Tứ Thiếu.
2024-12-17 03:31:15
Chương 7. Tứ Thiếu.
Đế Xa
Nơi trụy lạc mua vui xa xỉ, ở tầng cao nhất của Đế Xa là phòng VIP 999 – phòng VIP nhất chỉ có người của Tứ Thiếu mới được phép vào trong.
Hứa Tranh ngồi một góc sô pha trên tay cầm ly rượu đỏ au như máu, tầm mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm thứ chất lỏng sóng sánh bên trong. Cô gái đó dám tát anh, anh chính là không sao nuốt được cơn giận này.
Trước mặt Hứa Tranh có ba người, đều không ai đến gần Hứa Tranh.
Bốn người họ, chính là bốn kẻ cầm quyền ở thành phố A này.
Hứa Tranh – thiếu chủ Hứa gia, hai mươi tám tuổi, tập đoàn Hứa Thị, đa lĩnh vực nhưng đặc biệt là công nghệ công nghiệp, hùng mạnh đứng đầu top doanh nghiệp cả nước và top một trăm doanh nghiệp lớn trên thế giới.
Thượng Hạo – thiếu chủ Thượng gia, hai mươi tám tuổi, hay gọi Tam Thiếu, tập đoàn Thượng Thị chuyên lĩnh vực bất động sản, quy mô toàn cầu.
Sở Bắc Nghi – thiếu chủ Sở gia, hai mươi bảy tuổi, tập đoàn Sở Thị chuyên về trang sức đá quý, chuỗi cửa hàng trang sức JeS lớn nhất nước và mở rộng cả nước ngoài.
Phó Cảnh Minh – thiếu chủ Phó gia, hai mươi bảy tuổi, tập đoàn Phó Thị chuyên về xăng dầu cơ khí đa quốc gia.
Bốn thiếu chủ nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế trong và ngoài nước đều bị ảnh hưởng, sớm ở vị trí mà không ai có thể bước đến.
Hứa Tranh điềm tĩnh, thanh lãnh cấm dục, sạch sẽ làm người ta cảm giác không thể mạo phạm.
Thượng Hạo ngạo mạn đến bất kham lại cẩn trọng kín đáo.
Sở Bắc Nghi hài hước lại sôi nổi dễ gần.
Phó Cảnh Minh tùy hứng, phóng khoáng đến liều lĩnh.
Vẻ ngoài của bốn người họ không cần nhắc đến, tuyệt sắc nam nhân, chỉ cần nhìn vào đôi mắt cũng đủ làm điêu đứng bao nhiêu cô gái.
Mà Hứa Tranh là người đáng sợ nhất, tuy anh lúc nào cũng điềm đạm, lịch thiệp nhưng chính là một khi nổi giận liền không khác gì ma quỷ, không dại mà chọc đến.
Cảm giác Hứa Tranh tạo ra tựa như anh đang ở trước mặt nhưng đồng thời xa tận chân trời không thể đến gần.
“Khụ, hay là chúng ta chơi trò chơi.” Sở Bắc Nghi thấy không khí căng thẳng liền lên tiếng
“Chơi, chơi thế nào?” Phó Cảnh Minh bên cạnh liền hùa theo
“Gọi mấy em gái đến chơi.” Sở Bắc Nghi mắt lóe sáng
Thượng Hạo bên cạnh nhướng mày, hướng tới Hứa Tranh: “Hứa Tranh?”
Hứa Tranh vẫn gắt gao nhìn bọn họ, một lát mới nhàn nhạt mở miệng: “Không hứng thú.”
Sở Bắc Nghi liền khuấy động: “Thôi nào, Hứa Thiếu chẳng lẽ vì chuyện cỏn con mà buồn bực, phụ nữ thôi ấy mà, tôi có nhiều lắm.”
“Đúng đó, cùng lắm là một cái tát thôi.” Phó Cảnh Minh bồi thêm
Lặp tức nhận ba cái liếc mắt đáng sợ.
“Không chừng đang cố ý lạc mềm buộc chặt.” Thượng Hạo nhếch mép đem ly rượu trên bàn cầm lên uống
“Nếu mà tức giận vì cái tát kia thì dễ xử lí mà.”
Phụ nữ mà bọn họ tiếp xúc không ít, mục đích đều vì tiền tài danh lợi, bọn họ sớm không xem trọng những phụ nữ như thế, chí ít là do trước nay chưa gặp ai thật lòng cho nên sớm chỉ xem như mua vui, thỏa mãn nhu cầu đôi bên, cho ít tiền liền ổn thõa.
“Tam Thiếu, người ta ban đầu là nhắm cậu đó, ai mà ngờ lọt vào tay Hứa Tranh.” Sở Bắc Nghi cười lớn trêu chọc
“Ha, thế thì chẳng phải càng chứng minh cô ta ham tiền sao?” Thượng Hạo nhướng mày nhìn Hứa Tranh lộ ra vẻ khinh miệt
Tam Thiếu là chủ của Đế Xa, phụ nữ tiếp cận muốn lên giường với anh ta không ít, bởi vì mỗi lần như vậy, anh ta đều vung tay cho bọn họ cho nên ai đến Đế Xa cũng mong mỏi tìm ông chủ lớn là Tam Thiếu để lên giường. Nhưng không phải anh ta là kẻ phóng túng ai cũng có thể leo lên giường được, đều được quản lí lựa chọn thông qua.
Hứa Tranh không đáp, buồn bực chán ghét đem ly rượu đặt xuống bàn, lấy điếu thuốc châm lửa hút.
Rõ ràng anh không cần để tâm đến, bốn tháng sau sự việc dường như cũng không còn thấy cô, như xóa sạch mọi dấu vết, anh cũng nghĩ vui chơi cho xong là được, nhưng anh không cách nào quên đi sự thanh thuần, trong sáng kia. Cô chẳng khác nào một bức vẽ vốn trắng tinh được anh nhuộm màu lên.
Cảm giác ngứa ngáy làm anh không cách nào dễ chịu, ngay cả vẽ tranh cũng không làm anh tiêu tan cảm giác bức bối đó, giống như sau khi chiếm được bức vẽ tuyệt mỹ rồi đã không có cái khác thỏa mãn anh được nữa.
Khi gặp lại, cô như một thiên sứ tĩnh lặng ngồi vẽ tranh, lòng anh mới có cảm giác thả lỏng, anh yêu tranh, yêu hội họa, cư nhiên dễ bị thu hút bởi những thứ gọi là nghệ thuật, cảm giác với cô càng thêm đặc biệt hứng thú, muốn chiếm hữu.
Cô thanh khiết đến mức không cách nào vấy bẩn cho dù đêm hôm đó cô đã hạ mình với anh, cho dù chính tay anh hủy hoại sự trong trắng của cô, cũng không cách nào làm ô uế cô.
Chính là cảm giác anh không nhuốm bẩn cô được cho nên anh càng muốn làm cho thiên sứ đó phải sa đọa, bị chính bàn tay anh dùng màu tô tùy ý phác họa lên đó.
“Hứa Tranh, tùy ý chơi thì được đừng để trong lòng.”
Hứa Tranh nghe thấy lời nhắc nhở cũng chẳng bận tâm, con ngươi phát sáng lại lộ ra nụ cười tà mị, chết chóc.
“Các cậu có nghe câu【Nghệ thuật không chỉ là sự sao chép thế giới, mà còn là sự sắp đặt lại thế giới】chưa?”
Anh muốn chính bàn tay của mình, vẽ lại cô.
Cô càng thanh thuần, trong sáng, anh càng muốn vấy bẩn nó.
Một tác phẩm đẹp, chỉ nên dành cho người duy nhất biết thưởng thức nó ngắm nhìn, nếu có quá nhiều người dòm ngó, trực tiếp phá hỏng nó, dáng vẻ xinh đẹp đó, chỉ nên để một mình anh thưởng thức.
Tác giả: Có hệ liệt về Tứ Thiếu nha ~ Hứa Tranh sẽ là người đầu tiên, từ từ rồi tới những người tiếp theo nên mong mọi người ủng hộ ^^ Mình có tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nha ~ read and cheese ~
Đế Xa
Nơi trụy lạc mua vui xa xỉ, ở tầng cao nhất của Đế Xa là phòng VIP 999 – phòng VIP nhất chỉ có người của Tứ Thiếu mới được phép vào trong.
Hứa Tranh ngồi một góc sô pha trên tay cầm ly rượu đỏ au như máu, tầm mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm thứ chất lỏng sóng sánh bên trong. Cô gái đó dám tát anh, anh chính là không sao nuốt được cơn giận này.
Trước mặt Hứa Tranh có ba người, đều không ai đến gần Hứa Tranh.
Bốn người họ, chính là bốn kẻ cầm quyền ở thành phố A này.
Hứa Tranh – thiếu chủ Hứa gia, hai mươi tám tuổi, tập đoàn Hứa Thị, đa lĩnh vực nhưng đặc biệt là công nghệ công nghiệp, hùng mạnh đứng đầu top doanh nghiệp cả nước và top một trăm doanh nghiệp lớn trên thế giới.
Thượng Hạo – thiếu chủ Thượng gia, hai mươi tám tuổi, hay gọi Tam Thiếu, tập đoàn Thượng Thị chuyên lĩnh vực bất động sản, quy mô toàn cầu.
Sở Bắc Nghi – thiếu chủ Sở gia, hai mươi bảy tuổi, tập đoàn Sở Thị chuyên về trang sức đá quý, chuỗi cửa hàng trang sức JeS lớn nhất nước và mở rộng cả nước ngoài.
Phó Cảnh Minh – thiếu chủ Phó gia, hai mươi bảy tuổi, tập đoàn Phó Thị chuyên về xăng dầu cơ khí đa quốc gia.
Bốn thiếu chủ nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế trong và ngoài nước đều bị ảnh hưởng, sớm ở vị trí mà không ai có thể bước đến.
Hứa Tranh điềm tĩnh, thanh lãnh cấm dục, sạch sẽ làm người ta cảm giác không thể mạo phạm.
Thượng Hạo ngạo mạn đến bất kham lại cẩn trọng kín đáo.
Sở Bắc Nghi hài hước lại sôi nổi dễ gần.
Phó Cảnh Minh tùy hứng, phóng khoáng đến liều lĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ ngoài của bốn người họ không cần nhắc đến, tuyệt sắc nam nhân, chỉ cần nhìn vào đôi mắt cũng đủ làm điêu đứng bao nhiêu cô gái.
Mà Hứa Tranh là người đáng sợ nhất, tuy anh lúc nào cũng điềm đạm, lịch thiệp nhưng chính là một khi nổi giận liền không khác gì ma quỷ, không dại mà chọc đến.
Cảm giác Hứa Tranh tạo ra tựa như anh đang ở trước mặt nhưng đồng thời xa tận chân trời không thể đến gần.
“Khụ, hay là chúng ta chơi trò chơi.” Sở Bắc Nghi thấy không khí căng thẳng liền lên tiếng
“Chơi, chơi thế nào?” Phó Cảnh Minh bên cạnh liền hùa theo
“Gọi mấy em gái đến chơi.” Sở Bắc Nghi mắt lóe sáng
Thượng Hạo bên cạnh nhướng mày, hướng tới Hứa Tranh: “Hứa Tranh?”
Hứa Tranh vẫn gắt gao nhìn bọn họ, một lát mới nhàn nhạt mở miệng: “Không hứng thú.”
Sở Bắc Nghi liền khuấy động: “Thôi nào, Hứa Thiếu chẳng lẽ vì chuyện cỏn con mà buồn bực, phụ nữ thôi ấy mà, tôi có nhiều lắm.”
“Đúng đó, cùng lắm là một cái tát thôi.” Phó Cảnh Minh bồi thêm
Lặp tức nhận ba cái liếc mắt đáng sợ.
“Không chừng đang cố ý lạc mềm buộc chặt.” Thượng Hạo nhếch mép đem ly rượu trên bàn cầm lên uống
“Nếu mà tức giận vì cái tát kia thì dễ xử lí mà.”
Phụ nữ mà bọn họ tiếp xúc không ít, mục đích đều vì tiền tài danh lợi, bọn họ sớm không xem trọng những phụ nữ như thế, chí ít là do trước nay chưa gặp ai thật lòng cho nên sớm chỉ xem như mua vui, thỏa mãn nhu cầu đôi bên, cho ít tiền liền ổn thõa.
“Tam Thiếu, người ta ban đầu là nhắm cậu đó, ai mà ngờ lọt vào tay Hứa Tranh.” Sở Bắc Nghi cười lớn trêu chọc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha, thế thì chẳng phải càng chứng minh cô ta ham tiền sao?” Thượng Hạo nhướng mày nhìn Hứa Tranh lộ ra vẻ khinh miệt
Tam Thiếu là chủ của Đế Xa, phụ nữ tiếp cận muốn lên giường với anh ta không ít, bởi vì mỗi lần như vậy, anh ta đều vung tay cho bọn họ cho nên ai đến Đế Xa cũng mong mỏi tìm ông chủ lớn là Tam Thiếu để lên giường. Nhưng không phải anh ta là kẻ phóng túng ai cũng có thể leo lên giường được, đều được quản lí lựa chọn thông qua.
Hứa Tranh không đáp, buồn bực chán ghét đem ly rượu đặt xuống bàn, lấy điếu thuốc châm lửa hút.
Rõ ràng anh không cần để tâm đến, bốn tháng sau sự việc dường như cũng không còn thấy cô, như xóa sạch mọi dấu vết, anh cũng nghĩ vui chơi cho xong là được, nhưng anh không cách nào quên đi sự thanh thuần, trong sáng kia. Cô chẳng khác nào một bức vẽ vốn trắng tinh được anh nhuộm màu lên.
Cảm giác ngứa ngáy làm anh không cách nào dễ chịu, ngay cả vẽ tranh cũng không làm anh tiêu tan cảm giác bức bối đó, giống như sau khi chiếm được bức vẽ tuyệt mỹ rồi đã không có cái khác thỏa mãn anh được nữa.
Khi gặp lại, cô như một thiên sứ tĩnh lặng ngồi vẽ tranh, lòng anh mới có cảm giác thả lỏng, anh yêu tranh, yêu hội họa, cư nhiên dễ bị thu hút bởi những thứ gọi là nghệ thuật, cảm giác với cô càng thêm đặc biệt hứng thú, muốn chiếm hữu.
Cô thanh khiết đến mức không cách nào vấy bẩn cho dù đêm hôm đó cô đã hạ mình với anh, cho dù chính tay anh hủy hoại sự trong trắng của cô, cũng không cách nào làm ô uế cô.
Chính là cảm giác anh không nhuốm bẩn cô được cho nên anh càng muốn làm cho thiên sứ đó phải sa đọa, bị chính bàn tay anh dùng màu tô tùy ý phác họa lên đó.
“Hứa Tranh, tùy ý chơi thì được đừng để trong lòng.”
Hứa Tranh nghe thấy lời nhắc nhở cũng chẳng bận tâm, con ngươi phát sáng lại lộ ra nụ cười tà mị, chết chóc.
“Các cậu có nghe câu【Nghệ thuật không chỉ là sự sao chép thế giới, mà còn là sự sắp đặt lại thế giới】chưa?”
Anh muốn chính bàn tay của mình, vẽ lại cô.
Cô càng thanh thuần, trong sáng, anh càng muốn vấy bẩn nó.
Một tác phẩm đẹp, chỉ nên dành cho người duy nhất biết thưởng thức nó ngắm nhìn, nếu có quá nhiều người dòm ngó, trực tiếp phá hỏng nó, dáng vẻ xinh đẹp đó, chỉ nên để một mình anh thưởng thức.
Tác giả: Có hệ liệt về Tứ Thiếu nha ~ Hứa Tranh sẽ là người đầu tiên, từ từ rồi tới những người tiếp theo nên mong mọi người ủng hộ ^^ Mình có tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nha ~ read and cheese ~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro