Tranh Đoạt Tình Lạc

Tam Thiếu Thật.

2024-12-17 03:31:15

Lạc Phỉ vẫn ở lại chờ mặc mọi người dòm ngó cho đến lúc trời sập tối, cô vẫn như mọi ngày cúi chào những nhân viên trong sảnh, dù sao cô cũng phiền bọn họ rất nhiều ngày.

Đối với những cô gái như Lạc Phỉ, bọn họ không để tâm chỉ là cảm thấy cô gái này lịch sự hơn những cô gái khác tìm Hứa Thiếu của bọn họ cũng không lòe loẹt sặc sỡ.

Lạc Phỉ đứng trước cửa tập đoàn thở dài nhìn tin nhắn giáo sư Giang liên tục hỏi cô đã giải quyết ổn thõa chuyện Hứa Tranh chưa, cô ủ rũ đáp một tiếng vẫn đang cố gắng rồi gọi điện taxi, bây giờ là giờ cao điểm phải chờ hơn ba mươi phút mới có xe.

Cô tìm một góc lẳng lặng ngồi xuống, dáng vẻ lại vô cùng đáng thương.

Lạc Phỉ chưa từng nghĩ cô sẽ đắc tội Hứa Tranh, cô tự biết cô tát anh chính là dồn mình vào đường cùng nhưng sự khinh rẻ xem thường cùng chế giễu cô khi đó của anh làm trái tim cùng tôn nghiêm của cô bị chà đạp.

Ngàn vạn lần cô đã nghĩ cùng lắm anh sẽ đàn áp cô nhưng không ngờ anh lại nhắm đến người khác để ép cô cúi đầu.

Sở Bắc Nghi đang ở trên xe cùng với Thượng Hạo đi đến Hứa Thị để gặp Hứa Tranh mục đích lôi kéo anh đến Đế Xa nào ngờ lúc dừng ở cửa dễ dàng nhìn thấy ở góc có một cô gái đang ngồi xổm xuống, mắt chăm chăm nhìn dưới đất.

Sở Bắc Nghi ánh mắt sáng lên, lặp tức kêu người dừng lại.

Thượng Hạo khó hiểu, nghiêng đầu nhìn ra cửa kính. Ánh mắt khẽ nheo lại thu về hình ảnh nhỏ bé kia, cảm giác giống như một chú mèo con đáng thương.

“Chính là cô ấy đó, cô gái đã tát Hứa Tranh.”

Thượng Hạo lúc này quan sát kĩ càng, bởi vì cúi đầu mà chẳng nhìn rõ mặt, chỉ thấy mái tóc đen dài của cô đang được xõa ra nhẹ nhàng phất phơ trong gió, cả người trắng nõn, dáng người gầy ốm vô cùng, chiếc váy dài phủ đến gối cũng không che được đôi chân trắng mịn thon dài của cô.

Mang cho người khác cảm giác như một vầng trăng sáng, thuần khiết, trong veo.

Sở Bắc Nghi liền mở cửa xuống xe, gương mặt mười phần hứng thú, tiến tới trước mặt Lạc Phỉ.

Lạc Phỉ thấy trước mặt có người, cô ngẩng đầu, ánh mắt chứa hàng triệu tinh tú trên trời đêm nhìn nam nhân trước mặt. Cô nhận ra anh ta, mái tóc vàng kim, gương mặt tuấn tú điển trai đầy hư hỏng, anh ta đi cùng với Hứa Tranh lúc ở phòng tranh hội họa của trường cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em là đang muốn tìm Hứa Tranh?” Sở Bắc Nghi dễ dàng đoán ra được

Lạc Phỉ nhìn anh ta chốc lát, gật nhẹ đầu.

“Đi, tôi dẫn em đi gặp.” Sở Bắc Nghi cười đến phấn khích bởi vì hắn đang muốn hóng chuyện vui

Lạc Phỉ nghi hoặc, cuối cùng cũng thuận theo. Cô phủi tay đứng dậy, lúc nhìn đến chiếc xe sang trọng trước mặt mới phát hiện còn có một người.

Ánh mắt anh ta sâu thẳm, sáng quắc như chim ưng, nét mặt vô cùng kiêu ngạo khó gần là kiểu nhìn vào sẽ làm người ta thấy sợ mà tránh xa. Tuy là gương mặt rất đẹp, ngũ quan tinh tế nhưng sự ngạo mạn không hề thuyên giảm.

Lạc Phỉ không biết can đảm ở đâu mà lại dám bước lên xe chỉ là Sở Bắc Nghi lại để cô ngồi ghế sau cùng với người đàn ông kia còn anh ta ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế.

Thượng Hạo khi nãy vẫn luôn quan sát Lạc Phỉ, rõ ràng mà nói đây không phải hình mẫu những người phụ nữ anh ta từng gặp qua, đa số bọn họ đều là gợi cảm, xinh đẹp, quyến rũ nhưng cô lại chính là một đóa hoa trắng, tinh khiết, trong sáng.

Lúc cô ngồi lên xe, bên cánh mũi của Thượng Hạo còn ngửi được mùi thơm nhè nhẹ của sữa. Bất giác anh đưa tay lên che miệng, mùi hương này làm anh lưu luyến.

Lạc Phỉ khó hiểu, cảm thấy đang mạo phạm người bên cạnh nên cô tự giác nhích ra xa.

“Giới thiệu một chút, anh là Sở Bắc Nghi, đây là Thượng Hạo.”

“Em là Lạc Phỉ.” Cô theo phép mà đáp lời

“Em tìm Hứa Tranh làm gì?” Sở Bắc Nghi tò mò

“Em… lần trước đã gây phiền phức nên muốn xin lỗi, Hứa Thiếu muốn dẹp bỏ phòng mỹ thuật hội họa của trường.” cô khổ sở đáp

“A, tên họ Hứa này vậy mà làm lớn thế sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Bắc Nghi giả vờ kinh ngạc lại thêm cao hứng, tính cách của Hứa Tranh ai cũng rõ nên chuyện anh chèn ép người như thế đâu phải lần đầu, Sở Bắc Nghi sau đó đem điện thoại nhắn vào group chat.

Sở Bắc Nghi: [@Hứa Tranh, em gái Lạc Phỉ đang ở cùng tôi và Tam Thiếu, có muốn đến không?]

Sau khi nhắn xong, Sở Bắc Nghi cười thỏa mãn, hắn thật thích trò vui náo nhiệt.

~

Lạc Phỉ nhìn Đế Xa trước mặt dường như nhớ lại kí ức bốn tháng trước có chút lo sợ. Bên cạnh Thượng Hạo đã rời đi trước, Sở Bắc Nghi tiến vào liền giục cô theo. Lạc Phỉ chỉ đành đi theo sau họ.

Bước qua bao nhiêu ánh nhìn, rõ ràng đều là tôn sùng kính cẩn đến dè dặt sợ hãi, nhưng cũng có thèm thuồng, mê hoặc. Lạc Phỉ bỗng chốc bị áp lực mà căng thẳng.

Bọn họ có thang máy riêng cho nên liền không để tâm mấy người bên trong trực tiếp đi vào. Lạc Phỉ cũng chậm chạp đuổi theo sau.

Lạc Phỉ ngồi trong phòng VIP 999, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn không dám nhúc nhích, đối diện là Sở Bắc Nghi và Thượng Hạo, cô chẳng dám hó hé nửa lời.

Nhìn bộ dạng như học sinh ngoan của cô làm Sở Bắc Nghi buồn cười.

“Cô gái đó là người ban đầu tìm cậu đòi lên giường đó.” Sở Bắc Nghi đẩy bả vai Thượng Hạo nói nhỏ

“Ừ.” Thượng Hạo không phản ứng gì, chỉ chậm rãi nhìn Lạc Phỉ

Một thiếu nữ ngoan ngoãn, quả thật nếu là vậy thì tâm tư khá lớn, dùng sự đơn thuần để đánh vào trái tim nam nhân. Là giả hay thật, sớm muộn cũng bại lộ.

Thượng Hạo trước nay đều là giải quyết nhu cầu, anh cũng không phải là loại người cấm dục như Hứa Tranh nhưng không phải là kiểu ai cũng tùy tiện lên giường được.

Bất quá cô gái này làm anh thấy khá hứng thú, đại loại trong sáng khác lạ, cảm giác mới mẽ nên kích thích anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Đoạt Tình Lạc

Số ký tự: 0