Phá Tranh.
2024-12-17 03:31:15
Hứa Tranh đứng trước bức tranh của Lạc Phỉ, ánh mắt đen như đang nhìn thấu tất cả trong tầm mắt, hai tay thong thả bỏ trong túi quần mà ngắm nhìn, Sở Bắc Nghi nhàm chán ngồi phía trên nghịch điện thoại, anh ta không có hứng thú với nghệ thuật.
Lúc cửa mở ra, giáo sư Giang đã dẫn theo Kỷ Phương phía sau, tầm mắt Hứa Tranh dời đi nhưng nhìn mãi không thấy hình dáng quen thuộc thoáng chốc mày anh nhíu chặt.
“Ngài Hứa, em sinh viên Lạc Phỉ khi nãy có nói với tôi, con bé đang có dự định khác nên không thể nhận sự đầu tư của ngài. Đây là Kỷ Phương, một trong hai người có bức tranh mà ngài chọn.”
Lời nói của giáo sư Giang làm mày Hứa Tranh cau lại, tầm mắt anh tối đi, anh nhìn Kỷ Phương đang đem đôi mắt xinh đẹp đầy si mê nhìn mình, cảm giác chán ghét lan tỏa khắp người.
Sở Bắc Nghi nghe thấy nhưng mắt vẫn dán vào điện thoại, tay thao tác trên màn hình chơi game: “Ồ, vậy mà có người từ chối đầu tư?”
“Con bé có nhiều hoài bão lắm, chắc là đang lên kế hoạch gì đó.”
Hứa Tranh cảm thấy tâm tình nặng nề, anh nhìn bức tranh của Lạc Phỉ, đồng tử co lại, một cảm giác khó chịu lan vào cả người, đáy mắt anh lộ ra tia u lãnh hung ác, không nói một lời cầm lấy cọ vẽ bên dưới lên.
Xẹt
Hành động tiếp theo liền làm mọi người kinh sợ, Hứa Tranh trực tiếp dùng đuôi cọ vẽ đâm vào bức tranh trên giá vẽ của Lạc Phỉ sau đó kéo một đường rạch nát bức tranh tựa như đem nó phá nát đi. Ánh mắt anh u ám, cả người cao lớn tản ra một loại nguy hiểm mà không ai dám tới gần.
Sở Bắc Nghi nghe tiếng động, lúc này không còn tâm trí chơi game nữa, hắn nuốt nước bọt nhận ra Hứa Tranh đang tức giận.
“Giáo sư Giang, tôi nghĩ ngài nên kêu cô gái kia đến, nếu không sẽ có chuyện đó.” Sở Bắc Nghi nhìn hai người mặt tái mét liền đưa ra lời khuyên
“Được được.”
Dù sao anh cũng là nhà đầu tư lớn, có lẽ vì sự từ chối của Lạc Phỉ nên chọc giận anh, bọn họ đều là nhân vật thấp bé, không dám động.
.
“Lạc Phỉ, mau đến phòng hội họa, nhà đầu tư đang nổi giận.”
Lạc Phỉ nghe thấy giọng run run lo lắng bồn chồn của giáo sư Giang, nhất thời tim co thắt.
“Hừ, lần này cậu ta chọc giận sai người rồi, khi nãy nhà đầu tư Hứa nổi giận đến rạch nát tranh của cậu ta, chắc chắn ngài ấy đang cảm thấy bị xem thường.” Kỷ Phương hừ lạnh, vẻ mặt đắc ý nghĩ rằng lần này Lạc Phỉ tiêu đời chắc
“Xem ra cậu ta khó lòng sống yên.”
Lạc Phỉ hít ngụm khí lạnh, đôi mắt trong trẻo bị phủ lớp sương mờ, tựa như chân bị buộc đá nặng trĩu từng bước đi theo giáo sư Giang.
.
Phòng hội họa yên tĩnh đến lạ thường, lúc cửa phòng mở, Lạc Phỉ nhìn thấy Hứa Tranh đang đứng ngay cửa sổ chỗ cô ngồi vẽ khi nãy, bức tranh của cô đã bị rách đến đáng thương, đồng tử cô co thắt, cảm giác tác phẩm của mình bị hủy hoại làm cô kích động đến run rẩy.
“Ngài Hứa.”
Hứa Tranh lúc này mới nghiêng đầu lại, nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của cô nhìn chằm chằm bức tranh của mình bị xé rách, môi nhếch nhẹ.
“Phiền giáo sư Giang ra ngoài một chút.” Giọng nói quá mức bình thản nhưng mà âm thanh phát ra trầm đến mức làm người ta sởn cả gáy
Giáo sư Giang thức thời đi ra ngoài. Sở Bắc Nghi là kẻ ham vui cho nên ngồi phía trên hứng thú hóng chuyện.
Lạc Phỉ hai tay nắm lại, giọng nói chợt lạnh đi ngước nhìn Hứa Tranh: “Tại sao?”
Hứa Tranh nghiêng người hoàn toàn đứng đối diện cô, một tay để trong túi quần, một tay vươn ra, từng ngón tay thon dài đẹp đẽ chạm vào bức tranh của cô đã bị chính mình tàn phá.
“Tại sao cái gì? Đáng tiếc, không xài được nữa.” ngữ khí lạnh nhạt không hề mang theo sự hối tiếc mà là chế giễu
“Tại sao phải phá nó?” Cô ngẩng đầu, lúc này uất ức mà đôi mắt phiếm hồng, giọng nói run run như sắp khóc
Hứa Tranh tay thu về, lạnh nhạt hỏi: “Vì sao từ chối?”
Lạc Phỉ cảm thấy nực cười, mỉa mai: “Chỉ vì tôi từ chối nên anh phá tranh của tôi? Anh như vậy mà gọi là người yêu tranh? Yêu nghệ thuật?”
Hứa Tranh cười lạnh, đem đôi mắt đen sâu nhìn cô, dáng vẻ ung dung hời hợt: “Thế cô nói xem, thế nào là yêu nghệ thuật? Tôi là nhà đầu tư, tôi muốn thế nào là thế đó, nếu tôi muốn ngay cả phòng hội họa này cũng phải dẹp.”
Lạc Phỉ đem đôi mắt phẫn nộ nhìn anh gắt gao, môi mím chặt đến mức nhợt nhạt, cô rũ mắt, cuối cùng vẫn là khuất phục.
Tủi nhục, căm hờn nhưng rõ ràng là bất lực trước kẻ lắm quyền nhiều tiền.
“Xin lỗi ngài Hứa, hôm nay tôi từ chối là lỗi của tôi. Ngài đừng vì chuyện này mà trút giận lên người khác.” Cô cúi gập người, làm ra tư thế chín mươi độ xin lỗi
Hứa Tranh khóe mắt giật giật, chán ghét dáng vẻ này của cô, anh sải chân đưa tay ra nâng cằm cô lên, ép cô nhìn mình.
Lạc Phỉ run rẩy né tránh nhưng vẫn là bị giữ chặt, đôi mắt sớm đã phủ một lớp nước dày nhưng cắn chặt răng để kiềm nén nước mắt rơi.
Bộ dạng của cô làm anh không hài lòng, đôi mắt thâm thúy nhìn cô gắt gao.
“Có biết bây giờ cô làm tôi nhớ đến gì không? Nhớ đến đêm hôm đó, cô cầu xin tôi như thế nào.”
Lạc Phỉ trực tiếp bị đánh xuống tận địa ngục tăm tối, cảm giác bị chèn ép đến không thở được, cô cơ hồ cảm thấy sợ hãi người đàn ông trước mặt nhiều hơn, sự đau đớn trong lòng làm cô quên cả hô hấp.
“Ngài Hứa, hôm đó là trao đổi, chúng ta đã rõ ràng ngay từ đầu, ngài không cần nhắc lại.”
Phải, bọn họ là trao đổi. Tình và tiền, anh cần tình, cô cần tiền, xong rồi đã là hai người xa lạ, cần gì cứ hành hạ nhau?
“Ha, vậy sao? Lúc cô nói cô cần tiền của tôi, chỉ cần ngủ với cô, sao cô không nói vậy?”
Lạc Phỉ cắn chặt môi, đem hết nước mắt nuốt vào trong không cho phép mình khóc, đôi mắt xinh đẹp trở nên đỏ au, cả gương mặt vốn trắng trẻo càng thêm trắng bệch như không có máu.
Sở Bắc Nghi nghe đoạn hội thoại này, cảm thấy hứng thú đến phát cuồng liền đem điện thoại nhắn vào group chat.
Sở Bắc Nghi: [Trời ơi, có tin chấn động. Hứa Tranh vừa về nước đã cưỡng ép con gái nhà lành.]
Rất nhanh tin nhắn phản hồi liền ồ ạt gửi đến dấu chấm hỏi to đùng, tất cả mọi người trong group chat đều không tin.
“Tôi từ chối đầu tư là lỗi của tôi. Còn chuyện đêm hôm đó đã qua rồi với chuyện này không liên quan nhau. Mong ngài Hứa đừng làm khó những người thấp bé như chúng tôi.” Cô đanh giọng, gương mặt bị tay anh giữ chặt mà cưỡng ép nhìn trực diện anh lại không chút lung lay
Tay giữ cằm Lạc Phỉ của Hứa Tranh càng thêm chặt, anh cong môi, lạnh lẽo hỏi: “Không phải đều cần tiền sao? Cô không cần tôi đầu tư, chẳng lẽ cần người khác? Là ai? Tam Thiếu?”
Lạc Phỉ cau mày, khó khăn tiếp thu lời nói của Hứa Tranh, giọng cô lạc đi đầy nghi hoặc: “Anh không phải Tam Thiếu?”
Anh nói như thế là ý gì? Rõ ràng hôm đó cô tìm Tam Thiếu, chính anh cũng thừa nhận, tại sao lúc này lại nói như thế?
“Tôi chưa từng nói tôi là Tam Thiếu.”
Khóe môi Hứa Tranh càng thêm cong lên, cuối cùng buông tay ra đứng thẳng người nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô càng thêm hài lòng.
“…”
Lạc Phỉ như bị tạt một gáo nước lạnh, khó khăn hít thở nhìn Hứa Tranh đến thất thần. Anh không phải Tam Thiếu? Đại não bị trì trệ, Lạc Phỉ thở gấp nhất thời kích động lớn tiếng truy hỏi.
“Vậy tại sao khi đó anh lại đồng ý?”
“Có khác gì nhau? Mục đích đều vì tiền mà? Ai cho tiền cô, cô đều lên giường, không phải sao?” Hứa Tranh dửng dưng đáp lời, đôi mắt đen sâu phát sáng, là bộ dạng xem thường
Chát
Lạc Phỉ uất ức không khống chế được mà giáng một bạt tay vào bên mặt Hứa Tranh, Hứa Tranh bị tát kinh ngạc không dám tin người con gái này lại dám tát anh.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng ai dám đánh anh, chạm vào còn không dám đừng nói là động tay chân, cô gái này lại cư nhiên tát anh một cái.
Hứa Tranh cau mày, đôi mắt đen sâu nhìn cô, anh tức giận nhưng mà anh lại không ra tay với cô chỉ là bên môi nở ra nụ cười tà mị đến đáng sợ.
“To gan thật đấy, có nghĩ đến hậu quả không?”
Sở Bắc Nghi bị dọa đến sợ hãi, nhưng vẫn không quên buôn tin.
Sở Bắc Nghi: [Cô gái đó vừa tát Hứa Tranh.]
Vẫn là mọi người gửi dấu chấm hỏi to đùng không tin.
“Đồ khốn.”
Lạc Phỉ nhịn không được mắng một tiếng, sau đó liền không kiềm được mà rơi nước mắt, cô giương đôi mắt trong veo đã vì tức giận mà đỏ cả lên, gằng giọng.
“Tôi vì tiền cũng không phải để anh làm nhục, ngay từ đầu tôi không tìm anh.”
Người đàn ông ma quỷ này, cô một chút cũng không muốn liên quan đến.
“Cô là coi tôi dễ chịu quá nên làm càn? Cô muốn tìm Tam Thiếu chứ gì? Được, tôi gọi cậu ta đến, hỏi xem cậu ta có chịu lên giường với cô không?” Hứa Tranh trực tiếp bị chọc giận, lời nói phát ra đầy phẫn nộ
Lạc Phỉ hằn hộc nhìn chăm chăm Hứa Tranh, lần nữa cắn môi ép mình tỉnh táo, nhưng sớm nước mắt đã rơi đầy trên mặt, cô trừng mắt không nói thêm câu nào đẩy anh ra liền bỏ chạy ra ngoài.
Hứa Tranh nhìn cô chạy khỏi, tâm tình phát cáu buồn bực, liền giương chân đạp đổ mấy khung tranh bên cạnh, miệng chửi ra một câu: “Shh…”
Sở Bắc Nghi tay ôm điện thoại run run, nhắn tiếp vào group chat: [Tam Thiếu, chuyện này có liên quan đến anh.]
Tam Thiếu: [???]
.
Lạc Phỉ chạy một mạch về thẳng phòng trọ, cô co ro thu mình trong chiếc chăn trên giường sớm nước mắt đã ướt đẫm bên gối.
Anh nói đúng, cô cần tiền, ngủ với anh hay Tam Thiếu cũng như nhau nhưng cô chính là không chịu đựng được sự sỉ nhục kia, bản thân cô tự biết cô nhơ nhuốc dơ bẩn nhưng lòng tự tôn lại bắt cô không được khuất phục.
Sự coi thường khinh rẻ của anh làm cô chẳng khác gì một con chuột cống.
Tiếng khóc nức nở đầy nghẹn ngào đáng thương của cô vang vọng cả căn phòng nhỏ hẹp, Lạc Phỉ khóc đến tiếng cũng khàn, cuối cùng không khóc được nữa mà thiếp đi.
Cuộc sống này đã quá mệt mỏi và khắc nghiệt với cô.
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
Lúc cửa mở ra, giáo sư Giang đã dẫn theo Kỷ Phương phía sau, tầm mắt Hứa Tranh dời đi nhưng nhìn mãi không thấy hình dáng quen thuộc thoáng chốc mày anh nhíu chặt.
“Ngài Hứa, em sinh viên Lạc Phỉ khi nãy có nói với tôi, con bé đang có dự định khác nên không thể nhận sự đầu tư của ngài. Đây là Kỷ Phương, một trong hai người có bức tranh mà ngài chọn.”
Lời nói của giáo sư Giang làm mày Hứa Tranh cau lại, tầm mắt anh tối đi, anh nhìn Kỷ Phương đang đem đôi mắt xinh đẹp đầy si mê nhìn mình, cảm giác chán ghét lan tỏa khắp người.
Sở Bắc Nghi nghe thấy nhưng mắt vẫn dán vào điện thoại, tay thao tác trên màn hình chơi game: “Ồ, vậy mà có người từ chối đầu tư?”
“Con bé có nhiều hoài bão lắm, chắc là đang lên kế hoạch gì đó.”
Hứa Tranh cảm thấy tâm tình nặng nề, anh nhìn bức tranh của Lạc Phỉ, đồng tử co lại, một cảm giác khó chịu lan vào cả người, đáy mắt anh lộ ra tia u lãnh hung ác, không nói một lời cầm lấy cọ vẽ bên dưới lên.
Xẹt
Hành động tiếp theo liền làm mọi người kinh sợ, Hứa Tranh trực tiếp dùng đuôi cọ vẽ đâm vào bức tranh trên giá vẽ của Lạc Phỉ sau đó kéo một đường rạch nát bức tranh tựa như đem nó phá nát đi. Ánh mắt anh u ám, cả người cao lớn tản ra một loại nguy hiểm mà không ai dám tới gần.
Sở Bắc Nghi nghe tiếng động, lúc này không còn tâm trí chơi game nữa, hắn nuốt nước bọt nhận ra Hứa Tranh đang tức giận.
“Giáo sư Giang, tôi nghĩ ngài nên kêu cô gái kia đến, nếu không sẽ có chuyện đó.” Sở Bắc Nghi nhìn hai người mặt tái mét liền đưa ra lời khuyên
“Được được.”
Dù sao anh cũng là nhà đầu tư lớn, có lẽ vì sự từ chối của Lạc Phỉ nên chọc giận anh, bọn họ đều là nhân vật thấp bé, không dám động.
.
“Lạc Phỉ, mau đến phòng hội họa, nhà đầu tư đang nổi giận.”
Lạc Phỉ nghe thấy giọng run run lo lắng bồn chồn của giáo sư Giang, nhất thời tim co thắt.
“Hừ, lần này cậu ta chọc giận sai người rồi, khi nãy nhà đầu tư Hứa nổi giận đến rạch nát tranh của cậu ta, chắc chắn ngài ấy đang cảm thấy bị xem thường.” Kỷ Phương hừ lạnh, vẻ mặt đắc ý nghĩ rằng lần này Lạc Phỉ tiêu đời chắc
“Xem ra cậu ta khó lòng sống yên.”
Lạc Phỉ hít ngụm khí lạnh, đôi mắt trong trẻo bị phủ lớp sương mờ, tựa như chân bị buộc đá nặng trĩu từng bước đi theo giáo sư Giang.
.
Phòng hội họa yên tĩnh đến lạ thường, lúc cửa phòng mở, Lạc Phỉ nhìn thấy Hứa Tranh đang đứng ngay cửa sổ chỗ cô ngồi vẽ khi nãy, bức tranh của cô đã bị rách đến đáng thương, đồng tử cô co thắt, cảm giác tác phẩm của mình bị hủy hoại làm cô kích động đến run rẩy.
“Ngài Hứa.”
Hứa Tranh lúc này mới nghiêng đầu lại, nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của cô nhìn chằm chằm bức tranh của mình bị xé rách, môi nhếch nhẹ.
“Phiền giáo sư Giang ra ngoài một chút.” Giọng nói quá mức bình thản nhưng mà âm thanh phát ra trầm đến mức làm người ta sởn cả gáy
Giáo sư Giang thức thời đi ra ngoài. Sở Bắc Nghi là kẻ ham vui cho nên ngồi phía trên hứng thú hóng chuyện.
Lạc Phỉ hai tay nắm lại, giọng nói chợt lạnh đi ngước nhìn Hứa Tranh: “Tại sao?”
Hứa Tranh nghiêng người hoàn toàn đứng đối diện cô, một tay để trong túi quần, một tay vươn ra, từng ngón tay thon dài đẹp đẽ chạm vào bức tranh của cô đã bị chính mình tàn phá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tại sao cái gì? Đáng tiếc, không xài được nữa.” ngữ khí lạnh nhạt không hề mang theo sự hối tiếc mà là chế giễu
“Tại sao phải phá nó?” Cô ngẩng đầu, lúc này uất ức mà đôi mắt phiếm hồng, giọng nói run run như sắp khóc
Hứa Tranh tay thu về, lạnh nhạt hỏi: “Vì sao từ chối?”
Lạc Phỉ cảm thấy nực cười, mỉa mai: “Chỉ vì tôi từ chối nên anh phá tranh của tôi? Anh như vậy mà gọi là người yêu tranh? Yêu nghệ thuật?”
Hứa Tranh cười lạnh, đem đôi mắt đen sâu nhìn cô, dáng vẻ ung dung hời hợt: “Thế cô nói xem, thế nào là yêu nghệ thuật? Tôi là nhà đầu tư, tôi muốn thế nào là thế đó, nếu tôi muốn ngay cả phòng hội họa này cũng phải dẹp.”
Lạc Phỉ đem đôi mắt phẫn nộ nhìn anh gắt gao, môi mím chặt đến mức nhợt nhạt, cô rũ mắt, cuối cùng vẫn là khuất phục.
Tủi nhục, căm hờn nhưng rõ ràng là bất lực trước kẻ lắm quyền nhiều tiền.
“Xin lỗi ngài Hứa, hôm nay tôi từ chối là lỗi của tôi. Ngài đừng vì chuyện này mà trút giận lên người khác.” Cô cúi gập người, làm ra tư thế chín mươi độ xin lỗi
Hứa Tranh khóe mắt giật giật, chán ghét dáng vẻ này của cô, anh sải chân đưa tay ra nâng cằm cô lên, ép cô nhìn mình.
Lạc Phỉ run rẩy né tránh nhưng vẫn là bị giữ chặt, đôi mắt sớm đã phủ một lớp nước dày nhưng cắn chặt răng để kiềm nén nước mắt rơi.
Bộ dạng của cô làm anh không hài lòng, đôi mắt thâm thúy nhìn cô gắt gao.
“Có biết bây giờ cô làm tôi nhớ đến gì không? Nhớ đến đêm hôm đó, cô cầu xin tôi như thế nào.”
Lạc Phỉ trực tiếp bị đánh xuống tận địa ngục tăm tối, cảm giác bị chèn ép đến không thở được, cô cơ hồ cảm thấy sợ hãi người đàn ông trước mặt nhiều hơn, sự đau đớn trong lòng làm cô quên cả hô hấp.
“Ngài Hứa, hôm đó là trao đổi, chúng ta đã rõ ràng ngay từ đầu, ngài không cần nhắc lại.”
Phải, bọn họ là trao đổi. Tình và tiền, anh cần tình, cô cần tiền, xong rồi đã là hai người xa lạ, cần gì cứ hành hạ nhau?
“Ha, vậy sao? Lúc cô nói cô cần tiền của tôi, chỉ cần ngủ với cô, sao cô không nói vậy?”
Lạc Phỉ cắn chặt môi, đem hết nước mắt nuốt vào trong không cho phép mình khóc, đôi mắt xinh đẹp trở nên đỏ au, cả gương mặt vốn trắng trẻo càng thêm trắng bệch như không có máu.
Sở Bắc Nghi nghe đoạn hội thoại này, cảm thấy hứng thú đến phát cuồng liền đem điện thoại nhắn vào group chat.
Sở Bắc Nghi: [Trời ơi, có tin chấn động. Hứa Tranh vừa về nước đã cưỡng ép con gái nhà lành.]
Rất nhanh tin nhắn phản hồi liền ồ ạt gửi đến dấu chấm hỏi to đùng, tất cả mọi người trong group chat đều không tin.
“Tôi từ chối đầu tư là lỗi của tôi. Còn chuyện đêm hôm đó đã qua rồi với chuyện này không liên quan nhau. Mong ngài Hứa đừng làm khó những người thấp bé như chúng tôi.” Cô đanh giọng, gương mặt bị tay anh giữ chặt mà cưỡng ép nhìn trực diện anh lại không chút lung lay
Tay giữ cằm Lạc Phỉ của Hứa Tranh càng thêm chặt, anh cong môi, lạnh lẽo hỏi: “Không phải đều cần tiền sao? Cô không cần tôi đầu tư, chẳng lẽ cần người khác? Là ai? Tam Thiếu?”
Lạc Phỉ cau mày, khó khăn tiếp thu lời nói của Hứa Tranh, giọng cô lạc đi đầy nghi hoặc: “Anh không phải Tam Thiếu?”
Anh nói như thế là ý gì? Rõ ràng hôm đó cô tìm Tam Thiếu, chính anh cũng thừa nhận, tại sao lúc này lại nói như thế?
“Tôi chưa từng nói tôi là Tam Thiếu.”
Khóe môi Hứa Tranh càng thêm cong lên, cuối cùng buông tay ra đứng thẳng người nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô càng thêm hài lòng.
“…”
Lạc Phỉ như bị tạt một gáo nước lạnh, khó khăn hít thở nhìn Hứa Tranh đến thất thần. Anh không phải Tam Thiếu? Đại não bị trì trệ, Lạc Phỉ thở gấp nhất thời kích động lớn tiếng truy hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy tại sao khi đó anh lại đồng ý?”
“Có khác gì nhau? Mục đích đều vì tiền mà? Ai cho tiền cô, cô đều lên giường, không phải sao?” Hứa Tranh dửng dưng đáp lời, đôi mắt đen sâu phát sáng, là bộ dạng xem thường
Chát
Lạc Phỉ uất ức không khống chế được mà giáng một bạt tay vào bên mặt Hứa Tranh, Hứa Tranh bị tát kinh ngạc không dám tin người con gái này lại dám tát anh.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng ai dám đánh anh, chạm vào còn không dám đừng nói là động tay chân, cô gái này lại cư nhiên tát anh một cái.
Hứa Tranh cau mày, đôi mắt đen sâu nhìn cô, anh tức giận nhưng mà anh lại không ra tay với cô chỉ là bên môi nở ra nụ cười tà mị đến đáng sợ.
“To gan thật đấy, có nghĩ đến hậu quả không?”
Sở Bắc Nghi bị dọa đến sợ hãi, nhưng vẫn không quên buôn tin.
Sở Bắc Nghi: [Cô gái đó vừa tát Hứa Tranh.]
Vẫn là mọi người gửi dấu chấm hỏi to đùng không tin.
“Đồ khốn.”
Lạc Phỉ nhịn không được mắng một tiếng, sau đó liền không kiềm được mà rơi nước mắt, cô giương đôi mắt trong veo đã vì tức giận mà đỏ cả lên, gằng giọng.
“Tôi vì tiền cũng không phải để anh làm nhục, ngay từ đầu tôi không tìm anh.”
Người đàn ông ma quỷ này, cô một chút cũng không muốn liên quan đến.
“Cô là coi tôi dễ chịu quá nên làm càn? Cô muốn tìm Tam Thiếu chứ gì? Được, tôi gọi cậu ta đến, hỏi xem cậu ta có chịu lên giường với cô không?” Hứa Tranh trực tiếp bị chọc giận, lời nói phát ra đầy phẫn nộ
Lạc Phỉ hằn hộc nhìn chăm chăm Hứa Tranh, lần nữa cắn môi ép mình tỉnh táo, nhưng sớm nước mắt đã rơi đầy trên mặt, cô trừng mắt không nói thêm câu nào đẩy anh ra liền bỏ chạy ra ngoài.
Hứa Tranh nhìn cô chạy khỏi, tâm tình phát cáu buồn bực, liền giương chân đạp đổ mấy khung tranh bên cạnh, miệng chửi ra một câu: “Shh…”
Sở Bắc Nghi tay ôm điện thoại run run, nhắn tiếp vào group chat: [Tam Thiếu, chuyện này có liên quan đến anh.]
Tam Thiếu: [???]
.
Lạc Phỉ chạy một mạch về thẳng phòng trọ, cô co ro thu mình trong chiếc chăn trên giường sớm nước mắt đã ướt đẫm bên gối.
Anh nói đúng, cô cần tiền, ngủ với anh hay Tam Thiếu cũng như nhau nhưng cô chính là không chịu đựng được sự sỉ nhục kia, bản thân cô tự biết cô nhơ nhuốc dơ bẩn nhưng lòng tự tôn lại bắt cô không được khuất phục.
Sự coi thường khinh rẻ của anh làm cô chẳng khác gì một con chuột cống.
Tiếng khóc nức nở đầy nghẹn ngào đáng thương của cô vang vọng cả căn phòng nhỏ hẹp, Lạc Phỉ khóc đến tiếng cũng khàn, cuối cùng không khóc được nữa mà thiếp đi.
Cuộc sống này đã quá mệt mỏi và khắc nghiệt với cô.
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro