Từ Chối.
2024-12-17 03:31:15
Trải qua hai tiếng, cuối cùng tất cả mọi người đều hoàn thành đúng thời gian quy định, Lạc Phỉ hài lòng nhìn bức tranh của mình, môi tự giác cong lên mãn nguyện. Mỗi khi vẽ được một tác phẩm ưng ý, cô đều thỏa mãn đến không kiềm được niềm hân hoan trong lòng.
Cô nghiêng đầu nhìn qua Vãn Châu, không ngần ngại khen: “Đúng là chỉ có cậu mới sáng tạo như thế.”
Lạc Phỉ luôn đánh giá cao sự sáng tạo của Vãn Châu, tuy trình độ vẽ của Vãn Châu không tốt như Lạc Phỉ nhưng cũng không gọi là nghuệch ngoạc khó coi chỉ là cần am hiểu mới nhìn ra được.
“Thôi đi thiên tài hội họa, cậu lại chê cười.” Vãn Châu rất vui nhưng cũng có ý trêu ngược
Lạc Phỉ là sinh viên ưu tú nhất của khoa hội họa, ai lại dám múa riều qua mắt thợ.
Lạc Phỉ cười tươi chậm rãi nâng đầu, mục đích muốn tìm giáo sư Giang, ai mà ngờ vừa ngẩng nhìn liền chạm ngay ánh mắt đen sâu thẳm đối diện.
Cả người cô cứng ngắc quên cả phản ứng, tựa như có ai bóp chặt cổ khiến cô không thở nổi.
Là người đàn ông đêm hôm đó.
Hai tay Lạc Phỉ run rẩy, cố gắng siết chặt trấn an bản thân, một cảm giác hoảng sợ tràn vào cơ thể khiến cô hô hấp dồn dập. Người đàn ông đang nhìn cô còn là nhìn một cách trực diện không kiêng dè.
Cô đã thề rằng dù có thế nào cũng sẽ né xa cái nơi trụy lạc Đế Xa kia, cũng sẽ cố gắng không gặp lại người đàn ông đêm đó vì nó chẳng khác nào ác mộng quấn lấy cô hằng đêm, mỗi khi chợp mắt cô lại nhớ đến bản thân đã hèn mọn cỡ nào.
Nhưng giờ phút này, người đàn ông đó đang ở trước mặt cô, đôi môi kiêu bạc nâng lên nụ cười tà mị. Giống như anh ta đang rất hài lòng khi trông thấy cô có bộ dạng lo sợ như thế.
Hứa Tranh ngồi gần hai tiếng đều chăm chú quan sát Lạc Phỉ, cô gái nhỏ vậy mà chỉ mãi mê vào tranh vẽ, hoàn toàn không bận tâm xung quanh, dường như đem mình vào trong thế giới riêng, những người xung quanh lâu lâu còn ngước nhìn hai người họ, còn cô, một cái liếc mắt cũng chẳng có.
Bốn tháng, dường như không quá lâu nhưng với anh lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy, cô cầm tiền cũng không quay lại lần nữa, giống như muốn cắt đứt mọi thứ, nhưng mà anh lại cứ nhớ về vẻ đẹp trong trẻo đó.
“Giới thiệu với các em, đây là nhà đầu tư mà thầy đã nói, ngài Hứa Tranh.” Giáo sư Giang giọng nói đều đều vang lên
Hứa Tranh, một cái tên mà người người đều biết nhưng sáu năm nay anh ở nước ngoài vậy mà giờ khắc này lại đang ở khoa Hội Họa của bọn họ.
Lạc Phỉ thì không có quan tâm những người tai to mặt lớn hay quyền lực của thành phố A vì hầu như cô đều lo tập trung học và vẽ tranh kiếm tiền cư nhiên không biết hai người đàn ông trước mặt là ai.
Nhưng những người khác thì biết rõ, hai người họ là hai trong bốn người đàn ông hô mưa gọi gió của thành phố A hay còn gọi là Tứ Thiếu.
Tứ Thiếu, bốn kẻ cầm quyền đầy ngạo mạn đến bất kham.
“Xin chào ngài.” Mọi người đều cao hứng, bởi vì hai người đàn ông này là cực phẩm
Lạc Phỉ đột nhiên muốn chạy trốn, cô không có can đảm đối mặt với người đàn ông kia, sợ hãi, bất lực, giống như đêm hôm đó chỉ có thể cam chịu.
Cô bất giác cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của người đàn ông, hai tay cô nắm chặt tựa như đem móng tay khảm vào da đến chảy cả máu để ép mình tỉnh táo.
“Các em cứ để bài của mình ở đây rồi về lớp đi, ngài Hứa sẽ xem qua tranh của các em rồi quyết định.”
“Vâng ạ.”
Thường sẽ là như vậy, không cho nhà đầu tư biết mặt người vẽ bức tranh là ai như vậy sẽ công bằng hơn.
Mọi người đều nhanh chóng rời khỏi phòng hội họa còn Lạc Phỉ chính là chạy, chạy trốn ngay lặp tức.
Lạc Phỉ giống như gặp ma, gấp đến mức vừa nghe xong lời giáo sư Giang nói thì ôm đồ bỏ chạy, Vãn Châu nhìn thấy liền không khỏi thắc mắc, ai cũng say mê bởi hai sắc đẹp kia mà lưu luyến ngoáy nhìn, vậy mà Lạc Phỉ lại bỏ trốn.
Nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô, mày của Hứa Tranh chủ động nhếch lên, là sợ hãi anh hay sợ hãi nhớ về đêm hôm đó? Sao cũng được, đã gặp lại chắc chắn là ông trời sắp đặt.
Lạc Phỉ quay về lớp vẫn còn run rẩy tay chân, cô bất lực ngồi xuống bàn, nhanh chóng gục đầu, cắn chặt môi không khóc.
Không được khóc, không có gì phải sợ cả. Đều đã qua rồi.
Nhưng nghĩ đến những hình ảnh đêm đó, cô không cách nào bình tĩnh được.
“Lạc Phỉ, sao thế?” Vãn Châu nhìn cô nằm trên bàn, liền lo lắng
“Không sao.” Cô có chút bình tĩnh cố gắng hé miệng
“Không khỏe hả? Hay về trước đi?”
Lạc Phỉ lúc này mới ngẩng đầu ngồi thẳng dậy, lắc đầu: “Bà dì đến nên hơi đau.”
“À, thế thì nên nằm nghỉ.”
Xung quanh mọi người đều đang bàn tán về hai người đàn ông khi nãy, bất quá là bàn về nhan sắc.
“Vậy mà gặp được hai người của nhóm Tứ Thiếu.”
“Nhìn ngoài đời còn đẹp hơn trên ti vi hay báo chí nữa.”
“Vừa đẹp vừa giàu, sao có thể hoàn hảo như thế?”
Lạc Phỉ không nghe nổi, có trời mới biết cô sợ người đàn ông Hứa Tranh đến mức nào. Anh ta là Tam Thiếu, tiền tài có, nhan sắc có, nhưng phong lưu hào hoa cũng đầy.
Nếu không sao dễ dàng nhận lời mời lên giường của cô?
“Lần này không biết lại là ai được chọn đây?”
“Không cần đoán cũng biết, Lạc Phỉ chứ ai.”
Khi bạn quá giỏi, người ta cũng xem đó là lí do để ghét bạn.
Trong lớp có vài người không thích Lạc Phỉ, bởi vì cô giỏi hơn bọn họ. Tiểu biểu nhất là Kỷ Phương.
Kỷ Phương cũng là một học sinh ưu tú nhưng đều xếp sau Lạc Phỉ cho nên sớm đã ganh tị ra mặt.
“Hừ, cũng chỉ là con nhỏ nghèo nàn có tí tài năng được thương xót thôi mà.”
Kỷ Phương là tiểu thư nhà giàu, đương nhiên bản tính kiêu căng không tránh khỏi, chỉ là cảm thấy Lạc Phỉ được yêu thích do người ta rũ lòng thương hoàn cảnh của cô nên mới đâm ra ghét bỏ.
Lạc Phỉ sớm đã quen nghe mấy câu này nên cô không để trong lòng.
Vãn Châu thì không hiền lành như vậy, đã hùng hổ xắn tay áo lên mắng: “Nói gì hả? Không giỏi được như người ta liền đem giàu nghèo ra nói? Giàu thì sao? Không phải có tiền cũng không có tài năng được sao?”
“Con nhỏ điên này, nói gì thế hả?” Lư Thanh Hảo là bạn của Kỷ Phương, vừa nghe liền nổi giận chửi
“Sao? Tôi nói sai hay gì?”
Lạc Phỉ thấy tình hình căng thẳng, mọi người đều nhìn nên liền kéo Vãn Châu ngăn cản.
“Đừng nói nữa, kệ đi.”
Vãn Châu lườm một cái cảnh cáo, nể tình Lạc Phỉ mới chịu ngồi xuống.
Giáo sư Giang lúc này tiến vào lớp, ông đảo mắt một lượt thông báo: “Lạc Phỉ và Kỷ Phương là hai bạn có hai bức tranh xuất sắc nhất nhưng nhà đầu tư chỉ có một nên là ngài Hứa muốn gặp riêng hai em nói chuyện.”
“Lạc Phỉ, quả nhiên cậu được chọn kìa.
“Kỷ Phương, phải nắm bắt đó, lần này là đầu tư là một tổng tài đó.”
Lạc Phỉ nhất thời ong ong một tiếng trong đầu, cô khó khăn chọn lựa, có nên chấp nhận sự đầu tư này không? Nhỡ được chọn, có nghĩa phải dính dáng đến anh.
Cô không thể, cho dù cần đầu tư nhưng cũng không phải người đàn ông đó, cô còn không biết anh có đem chuyện đêm đó ra uy hiếp cô không.
“Thưa thầy, sắp tới em có kế hoạch khác nên em muốn từ chối cơ hội lần này ạ.” Lạc Phỉ đứng lên, chậm chạp nói
Cô biết cơ hội đầu tư lúc nào cũng tốt nhưng xem như lần này cô không may mắn đi.
Mọi người đều bị kinh ngạc xì xầm với nhau.
“Em chắc chứ? Ngài Hứa là người rất có tiếng tăm trong lĩnh vực này, nếu…”
“Dạ, em có dự định riêng, dù sao ngài ấy cũng ưng bài vẽ của bạn Kỷ Phương, cứ để bạn ấy đi ạ.”
Thấy cô kiên quyết như vậy, giáo sư Giang không ép thêm: “Vậy Kỷ Phương, em theo thầy.”
“Vâng ạ.”
Lạc Phỉ ngồi xuống, đáy mắt kết băng lạnh mà tự an ủi chính mình rằng vẫn còn có những cơ hội khác, không sao cả.
Vãn Châu liên tục lay tay cô càm ràm: “Cậu bị gì thế? Trước nay mấy nhà đầu tư nhỏ cậu liều mạng ôm lấy, bây giờ người ta là một nhân vật lớn, cậu đi từ chối?”
Lạc Phỉ lắc đầu, khổ tâm đáp: “Mình có lí do.”
Nếu anh không phải người bốn tháng trước, cô chắc chắn không bỏ qua cơ hội này. nhưng cô không muốn dính dáng đến anh.
Một chút cũng không.
Cô nghiêng đầu nhìn qua Vãn Châu, không ngần ngại khen: “Đúng là chỉ có cậu mới sáng tạo như thế.”
Lạc Phỉ luôn đánh giá cao sự sáng tạo của Vãn Châu, tuy trình độ vẽ của Vãn Châu không tốt như Lạc Phỉ nhưng cũng không gọi là nghuệch ngoạc khó coi chỉ là cần am hiểu mới nhìn ra được.
“Thôi đi thiên tài hội họa, cậu lại chê cười.” Vãn Châu rất vui nhưng cũng có ý trêu ngược
Lạc Phỉ là sinh viên ưu tú nhất của khoa hội họa, ai lại dám múa riều qua mắt thợ.
Lạc Phỉ cười tươi chậm rãi nâng đầu, mục đích muốn tìm giáo sư Giang, ai mà ngờ vừa ngẩng nhìn liền chạm ngay ánh mắt đen sâu thẳm đối diện.
Cả người cô cứng ngắc quên cả phản ứng, tựa như có ai bóp chặt cổ khiến cô không thở nổi.
Là người đàn ông đêm hôm đó.
Hai tay Lạc Phỉ run rẩy, cố gắng siết chặt trấn an bản thân, một cảm giác hoảng sợ tràn vào cơ thể khiến cô hô hấp dồn dập. Người đàn ông đang nhìn cô còn là nhìn một cách trực diện không kiêng dè.
Cô đã thề rằng dù có thế nào cũng sẽ né xa cái nơi trụy lạc Đế Xa kia, cũng sẽ cố gắng không gặp lại người đàn ông đêm đó vì nó chẳng khác nào ác mộng quấn lấy cô hằng đêm, mỗi khi chợp mắt cô lại nhớ đến bản thân đã hèn mọn cỡ nào.
Nhưng giờ phút này, người đàn ông đó đang ở trước mặt cô, đôi môi kiêu bạc nâng lên nụ cười tà mị. Giống như anh ta đang rất hài lòng khi trông thấy cô có bộ dạng lo sợ như thế.
Hứa Tranh ngồi gần hai tiếng đều chăm chú quan sát Lạc Phỉ, cô gái nhỏ vậy mà chỉ mãi mê vào tranh vẽ, hoàn toàn không bận tâm xung quanh, dường như đem mình vào trong thế giới riêng, những người xung quanh lâu lâu còn ngước nhìn hai người họ, còn cô, một cái liếc mắt cũng chẳng có.
Bốn tháng, dường như không quá lâu nhưng với anh lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy, cô cầm tiền cũng không quay lại lần nữa, giống như muốn cắt đứt mọi thứ, nhưng mà anh lại cứ nhớ về vẻ đẹp trong trẻo đó.
“Giới thiệu với các em, đây là nhà đầu tư mà thầy đã nói, ngài Hứa Tranh.” Giáo sư Giang giọng nói đều đều vang lên
Hứa Tranh, một cái tên mà người người đều biết nhưng sáu năm nay anh ở nước ngoài vậy mà giờ khắc này lại đang ở khoa Hội Họa của bọn họ.
Lạc Phỉ thì không có quan tâm những người tai to mặt lớn hay quyền lực của thành phố A vì hầu như cô đều lo tập trung học và vẽ tranh kiếm tiền cư nhiên không biết hai người đàn ông trước mặt là ai.
Nhưng những người khác thì biết rõ, hai người họ là hai trong bốn người đàn ông hô mưa gọi gió của thành phố A hay còn gọi là Tứ Thiếu.
Tứ Thiếu, bốn kẻ cầm quyền đầy ngạo mạn đến bất kham.
“Xin chào ngài.” Mọi người đều cao hứng, bởi vì hai người đàn ông này là cực phẩm
Lạc Phỉ đột nhiên muốn chạy trốn, cô không có can đảm đối mặt với người đàn ông kia, sợ hãi, bất lực, giống như đêm hôm đó chỉ có thể cam chịu.
Cô bất giác cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của người đàn ông, hai tay cô nắm chặt tựa như đem móng tay khảm vào da đến chảy cả máu để ép mình tỉnh táo.
“Các em cứ để bài của mình ở đây rồi về lớp đi, ngài Hứa sẽ xem qua tranh của các em rồi quyết định.”
“Vâng ạ.”
Thường sẽ là như vậy, không cho nhà đầu tư biết mặt người vẽ bức tranh là ai như vậy sẽ công bằng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều nhanh chóng rời khỏi phòng hội họa còn Lạc Phỉ chính là chạy, chạy trốn ngay lặp tức.
Lạc Phỉ giống như gặp ma, gấp đến mức vừa nghe xong lời giáo sư Giang nói thì ôm đồ bỏ chạy, Vãn Châu nhìn thấy liền không khỏi thắc mắc, ai cũng say mê bởi hai sắc đẹp kia mà lưu luyến ngoáy nhìn, vậy mà Lạc Phỉ lại bỏ trốn.
Nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô, mày của Hứa Tranh chủ động nhếch lên, là sợ hãi anh hay sợ hãi nhớ về đêm hôm đó? Sao cũng được, đã gặp lại chắc chắn là ông trời sắp đặt.
Lạc Phỉ quay về lớp vẫn còn run rẩy tay chân, cô bất lực ngồi xuống bàn, nhanh chóng gục đầu, cắn chặt môi không khóc.
Không được khóc, không có gì phải sợ cả. Đều đã qua rồi.
Nhưng nghĩ đến những hình ảnh đêm đó, cô không cách nào bình tĩnh được.
“Lạc Phỉ, sao thế?” Vãn Châu nhìn cô nằm trên bàn, liền lo lắng
“Không sao.” Cô có chút bình tĩnh cố gắng hé miệng
“Không khỏe hả? Hay về trước đi?”
Lạc Phỉ lúc này mới ngẩng đầu ngồi thẳng dậy, lắc đầu: “Bà dì đến nên hơi đau.”
“À, thế thì nên nằm nghỉ.”
Xung quanh mọi người đều đang bàn tán về hai người đàn ông khi nãy, bất quá là bàn về nhan sắc.
“Vậy mà gặp được hai người của nhóm Tứ Thiếu.”
“Nhìn ngoài đời còn đẹp hơn trên ti vi hay báo chí nữa.”
“Vừa đẹp vừa giàu, sao có thể hoàn hảo như thế?”
Lạc Phỉ không nghe nổi, có trời mới biết cô sợ người đàn ông Hứa Tranh đến mức nào. Anh ta là Tam Thiếu, tiền tài có, nhan sắc có, nhưng phong lưu hào hoa cũng đầy.
Nếu không sao dễ dàng nhận lời mời lên giường của cô?
“Lần này không biết lại là ai được chọn đây?”
“Không cần đoán cũng biết, Lạc Phỉ chứ ai.”
Khi bạn quá giỏi, người ta cũng xem đó là lí do để ghét bạn.
Trong lớp có vài người không thích Lạc Phỉ, bởi vì cô giỏi hơn bọn họ. Tiểu biểu nhất là Kỷ Phương.
Kỷ Phương cũng là một học sinh ưu tú nhưng đều xếp sau Lạc Phỉ cho nên sớm đã ganh tị ra mặt.
“Hừ, cũng chỉ là con nhỏ nghèo nàn có tí tài năng được thương xót thôi mà.”
Kỷ Phương là tiểu thư nhà giàu, đương nhiên bản tính kiêu căng không tránh khỏi, chỉ là cảm thấy Lạc Phỉ được yêu thích do người ta rũ lòng thương hoàn cảnh của cô nên mới đâm ra ghét bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Phỉ sớm đã quen nghe mấy câu này nên cô không để trong lòng.
Vãn Châu thì không hiền lành như vậy, đã hùng hổ xắn tay áo lên mắng: “Nói gì hả? Không giỏi được như người ta liền đem giàu nghèo ra nói? Giàu thì sao? Không phải có tiền cũng không có tài năng được sao?”
“Con nhỏ điên này, nói gì thế hả?” Lư Thanh Hảo là bạn của Kỷ Phương, vừa nghe liền nổi giận chửi
“Sao? Tôi nói sai hay gì?”
Lạc Phỉ thấy tình hình căng thẳng, mọi người đều nhìn nên liền kéo Vãn Châu ngăn cản.
“Đừng nói nữa, kệ đi.”
Vãn Châu lườm một cái cảnh cáo, nể tình Lạc Phỉ mới chịu ngồi xuống.
Giáo sư Giang lúc này tiến vào lớp, ông đảo mắt một lượt thông báo: “Lạc Phỉ và Kỷ Phương là hai bạn có hai bức tranh xuất sắc nhất nhưng nhà đầu tư chỉ có một nên là ngài Hứa muốn gặp riêng hai em nói chuyện.”
“Lạc Phỉ, quả nhiên cậu được chọn kìa.
“Kỷ Phương, phải nắm bắt đó, lần này là đầu tư là một tổng tài đó.”
Lạc Phỉ nhất thời ong ong một tiếng trong đầu, cô khó khăn chọn lựa, có nên chấp nhận sự đầu tư này không? Nhỡ được chọn, có nghĩa phải dính dáng đến anh.
Cô không thể, cho dù cần đầu tư nhưng cũng không phải người đàn ông đó, cô còn không biết anh có đem chuyện đêm đó ra uy hiếp cô không.
“Thưa thầy, sắp tới em có kế hoạch khác nên em muốn từ chối cơ hội lần này ạ.” Lạc Phỉ đứng lên, chậm chạp nói
Cô biết cơ hội đầu tư lúc nào cũng tốt nhưng xem như lần này cô không may mắn đi.
Mọi người đều bị kinh ngạc xì xầm với nhau.
“Em chắc chứ? Ngài Hứa là người rất có tiếng tăm trong lĩnh vực này, nếu…”
“Dạ, em có dự định riêng, dù sao ngài ấy cũng ưng bài vẽ của bạn Kỷ Phương, cứ để bạn ấy đi ạ.”
Thấy cô kiên quyết như vậy, giáo sư Giang không ép thêm: “Vậy Kỷ Phương, em theo thầy.”
“Vâng ạ.”
Lạc Phỉ ngồi xuống, đáy mắt kết băng lạnh mà tự an ủi chính mình rằng vẫn còn có những cơ hội khác, không sao cả.
Vãn Châu liên tục lay tay cô càm ràm: “Cậu bị gì thế? Trước nay mấy nhà đầu tư nhỏ cậu liều mạng ôm lấy, bây giờ người ta là một nhân vật lớn, cậu đi từ chối?”
Lạc Phỉ lắc đầu, khổ tâm đáp: “Mình có lí do.”
Nếu anh không phải người bốn tháng trước, cô chắc chắn không bỏ qua cơ hội này. nhưng cô không muốn dính dáng đến anh.
Một chút cũng không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro