Tranh Đoạt Tình Lạc

Thuần Khiết Bị...

2024-12-17 03:31:15

Trước nay cũng không phải chưa từng lên giường với phụ nữ nhưng bọn họ đều là một cuộc trao đổi có lợi giữa tình và tiền, anh chỉ cần đáp ứng nhu cầu còn bọn họ cần tiền cho nên anh đã nghĩ cô gái này cũng như vậy đến khi chính bản thân phá đi tấm màng trinh kia, đáy mắt anh không khỏi phức tạp.

Tình huống này làm anh không dự đoán được, nhất thời cơ thể cứng ngắc nhìn người con gái bên dưới thân cả người phiếm hồng rơi nước mắt, anh hiểu rõ, cơ thể nhỏ bé của cô không chịu được sức công phá khi nãy của anh.

Sự khít khao chặt chẽ không một kẽ hở làm đầu óc anh rối tung, ngay lúc cô nói muốn lên giường với Tam Thiếu, anh đã nghĩ lại là một cô gái ham tiền phóng túng, chẳng qua sự ngây thơ trong sáng đó làm anh kích thích, gương mặt non nớt khiến anh không tự chủ mà muốn có được.

Dù sao thì anh ghét bị trói buộc bởi cái gọi là lần đầu, trách nhiệm nhưng ngay lúc này anh lại có cảm giác chinh phục hoàn toàn đầy say mê si cuồng, là bản năng nguyên thủy của một người đàn ông khi chiếm hữu một cô gái.

Anh cúi nhìn ga giường đã nhuộm một màu đỏ, là biểu tượng của sự thanh khiết trong sạch, đầu anh tê dại, cả người cứng đơ không dám động.

Lạc Phỉ cuối cùng cũng có thể tỉnh táo, hô hấp dồn dập, đôi mắt bị phủ một tầng nước mà không nhìn rõ gương mặt người bên trên, chỉ là cô biết bản thân đã không còn nguyên vẹn, lòng cô co thắt đau đớn.

“Thả lỏng.”

Anh khàn giọng, đang cố khống chế bản thân mình chuyển động, sự co thắt làm đầu óc anh căng cứng nhưng vẫn cố gắng dỗ dành người bên dưới. Đây là lần đầu tiên.

“Anh… lấy ra được không? Tôi… tôi đau quá…”

Lạc Phỉ biết tình huống hiện tại đã phát sinh đến giai đoạn không thể cứu vãn được nhưng sự bành trướng làm cô không cách nào tiếp nhận kịp thời.

Anh nhíu mày, đôi môi kiêu bạc nhẹ nhếch lên, trầm giọng ghé vào tai cô: “Sau khi xong tôi sẽ lấy ra nhưng bây giờ thì không thể.”

Mọi giác quan như bị kích thích khi cô lại dùng giọng điệu non nớt mềm mại cầu xin anh, làm anh hưng phấn hơn bao giờ hết, là một tờ giấy vẽ trắng tinh chưa hề bị vấy bẩn, chính anh là người đầu tiên phát hoạ màu tô ô uế lên.

Cảm giác râm ran khắp người do hưng phấn làm anh càng muốn nhanh chiếm đoạt sự thuần khiết bên dưới thân, vấy bẩn nó, phá hủy nó, chính vì vậy bên dưới lặp tức luân động ra vào.

Lạc Phỉ cảm thấy cơ thể bị xé ra, cô cong người, nước mắt rơi không kiểm soát, chỉ có thể nức nở rên la đến khi anh cúi xuống hôn môi cô, Lạc Phỉ mới mông lung quên đi cơn đau kia.



“Ưm…nhẹ thôi…”

Cô nức nở cầu xin đổi lại là sự tàn nhẫn hung ác. Tựa như cả người đều bị nghiền nát, Lạc Phỉ khóc đến khàn giọng, không tự chủ mà rơi nước mắt nhiều hơn.

“Ngoan, một lát sẽ thoải mái ngay thôi.”

Lạc Phỉ mơ màng nghe bên tai giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc nhưng anh cũng không có ý định chậm tiết tấu lại. Cô chỉ thấy bản thân thật sự rất dơ, không cách nào sạch sẽ được nữa.

Một người đàn ông xa lạ, chính cô cầu xin lên giường với anh đổi lấy tiền. Sự nhơ nhuốc bẩn thiểu càng làm cô đau xót.

Ít ra thì anh đã có được một tác phẩm rất đáng giá, thoải mái hơn những gì từng đạt được trước kia, là loại mà đặc biệt mới có được.

Tiếng va chạm thể xác chồng chéo tiếng rên rỉ vang khắp phòng, bên trong nồng đượm mùi vị của tình ái.

Mỗi lầm đâm vào rút ra đều tựa như muốn phá nát xương tủy bên trong cô, lần đầu phá thân liền bị thô bạo cắn nuốt, cơ thể cô kịch liệt run rẩy bị anh dẫn dắt từ cao trào này đến cao trào khác, đau đớn dần thay thế bằng khoái cảm làm đầu óc cô mơ màng không còn cảm nhận được một cách chân thật nữa.

Nhưng cơ thể cô lại dần thích ứng còn là khoái lạc sung sướng. Thật đáng xấu hổ.

Tầm mắt anh đỏ ngầu, nhìn người con gái bên dưới cả người phiếm hồng, run rẩy phát ra tiếng rên dâm mĩ nhẹ nhàng mềm mại càng làm anh mất kiểm soát, sự thanh khiết này làm anh như phát điên, hưởng thụ khoái cảm cao trào cũng là lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt như vậy.

Một tác phẩm nghệ thuật tuyệt sắc đã thuộc về anh.

Dường như anh chẳng biết mệt, đòi hỏi đến gần sáng mới buông tha cô, Lạc Phỉ lúc này đã mệt đến rã người ngủ thiếp đi, khắp người lưu lại dấu vết của đêm hoan ái cuồng nhiệt.

Ting

Tin nhắn điện thoại reo lên không ngừng, anh chậm rãi thu tin nhắn bên trên màn hình, ánh mắt dửng dưng đến lạnh nhạt.



[Cậu chết đi đâu rồi?]

[Cho bọn này leo cây thật à?]

[Ngày đầu về nước đã chơi xấu rồi.]

Nam nhân khẽ nhếch môi mỏng sau đó chậm rãi châm điếu thuốc nhìn chăm chăm cô gái trên giường đã ngủ say, cả người co lại là biểu hiện của sự sợ hãi đang tự bảo vệ chính mình, trên gương mặt trong sáng vẫn còn đọng nước, ngay cả lúc này hàng mi dài của cô vẫn còn đang run rẩy.

Thật đáng thương.

Người đàn ông ngẫm nghĩ, một tác phẩm nghệ thuật vô giá không thể mua được nhưng giá trị của nó vẫn là nên xứng đáng một chút, anh lấy ra một tờ chi phiếu sau đó tùy tiện ghi một con số lên khóe môi cong cao đầy thỏa mãn.

~

Ánh sáng len lỏi qua tấm màn chiếu rọi căn phòng, cả người Lạc Phỉ chôn vùi trong chăn, làn da trắng như tuyết giờ đây điểm xuyến những dấu vết đỏ như hoa hồng nở rộ.

Cô bần thần nhìn trần nhà, người đàn ông kia đã không còn trong phòng, cũng nghĩ chỉ là trao đổi thể xác không có tình cảm cũng chẳng đáng bận tâm.

Cô đảo mắt nhìn thấy tấm chi phiếu trên bàn đáy mắt cô nóng hơn bao giờ hết, một con số quá lớn – một trăm triệu, quá hào phóng.

Tâm cô bị một cơn gió lạnh thổi qua, càn quét cả trái tim.

Một con số cả đời cô không dám nghĩ đến nhưng phút này cô lại nở ra nụ cười chua xót.

Lần đầu tiên có số tiền lớn như vậy, xem ra cũng không thua thiệt chỉ là cô lại thu người, ôm đầu gối của mình đem mặt vùi vào giữa chân mà khóc lớn.

Số tiền rất nhiều, ít nhất là với cô nhưng với số nợ của gia đình căn bản chẳng là bao nhiêu nhưng cũng có thể xoay sở trước tình hình để bình tâm đám chủ nợ, bản thân cô cũng sẽ tự mình tìm kiếm thêm việc để làm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Đoạt Tình Lạc

Số ký tự: 0