Tranh Đoạt Tình Lạc

Đã Không Thể Ng...

2024-12-17 03:31:15

Nam nhân kia đưa Lạc Phỉ đến phòng khách sạn của Đế Xa, thoạt nhìn là phòng tổng thống xa hoa, Lạc Phỉ nuốt nước bọt căng thẳng theo vào trong. Phòng trang trí xa hoa, tráng lệ còn rộng hơn nhà cô gấp mấy lần.

Ở vị trí này, từ cửa kính sát sàn trong suốt có thể nhìn toàn bộ cảnh về đêm của thành phố. Trong lòng Lạc Phỉ rối rắm, đứng yên tại cửa không biết nên làm gì.

Bộ dạng sợ sệt lúng túng như con thỏ nhát gan lỡ vào nhầm động của sói gian ác.

“Lí do làm vậy là gì?”

Anh chầm chậm nhìn cô lại quay người cởi bỏ áo vest ngoài tùy ý quăng lên sô pha trong phòng, động tác nhanh nhẹn tháo chiếc đồng hồ trên tay trái xuống.

“Tôi cần tiền.” Thanh âm cô lạc đi, tố cáo bản thân rằng cô đang run sợ

Khóe môi anh giần giật, lúc này đã ngồi lên ghế sô pha, hai chân vắt chéo, giơ tay ngoắc cô lại.

Lạc Phỉ nhìn rõ từng khớp ngón tay hồng hào, cả bàn tay thon dài với ngón tay đều nhau rất đẹp, khó cưỡng lại mà mê mẩn ngắm nhìn.

“Cô cũng tự hiểu mình nên làm gì, phục vụ tốt, tôi cho cô một con số mà cô không ngờ đến.”

Thật ra đây là lần đầu của cô, kêu cô phục vụ, thật sự không biết nên làm gì.

Cho nên lúc ở trước mặt anh, cô rõ ràng bị khí thế của anh áp bức, chỉ cúi đầu chậm rãi luống cuống mà tháo cà vạt của anh ra, sau đó bàn tay vươn ra tháo từng chiếc cúc áo.

Anh tỉ mỉ quan sát cô gái trước mặt, dung mạo tinh tế, một cô gái có nhan sắc thanh thuần, trong sáng làm người ta có cảm giác giống như một tờ giấy vẽ trắng tinh chưa bị vấy màu tô lên.

Bàn tay cô rất đẹp, nếu dùng nó để vẽ tranh chắc chắn sẽ rất hút mắt, nhưng mà bàn tay đó lại đang cởi từng cúc áo của anh ra chuẩn bị làm chuyện ô uế.

Nghĩ đến đây đáy lòng anh lạnh lẽo, dựa vào sự ngây thơ lấy lòng đàn ông thật sự là thấp hèn.

“Aaa…”



Đột nhiên anh giữ chặt tay cô lôi đến bên giường sau đó không mất quá nhiều thời gian mà đè cô xuống chiếc giường lớn làm cô hoảng sợ hét lên. Lạc Phỉ nhất thời kích động quên mất mục đích của bản thân liền muốn đẩy anh ra.

“Không phải muốn tiền mới ngủ với tôi sao?"

Cô gái này đang muốn lạc mềm buộc chặt với anh?

“Tôi... có thể tắt đèn được không?” Cô cắn môi nhìn anh lúng túng, cô không muốn đối diện với sự việc kinh khủng này

Khóe môi anh nâng lên lãnh đạm tuyệt tình: “Không cần, như vậy cô mới ghi nhớ gương mặt của tôi.”

“Tôi…”

Không chờ cô trả lời, người đàn ông đã hung hăng cúi đầu chiếm lấy môi cô, Lạc Phỉ lần đầu thân mật với nam nhân, cả người như bị điện giật, căng thẳng đến phát ngốc mà người bên trên không ngừng cắn mút độc chiếm.

Lạc Phỉ biết rõ, chính mình đã giao cho quỷ dữ, vĩnh viễn không còn cách nào sạch sẽ nữa.

Mùi hương sữa trên người cô ngọt ngào phảng phất bên mũi anh, làm anh khó mà kiềm lòng được. Bản thân anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ nhưng chí ít sáu năm nay anh cấm dục không tìm nữ nhân giải tỏa nữa, chẳng hiểu sao gặp cô gái này lại nổi hứng thú.

Lí do là gì chính bản thân anh cũng không biết, hoặc đã lâu rồi anh chưa chạm vào phụ nữ hoặc là cô làm anh cảm giác như anh đang vẽ tranh, cô chính là tờ giấy vẽ trắng xóa, chờ anh tô màu lên.

Lạc Phỉ phó mặc cho anh tùy ý chà đạp, thân thể đau đớn bị anh giày vò.

Sự giày xéo làm đáy lòng cô kết băng lạnh nhưng cả cơ thể run rẩy vì bị kích thích, thần kinh Lạc Phỉ nhất thời tê dại, nước mắt sinh lí không kiềm được mà rơi ra, cô khóc không phải vì sung sướng hay đau đớn mà là tủi nhục.

Chưa từng nghĩ bản thân sẽ làm những chuyện dơ bẩn thế này càng nghĩ tâm cô càng chua xót.

Đến khi cả hai đều không còn mảnh vải che thân, lúc này cả người Lạc Phỉ đã đỏ ửng do bị kích tình, cô mơ màng nhìn người bên trên cũng đã trần trụi, ánh mắt đen như muốn chôn sâu cô bên trong không lối thoát, lạnh lùng đến nhẫn tâm.



Đầu anh tê dại, khoái cảm làm sóng lưng anh tê rần, cảm giác kích thích đến tận mạch máu làm cả người anh nóng ran, bức bách muốn được giải tỏa.

Anh nâng eo cô lên, ánh mắt hung ác gắt gao nhìn cô tựa như con mãnh thú chuẩn bị vồ xé con mồi.

Lạc Phỉ biết sắp tới sẽ là chuyện gì, cô căng thẳng mím chặt môi quay mặt qua một bên, thông qua lớp cửa kính trong phòng, mơ hồ nhìn được hai thân thể nóng bỏng đang quấn chặt lấy nhau.

Bên ngoài trời đêm tĩnh mịch, ánh sáng le lói từ những tòa nhà trong thành phố, yếu ớt như cô lúc này.

Anh không chút do dự liền thẳng lưng đâm vào toàn bộ, mặc dù đã ẩm ướt nhưng cơ bản quá chặt, siết anh đến đau không khỏi nhíu mày.

“A… hức…”

Tiếng kêu đau của cô làm đầu óc anh tỉnh táo, anh cúi đầu nhìn cô gái đã khóc không thành tiếng, nước mắt rơi lã chã, môi cắn chặt đến rỉ máu, đột nhiên đôi mày thanh tú anh nhíu lại.

Chỉ nghĩ cô như bao người phụ nữ khác mà thẳng người chôn vào trong hoàn toàn, đến khi bị ngăn lại bởi một tấm màn mỏng, cảm giác chính mình đã đâm rách nó, anh mới khựng lại.

Rõ ràng là một cô gái tự dâng mình cho Tam thiếu, vậy mà còn trong trắng.

Lạc Phỉ chịu không được vật to lớn kia đâm vào đau đến không ngăn được tiếng kêu lớn, cô cắng chặt răng, hai tay bấu lấy ga giường, nước mắt rơi ra nhiều hơn.

Cảm giác cả cơ thể bị xé rách làm cô không cách nào bình tĩnh được, lúc này cô quay đầu ngước nhìn người đàn ông bên trên, nước mắt giàn giụa, khó khăn mở lời cầu xin. Không thể cầu xin được nữa, đã không cách nào cứu vãn được.

Lúc này cả người nam nhân kia cứng đờ còn đang giật mình dường như không tin.

Vậy mà là một tờ giấy vẽ trắng tinh đã bị anh nhuộm đỏ.

Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen

hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Đoạt Tình Lạc

Số ký tự: 0