Tranh Đoạt Tình Lạc

Nhà đầu tư

2024-12-17 03:31:15

Chương 4. Nhà đầu tư

Lạc Phỉ đang là sinh viên năm tư của trường Đại Học Năng Khiếu Thắng Mỹ chuyên ngành Hội Họa, thành tích của Lạc Phỉ rất tốt được các giáo sư đánh giá là người có tài năng cao sau này chắc chắn sẽ thành công.

Nhờ giáo sư hướng dẫn giúp đỡ của giáo sư mà tranh vẽ của Lạc Phỉ có thể bán ra, tuy giá không cao nhưng cũng gọi là ổn có thể duy trì cuộc sống tạm thời.

Bởi vì thành tích cô tốt nên thường được giáo sư ưu ái trong việc nhận trợ giúp từ các nhà đầu tư đổi lại cô sẽ vẽ tranh để trao đổi.

Hôm nay giáo sư Giang nói với Lạc Phỉ có một nhà đầu tư lớn đang muốn đầu tư cho sinh viên ngành hội họa, cơ hội rất tốt lại hiếm có cho nên kêu cô nắm bắt.

Lạc Phỉ nghe thấy trong lòng rất vui, mặc dù cạnh tranh sẽ có nhưng trước nay Lạc Phỉ đều rất cố gắng, cộng thêm năng khiếu hội họa cho nên hầu như đều là cô giành lấy những cơ hội như thế này.

“Lạc Phỉ, lần này chắc chắn là cậu sẽ được chọn nữa thôi.”

Người đi bên cạnh cô là Vãn Châu – một người bạn cùng lớp đại học với cô. Vãn Châu có ngoại hình nhỏ nhắn vì chỉ cao có một mét năm mươi lăm, gương mặt tròn trĩnh đáng yêu cảm giác mặc dù cô ấy đã là sinh viên năm tư nhưng không khác gì mấy em gái cấp hai cấp ba mới lớn.

Gương mặt Vãn Châu theo nét tinh nghịch, tính cách khá cởi mở vui vẻ, gia đình rất khá, ba mẹ mở một công ty nhỏ đủ để cô ấy không lo nghĩ.

Lạc Phỉ lắc đầu, chậm chạp đáp: “Mọi người đều cố gắng cả.”

Đa số những nhà đầu tư cho sinh viên ngành bọn họ đều sẽ bảo bọn họ vẽ theo ý muốn của nhà đầu tư hoặc có người sẽ cố gắng nâng đỡ bọn họ phát triển đổi lấy danh tiếng.

Nói chung chẳng có gì là cho không cả, bọn họ ra tiền thì sinh viên như cô ra sức, ra chất xám, nếu cố gắng sẽ được nâng đỡ nhưng mà danh tiếng đều do bọn họ lấy về.

Lạc Phỉ cùng Vãn Châu đến phòng vẽ của khoa Hội Họa, cô thường ngồi vị trí gần cửa sổ có ánh sáng tốt, Vãn Châu sẽ ngồi bên cạnh, mọi người đều đã ngồi vào vị trí trước mặt là khung vẽ và cọ vẽ với màu tô.

“Hôm nay nhà đầu tư sẽ đến trễ một chút, các em dựa vào chủ đều “Đêm Tối” mà tự do phát triển ý tưởng.” Giáo sư Giang giọng nói ôn tồn nói

“Vâng ạ.”

Mọi người đều đồng loạt phản ứng.

Lạc Phỉ suy nghĩ đến hai chữ “Đêm Tối” cảm giác rùng mình khi nhớ về đêm đó bốn tháng trước. Nó giống như một cơn ác mộng giam cầm cô, tối nào cô cũng không thể ngủ một cách ngon giấc.



Bốn tháng nhưng lòng cô chưa phút giây nào nguôi ngoai chỉ cần nhắm mắt sẽ nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng đêm hôm đó còn có cả gương mặt lãnh đạm đến nhẫn tâm của người đàn ông, trái tim nhỏ bé của cô liền run rẩy.

Lạc Phỉ cố gắng trấn an bản thân sau đó cầm cọ vẽ lên bắt đầu những nét vẽ đầu tiên.

.

Trên hành lang dài ít người qua lại, hai nam nhân với vóc dáng nổi bật với bước đi mạnh mẽ phóng khoáng bước bên cạnh nhau.

“Nhiều khi không hiểu tranh vẽ có gì mà làm cậu mê mệt như thế?”

Người đàn ông mặc vest trắng, dáng người cao ốm, gương mặt anh tuấn, tóc nhuộm vàng kim lại mang theo sự ngông cuồng đến hư hỏng, miệng không ngừng càu nhàu.

Nam nhân vest đen đi bên cạnh không thèm nhìn anh ta một cái, phong thái điềm tĩnh, uy nghiêm đem đôi mắt đen sâu nhìn trước mặt.

“Con người không hiểu nghệ thuật như cậu đừng có mà bình phẩm.” ngữ khí mạnh mẽ lại lạnh nhạt

Sở Bắc Nghi cau mày: “Có cái gì mà thú vị? Chi bằng đi uống rượu còn ngon hoặc đi tìm mấy em gái?”

Nam nhân dừng chân nghiêng đầu nhìn Sở Bắc Nghi, lạnh lùng mở miệng: “Có ngày cậu sẽ bị mấy cái bệnh không sạch sẽ đó hại chết.”

Sở Bắc Nghi lại không sợ, bên miệng mỉa mai: “Nhưng ít ra tôi còn biết sung sướng, còn cậu có phải cấm dục đến điên không?”

“Không phải ai cũng dễ dãi như cậu.”

“Này, Hứa Tranh, con mẹ nhà cậu, cậu nói ai dễ dãi?”

Hứa Tranh không thèm đếm xỉa đến Sở Bắc Nghi, sải chân bước đi.

.

Hơn ba mươi phút sau, giáo sư Giang từ ngoài bước vào nhìn sinh viên khoa mình đang tập trung vẽ tranh, ông không làm phiền chỉ nhẹ nhàng mời hai vị nhà đầu tư vào trong.

Lạc Phỉ hoàn toàn không để ý chỉ nghĩ là giáo sư Giang vào nên vẫn tập trung để vẽ cho xong, xung quanh đột nhiên ồn ào nhưng khi cô đã vẽ chính là đừng nghĩ sẽ ảnh hưởng đến cô.

Khi Lạc Phỉ vẽ tranh, trời sập cô cũng không quan tâm chỉ chăm chăm hoàn thành tranh vẽ của mình.



Những sinh viên xung quanh bị hai người đàn ông tuấn mỹ trước mặt thu hút mà không thể tập trung được bởi vì quá mức thu hút.

Hai người đàn ông này quá lịch lãm, nam tính còn mang theo nét đẹp mê người, một người thanh lãnh cấm dục, một người phóng khoáng, tùy hứng như hai thái cực lại càng thu hút cho nên những thiếu nữ như bọn họ không cách nào cưỡng lại.

Ánh mắt Hứa Tranh đảo quanh một lượt, đáy mắt anh chợt lóe lên tia sáng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, khóe miệng vô thức nâng lên.

Vậy mà lại bị anh tóm được rồi.

Bốn tháng.

Cô gái ngồi cạnh cửa sổ đón ánh nắng sớm mai, mái tóc dài được tùy ý búi lên bằng cây cọ vẽ nhỏ, những sợi tóc rơi trên gương mặt trắng trẻo non nớt, ánh mắt tập trung tuyệt đối vào bức tranh, bàn tay thon dài trắng mịn thao tác nhẹ nhàng mê hoặc.

Anh đã từng rất ấn tượng với đôi tay của cô cũng thầm nghĩ nếu đôi tay đó dùng vẽ tranh sẽ đẹp cỡ nào, hóa ra đúng là trùng hợp đến khó tin, cô vậy mà là sinh viên ngành hội họa.

Dáng vẻ thanh tao này, khác xa hoàn toàn bộ dạng phong tình đêm hôm đó.

Chậc, anh lại cảm thấy quá thú vị, sự hứng thú tăng cao kích thích anh lần nữa muốn chiếm đoạt cô. Trong trắng như tờ giấy vẽ lại là con người nghệ thuật, thật quá cuốn hút.

Bất giác chỉ thấy khóe môi Hứa Tranh đã nâng lên cao, anh đã nghĩ nếu gặp lại chính anh sẽ vấy bẩn một lần nữa bức tranh tuyệt mỹ đêm đó do chính mình đã nhuộm đỏ.

Sở Bắc Nghi nhìn thấy dáng vẻ Hứa Tranh nhìn chăm chăm một chỗ, anh ta hướng mắt nhìn theo, chỉ thấy một cô gái thuần khiết như trăng sáng giữa trời đêm, gương mặt không phải xinh đẹp diễm lệ nhưng chính là như hoa như nguyệt làm người ta muốn che chở.

Sở Bắc Nghi ở bên cạnh khẽ đẩy vai Hứa Tranh, thích thú hỏi: “Sao? Hứng thú à?”

Hứa Tranh không phiền lòng, khẽ đáp: “Ừ.”

Sở Bắc Nghi nhận được câu trả lời liền kinh ngạc, cô gái đó đúng là quá trong sáng nhưng gu anh ta không phải kiểu người mong manh thuần khiết.

“Đó là sinh viên giỏi nhất của khoa chúng tôi, tên là Lạc Phỉ.” Giáo sư Giang nhận ra vẻ mặt hứng thú của Hứa Tranh dành cho Lạc Phỉ nên liền giới thiệu cho anh sau đó tiếp lời

“Lạc Phỉ rất có năng khiếu, tranh vẽ ra đều đã được bán, rất nhiều người thích tranh của em ấy.”

Hứa Tranh đưa đôi mắt nhìn theo, ý cười sâu xa lộ ra. Thật là một kiệt tác, anh muốn có cho bằng được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Đoạt Tình Lạc

Số ký tự: 0