Chèn Ép.
2024-12-17 03:31:15
Chính Lạc Phỉ cũng không thể ngờ được Hứa Tranh sẽ dùng uy quyền của anh mà chèn ép lên nhà trường.
Lạc Phỉ đứng ở văn phòng khoa Hội Họa, trước mặt là giáo sư Giang đang ảo não thở dài, cô cũng nghe được toàn bộ sự tình lòng rối bời ảm đạm.
Hứa Tranh nổi giận với cô cư nhiên dùng quyền lực chèn ép lên người khác, anh quyết đoán muốn dở bỏ khoa Hội Họa.
Một kẻ lộng hành không xem ai ra gì cơ bản những người nhỏ bé như bọn họ không thể chống lại cho nên cách giải quyết duy nhất chỉ có thể xuất phát từ người đã gây ra.
“Lạc Phỉ, ngài Hứa không đắc tội được.”
Lạc Phỉ đứng nghe từng lời từng chữ khẩn khoản của giáo sư Giang, tâm tình như rơi xuống hố băng, cô rũ mắt cuối cùng nói ra mấy chữ: “Em sẽ tìm ngài ấy xin lỗi.”
Nếu chỉ ảnh hưởng cô thì không sao, ảnh hưởng đến mọi người thì là lỗi của cô.
Anh là một kẻ quyền thế, những người thấp cổ bé họng như cô chẳng thể chống đối ngoài nhượng bộ thấp hèn.
“Được được, đây là số điện thoại trợ lí của Hứa Thiếu.”
Lạc Phỉ nhận lấy tờ danh thiếp, cô rời khỏi phòng văn phòng khoa đem điện thoại ấn dãy số. Bên kia reo lên một hồi chuông ngắn, sau đó truyền đến giọng nói của người nam.
[Xin chào, tôi là trợ lí của Hứa Thiếu – Hưng Phác, xin hỏi có việc gì không?]
“Xin chào, tôi tên Lạc Phỉ, là sinh viên khoa mỹ thuật hội họa của trường đại học năng khiếu Thắng Mỹ, tôi muốn gặp ngài Hứa một chút.”
[Cô đợi tôi báo lại với Hứa Thiếu.]
Bên kia im lặng vài phút, Lạc Phỉ tâm trạng cũng trùng xuống theo, mãi đến khi người bên kia lần nữa lên tiếng mới làm tiêu tan tâm trạng phiền muộn của cô.
[Cô Lạc, Hứa Thiếu nói không có chuyện cần nói với cô nên là không gặp. Xin lỗi cô Lạc.]
“Alo?”
Tút
Lạc Phỉ nhìn điện thoại bị cúp, cô ảo não thở dài, Hứa Tranh rõ ràng muốn gây khó dễ với cô. Nếu không gặp anh nói chuyện rõ ràng, e là thật sự khoa mỹ thuật hội họa sẽ bị dở bỏ.
Đành phải tự mình đến tìm vậy.
Hứa Tranh không dễ dàng gặp mặt, ngày đầu Lạc Phỉ đến Hứa Thị, đầu tiên choáng ngộp trước sự to lớn đồ sộ của nó nhưng đó không phải điều quan trọng bởi vì cô ngồi từ sáng đến chiều vẫn không gặp được anh.
Sang ngày thứ hai, Lạc Phỉ rút kinh nghiệm đến từ sớm nhưng vẫn không thấy hình dáng của anh xuất hiện, cô vẫn là ảo não rời đi trong vô vọng.
Ngày thứ ba, Lạc Phỉ vẫn kiên trì đến từ sớm, nhân viên cùng bảo vệ ở Hứa Thị bắt đầu để ý đến cô, bọn họ có lòng tốt nhắc cô đừng chờ vô ích vì một khi Hứa Tranh không muốn gặp mặt thì có ở đây cả ngày cũng chẳng gặp được.
Lạc Phỉ ủ rũ, sự bất lực làm cô hít thở nặng nề, nếu mà nói anh muốn cô cúi đầu xin lỗi thì chí ít cũng nên gặp cô.
Ngày tiếp theo vẫn là bỏ công chẳng thu được gì, cả ngày đều ở Hứa Thị đến mức cô cảm thấy bản thân đang làm phiền mọi người, cùng lúc cô chỉ ngồi nép một góc ở hàng ghế chờ giết thời gian bằng việc làm bài tập hoặc vẽ tranh.
Nhân viên thấy cô kiên trì cũng nhìn nhau bắt đầu bàn tán bởi vì Hứa Thiếu của bọn họ lại để cô chờ mà không cho bảo vệ đuổi đi, nếu là trước kia chắc chắn ngay ngày đầu tiên cô đã không bước chân vào sảnh của Hứa Thị được nói chi là ngồi ở chỗ chờ dành cho khách.
Lạc Phỉ cũng xem như ở ghế chờ ngay đại sảnh mà thấy được sự bận rộn trong công việc của mọi người ở Hứa Thị, cảm giác áp lực công việc vô cùng lớn.
Ngày thứ năm, Lạc Phỉ vẫn đến rất sớm, nhân viên thấy cô cũng chỉ nhìn không nói thêm câu nào, Lạc Phỉ cảm thấy bối rối tự về một góc khuất ngồi đợi, trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng thấy Hứa Tranh.
Hứa Tranh một thân tây trang chỉnh tề, lịch lãm. Nét mặt cương nghị đi trước vài người, bọn họ bên tai anh báo cáo gì đó mà cô không biết, chỉ thấy anh không có biểu lộ cảm xúc ra mặt vẫn là sự lãnh đạm đến rùng mình.
Rõ ràng lúc này anh là người của công việc, nghiêm cẩn, điềm tĩnh.
Lạc Phỉ thu hết can đảm trong người đi đến đứng đối diện anh, hình ảnh nhỏ bé lạc lõng giữa những người trang phục chỉnh tề lịch lãm, cô giống như một chiếc lá rơi rụng giữa cánh đồng hoa, nhỏ bé, yếu ớt.
Hứa Tranh giương mắt nhìn cô, đôi môi nhếch nhẹ khó thấy giơ tay ý bảo người phía sau ngưng lại, bọn họ nhìn trước mặt chỉ thấy một cô gái mặc chiếc váy trắng sơ sài chặn Hứa Thiếu của bọn họ, gương mặt trong trẻo pha chút ảm đạm lại có vẻ uất ức.
“Hứa Thiếu, xin lỗi anh.”
Lạc Phỉ ở sảnh lớn đông đúc người qua lại của Hứa Thị mà cúi người thành khẩn nói ra mấy chữ, đôi môi mím chặt đem hai tay siết lại, hô hấp dồn dập như sắp nổ tung.
Mọi người nín thở nhìn nhau, cả sảnh lớn đột nhiên im ắng dị thường, không ai dám hó hé một câu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ở giữa sảnh, cô gái nhỏ bé cúi người chín mươi độ đối diện Hứa Tranh làm người ta cảm giác đáng thương lại muốn che chở.
Hứa Tranh trước sau như một, sự bức người không hề thuyên giảm cũng không biết anh có nổi giận hay không mà chỉ lạnh nhạt nói: “Hưng Phác, từ khi nào mà ai cũng tùy tiện vào Hứa Thị được thế?”
Lạc Phỉ cắn chặt môi ngẩng đầu nhìn Hứa Tranh, sắc mặt cô tái nhợt, tay siết chặt run lên.
“Hứa Thiếu, là tôi mạo phạm anh, tôi sai rồi.”
Tựa như trải qua hàng ngàn thế kỉ, Lạc Phỉ tuy rằng cố gắng bình tĩnh nhưng giọng nói run run kia đã tố cáo bản thân cô đang lo sợ.
Hứa Tranh nhướng mày môi cong một đường nhưng giọng điệu lạnh như băng: “Chúng ta không có gì để nói cả.”
Lạc Phỉ hơi thở càng lúc càng nặng tựa như bị nhấn chìm xuống hố băng, toàn thân phát run, cơ thể không tự chủ mà đau đớn như bị siết chặt, có một khoảnh khắc cô đã suy nghĩ sẽ quỳ xuống xin lỗi anh.
Chỉ là trong lúc cô định làm như thế, Hưng Phác đã chủ động tiến lên nói với Lạc Phỉ: “Cô Lạc, cô nên về đi đừng gây phiền cho Hứa Thiếu nữa.”
Lạc Phỉ ánh mắt không che giấu sự hỗn loạn trong lòng cuối cùng nhìn người nam nhân u lãnh kia bước ngang qua người mình chỉ biết bất lực đứng yên.
Nếu hỏi cô điều gì hối hận nhất, có lẽ chính là đêm hôm đó đã cùng anh giao dịch.
Bởi vì bây giờ cô mới biết, cô không nên dính dáng đến người đàn ông này.
Hứa Tranh đi vào thang máy chuyên dụng, cửa thanh máy là cửa kính trong suốt nên dễ dàng nhìn thấy hình dáng bé nhỏ của Lạc Phỉ đang đứng giữa sảnh lớn trước bao nhiêu đôi mắt dèm pha của mọi người, anh nghiêng đầu nhìn Hưng Phác, anh ta liền nói.
“Hứa Thiếu, nếu ngài muốn tôi kêu bảo vệ…”
Hứa Tranh phất tay, lời nói có mấy phần không hài lòng: “Không cần, khi nãy cậu giúp cô ấy?”
Hưng Phác sửng sốt, anh ta vội giải thích: “Tôi sợ cô ấy cản trở ngài.”
Anh ta cũng không có ý muốn giải vây cho cô chỉ là sợ nếu cô làm gì đó thêm sẽ chọc giận Hứa Tranh.
Hứa Tranh cười lạnh nhìn Lạc Phỉ nhỏ dần đến khi trở thành một chấm đen lẫn trong đám người ở sảnh sau cùng khuất khỏi tầm mắt.
Anh đương nhiên biết Lạc Phỉ đến Hứa Thị năm ngày nhưng anh chính là cố ý để cô đợi, anh muốn xem thử cô sẽ làm cách gì xin lỗi anh, cũng nên cho cô một bài học, không phải mạnh mẽ lúc nào cũng đúng.
Lạc Phỉ đứng ở văn phòng khoa Hội Họa, trước mặt là giáo sư Giang đang ảo não thở dài, cô cũng nghe được toàn bộ sự tình lòng rối bời ảm đạm.
Hứa Tranh nổi giận với cô cư nhiên dùng quyền lực chèn ép lên người khác, anh quyết đoán muốn dở bỏ khoa Hội Họa.
Một kẻ lộng hành không xem ai ra gì cơ bản những người nhỏ bé như bọn họ không thể chống lại cho nên cách giải quyết duy nhất chỉ có thể xuất phát từ người đã gây ra.
“Lạc Phỉ, ngài Hứa không đắc tội được.”
Lạc Phỉ đứng nghe từng lời từng chữ khẩn khoản của giáo sư Giang, tâm tình như rơi xuống hố băng, cô rũ mắt cuối cùng nói ra mấy chữ: “Em sẽ tìm ngài ấy xin lỗi.”
Nếu chỉ ảnh hưởng cô thì không sao, ảnh hưởng đến mọi người thì là lỗi của cô.
Anh là một kẻ quyền thế, những người thấp cổ bé họng như cô chẳng thể chống đối ngoài nhượng bộ thấp hèn.
“Được được, đây là số điện thoại trợ lí của Hứa Thiếu.”
Lạc Phỉ nhận lấy tờ danh thiếp, cô rời khỏi phòng văn phòng khoa đem điện thoại ấn dãy số. Bên kia reo lên một hồi chuông ngắn, sau đó truyền đến giọng nói của người nam.
[Xin chào, tôi là trợ lí của Hứa Thiếu – Hưng Phác, xin hỏi có việc gì không?]
“Xin chào, tôi tên Lạc Phỉ, là sinh viên khoa mỹ thuật hội họa của trường đại học năng khiếu Thắng Mỹ, tôi muốn gặp ngài Hứa một chút.”
[Cô đợi tôi báo lại với Hứa Thiếu.]
Bên kia im lặng vài phút, Lạc Phỉ tâm trạng cũng trùng xuống theo, mãi đến khi người bên kia lần nữa lên tiếng mới làm tiêu tan tâm trạng phiền muộn của cô.
[Cô Lạc, Hứa Thiếu nói không có chuyện cần nói với cô nên là không gặp. Xin lỗi cô Lạc.]
“Alo?”
Tút
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Phỉ nhìn điện thoại bị cúp, cô ảo não thở dài, Hứa Tranh rõ ràng muốn gây khó dễ với cô. Nếu không gặp anh nói chuyện rõ ràng, e là thật sự khoa mỹ thuật hội họa sẽ bị dở bỏ.
Đành phải tự mình đến tìm vậy.
Hứa Tranh không dễ dàng gặp mặt, ngày đầu Lạc Phỉ đến Hứa Thị, đầu tiên choáng ngộp trước sự to lớn đồ sộ của nó nhưng đó không phải điều quan trọng bởi vì cô ngồi từ sáng đến chiều vẫn không gặp được anh.
Sang ngày thứ hai, Lạc Phỉ rút kinh nghiệm đến từ sớm nhưng vẫn không thấy hình dáng của anh xuất hiện, cô vẫn là ảo não rời đi trong vô vọng.
Ngày thứ ba, Lạc Phỉ vẫn kiên trì đến từ sớm, nhân viên cùng bảo vệ ở Hứa Thị bắt đầu để ý đến cô, bọn họ có lòng tốt nhắc cô đừng chờ vô ích vì một khi Hứa Tranh không muốn gặp mặt thì có ở đây cả ngày cũng chẳng gặp được.
Lạc Phỉ ủ rũ, sự bất lực làm cô hít thở nặng nề, nếu mà nói anh muốn cô cúi đầu xin lỗi thì chí ít cũng nên gặp cô.
Ngày tiếp theo vẫn là bỏ công chẳng thu được gì, cả ngày đều ở Hứa Thị đến mức cô cảm thấy bản thân đang làm phiền mọi người, cùng lúc cô chỉ ngồi nép một góc ở hàng ghế chờ giết thời gian bằng việc làm bài tập hoặc vẽ tranh.
Nhân viên thấy cô kiên trì cũng nhìn nhau bắt đầu bàn tán bởi vì Hứa Thiếu của bọn họ lại để cô chờ mà không cho bảo vệ đuổi đi, nếu là trước kia chắc chắn ngay ngày đầu tiên cô đã không bước chân vào sảnh của Hứa Thị được nói chi là ngồi ở chỗ chờ dành cho khách.
Lạc Phỉ cũng xem như ở ghế chờ ngay đại sảnh mà thấy được sự bận rộn trong công việc của mọi người ở Hứa Thị, cảm giác áp lực công việc vô cùng lớn.
Ngày thứ năm, Lạc Phỉ vẫn đến rất sớm, nhân viên thấy cô cũng chỉ nhìn không nói thêm câu nào, Lạc Phỉ cảm thấy bối rối tự về một góc khuất ngồi đợi, trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng thấy Hứa Tranh.
Hứa Tranh một thân tây trang chỉnh tề, lịch lãm. Nét mặt cương nghị đi trước vài người, bọn họ bên tai anh báo cáo gì đó mà cô không biết, chỉ thấy anh không có biểu lộ cảm xúc ra mặt vẫn là sự lãnh đạm đến rùng mình.
Rõ ràng lúc này anh là người của công việc, nghiêm cẩn, điềm tĩnh.
Lạc Phỉ thu hết can đảm trong người đi đến đứng đối diện anh, hình ảnh nhỏ bé lạc lõng giữa những người trang phục chỉnh tề lịch lãm, cô giống như một chiếc lá rơi rụng giữa cánh đồng hoa, nhỏ bé, yếu ớt.
Hứa Tranh giương mắt nhìn cô, đôi môi nhếch nhẹ khó thấy giơ tay ý bảo người phía sau ngưng lại, bọn họ nhìn trước mặt chỉ thấy một cô gái mặc chiếc váy trắng sơ sài chặn Hứa Thiếu của bọn họ, gương mặt trong trẻo pha chút ảm đạm lại có vẻ uất ức.
“Hứa Thiếu, xin lỗi anh.”
Lạc Phỉ ở sảnh lớn đông đúc người qua lại của Hứa Thị mà cúi người thành khẩn nói ra mấy chữ, đôi môi mím chặt đem hai tay siết lại, hô hấp dồn dập như sắp nổ tung.
Mọi người nín thở nhìn nhau, cả sảnh lớn đột nhiên im ắng dị thường, không ai dám hó hé một câu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ở giữa sảnh, cô gái nhỏ bé cúi người chín mươi độ đối diện Hứa Tranh làm người ta cảm giác đáng thương lại muốn che chở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tranh trước sau như một, sự bức người không hề thuyên giảm cũng không biết anh có nổi giận hay không mà chỉ lạnh nhạt nói: “Hưng Phác, từ khi nào mà ai cũng tùy tiện vào Hứa Thị được thế?”
Lạc Phỉ cắn chặt môi ngẩng đầu nhìn Hứa Tranh, sắc mặt cô tái nhợt, tay siết chặt run lên.
“Hứa Thiếu, là tôi mạo phạm anh, tôi sai rồi.”
Tựa như trải qua hàng ngàn thế kỉ, Lạc Phỉ tuy rằng cố gắng bình tĩnh nhưng giọng nói run run kia đã tố cáo bản thân cô đang lo sợ.
Hứa Tranh nhướng mày môi cong một đường nhưng giọng điệu lạnh như băng: “Chúng ta không có gì để nói cả.”
Lạc Phỉ hơi thở càng lúc càng nặng tựa như bị nhấn chìm xuống hố băng, toàn thân phát run, cơ thể không tự chủ mà đau đớn như bị siết chặt, có một khoảnh khắc cô đã suy nghĩ sẽ quỳ xuống xin lỗi anh.
Chỉ là trong lúc cô định làm như thế, Hưng Phác đã chủ động tiến lên nói với Lạc Phỉ: “Cô Lạc, cô nên về đi đừng gây phiền cho Hứa Thiếu nữa.”
Lạc Phỉ ánh mắt không che giấu sự hỗn loạn trong lòng cuối cùng nhìn người nam nhân u lãnh kia bước ngang qua người mình chỉ biết bất lực đứng yên.
Nếu hỏi cô điều gì hối hận nhất, có lẽ chính là đêm hôm đó đã cùng anh giao dịch.
Bởi vì bây giờ cô mới biết, cô không nên dính dáng đến người đàn ông này.
Hứa Tranh đi vào thang máy chuyên dụng, cửa thanh máy là cửa kính trong suốt nên dễ dàng nhìn thấy hình dáng bé nhỏ của Lạc Phỉ đang đứng giữa sảnh lớn trước bao nhiêu đôi mắt dèm pha của mọi người, anh nghiêng đầu nhìn Hưng Phác, anh ta liền nói.
“Hứa Thiếu, nếu ngài muốn tôi kêu bảo vệ…”
Hứa Tranh phất tay, lời nói có mấy phần không hài lòng: “Không cần, khi nãy cậu giúp cô ấy?”
Hưng Phác sửng sốt, anh ta vội giải thích: “Tôi sợ cô ấy cản trở ngài.”
Anh ta cũng không có ý muốn giải vây cho cô chỉ là sợ nếu cô làm gì đó thêm sẽ chọc giận Hứa Tranh.
Hứa Tranh cười lạnh nhìn Lạc Phỉ nhỏ dần đến khi trở thành một chấm đen lẫn trong đám người ở sảnh sau cùng khuất khỏi tầm mắt.
Anh đương nhiên biết Lạc Phỉ đến Hứa Thị năm ngày nhưng anh chính là cố ý để cô đợi, anh muốn xem thử cô sẽ làm cách gì xin lỗi anh, cũng nên cho cô một bài học, không phải mạnh mẽ lúc nào cũng đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro