phải là không nỡ rời khỏi sự giàu sang của gia đình họ Trình sao, muốn đi mà không đi, còn làm bộ làm tịch nữa?

Cô ta không phải là cái đèn cạn dầu, mà bà chủ gia đình này - Lý Thải Hoa, cũng không phải là người dễ đối phó, mấy hôm trước, bà ta còn coi Ổ Tô như một cái bao tải để trút giận, thậm chí còn tệ hơn cả bọn người làm, mọi người đều nhìn không nổi nữa.

Làm mẹ mà đến mức này cũng phải nói là khiến người ta phải mắt tròn mắt dẹt.

Mấy người trong bếp thì thầm một hồi rồi giải tán.

Hôm nay lại là một ngày vất vả nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi, Thiên Kim Thật, Người Giàu Nhất Thế Giới

Số ký tự: 0