Vì Tiền.
2024-12-17 03:31:15
Lúc này bên ngoài có người đi vào, nam nhân hai bên ôm hai mỹ nữ nóng bỏng, gương mặt đẹp trai đưa ánh mắt hờ hững nhìn người trong phòng sau đó sửng sốt khi thấy Lạc Phỉ.
Phó Cảnh Minh tiến vào còn dắt thêm hai người phụ nữ ăn mặc thiếu trước hở sau, gợi cảm đưa đẩy, đường cong quyến rũ, ngực to mông đẩy đà, Lạc Phỉ thầm nghĩ đây mới là cơ thể phụ nữ, của cô chỉ làm cảnh.
Cô có chút đỏ mặt, hai người phụ nữ dán chặt vào người của nam nhân vừa vào liên tục nói mấy câu thô thiển.
“Ai đây?” Phó Cảnh Minh chưa xem tin nhắn group chat, nhìn thấy Lạc Phỉ liền thắc mắc
“Là cô gái tát Hứa Tranh đó.” Sở Bắc Nghi cười xấu xa đáp
“Là cô ấy?” Phó Cảnh Minh nghi hoặc, lần nữa nhìn cô một lượt: “Từ khi nào mà thích kiểu đơn thuần như thế?”
Lạc Phỉ mím môi, có chút tức giận nhưng nghĩ lại mục đích chính là gặp Hứa Tranh cô không nên nhiều lời.
“Này em gái, nghe nói em ban đầu là tìm Tam Thiếu, bây giờ Tam Thiếu trước mặt, em có suy nghĩ lại không?”
Cô nghe hàm ý châm chọc của Sở Bắc Nghi, Lạc Phỉ ngẩng đầu, trong ba người họ, ai là Tam Thiếu? Không lẽ là người mới vào?
Nhìn thái độ ngờ vực của cô dành cho ba người họ, Sở Bắc Nghi chỉ vào Thượng Hạo, chậm rãi nở nụ cười: “Là cậu ta.”
Lạc Phỉ ngạc nhiên, vô thức cắn môi, người đàn ông đó cũng bí hiểm như Hứa Tranh, rõ ràng cũng tản ra một sự nguy hiểm, hai người họ là cùng một kiểu người, không nên đụng tới.
Thượng Hạo chỉ đưa đôi mắt sâu thẳm như muốn nhấn chìm người đối diện nhìn Lạc Phỉ, cơ bản không biết được anh đang có trạng thái gì, buồn vui đều không diễn đạt ra ngoài.
Cho nên mà nói, Hứa Tranh và Thượng Hạo là cùng một kiểu người, so với Sở Bắc Nghi và Phó Cảnh Minh thì hoàn toàn mang sắc thái khác xa, một sự u ám hiểm ác.
Sở Bắc Nghi và Phó Cảnh Minh dễ dàng nói chuyện thì Hứa Tranh và Thượng Hạo lại là kiểu không thể đến gần.
Thật ra cô nghe những người phụ nữ khác nói chuyện nên mới biết đến Tam Thiếu, cơ bản cô cũng không rõ anh ra sao vì cô không hay theo dõi tin tức lắm. Hứa Tranh hôm đó nói đúng, anh cũng cho cô tiền với Tam Thiếu hay không đều như nhau.
Lạc Phỉ đột nhiên cảm thấy mình thật rẻ mạt.
“Lần đó quả thật em muốn tìm Tam Thiếu nhưng mà sự việc khác đi cũng không có ý định đó nữa.” Lạc Phỉ đưa đôi mắt trong veo chắc nịch nói
Cô cũng không có suy nghĩ sẽ lần nữa dính dáng đến bọn họ, Tứ Thiếu vẫn không nên động chạm đến.
“Ồ.” Sở Bắc Nghi cảm thấy vô cùng thú vị: “Hay là trong lúc đợi chúng ta giải trí một lát chờ Hứa Tranh đến.”
Lạc Phỉ: “?”
Thì ra giải trí trong miệng Sở Bắc Nghi chính là nói thật hoặc uống rượu chịu phạt.
Lạc Phỉ từ chối, cô không biết uống rượu.
“Yên tâm, hai mỹ nữ bên đây sẽ hỗ trợ em.” Phó Cảnh Minh dứt lời liền đẩy hai mỹ nữ bên cạnh mình qua bên chỗ Lạc Phỉ
Lạc Phỉ nhất thời khó xử không biết làm sao mà căng thẳng đến hai tay nắm lại.
“Mình chơi hỏi thật nhé, mỗi người hỏi một câu, không trả lời được sẽ phạt uống.”
Lạc Phỉ chỉ cảm thấy mình như rơi vào bẫy, bởi vì đều là cô bị hỏi. Chai rượu chẳng hiểu bằng cách nào đều chĩa đầu chai về phía cô.
Sở Bắc Nghi nhoẻn môi cười, bọn họ chính là vua lừa gạt trong trò chơi. Phó Cảnh Minh chỉ thấy tội nghiệp cho Lạc Phỉ nhưng mà vẫn rất hào hứng tham gia. Thượng Hạo chỉ ngồi một bên quan sát.
“Lạc Phỉ, em nói anh nghe, Hứa Tranh có được không?” Sở Bắc Nghi phấn khích đến mắt phát sáng
Lạc Phỉ: “???”
“Ý là cậu ta phương diện trên giường có ổn không? Em yên tâm, đều là người nhà, cứ nói thật.”
Lạc Phỉ nhất thời câm nín, suy nghĩ về đêm đó, Hứa Tranh rất là dữ dội, đem cô hành hạ từ tối đến sáng không ngừng nghỉ cũng là đưa cô lên cao trào không ít lần, nghĩ đến đã ngượng ngùng đỏ mặt.
Cô chậm rãi gật đầu: “Ổn.”
“À, lâu rồi không thấy cậu ta chạm vào phụ nữ tưởng là không được chứ.” Sở Bắc Nghi chậc lưỡi làm ra dáng vẻ nuối tiếc
Khi lần tiếp theo vẫn chọn trúng cô, lần này là Phó Cảnh Minh hỏi, Lạc Phỉ mơ hồ thấy mình bị bọn họ gài bẫy.
“Thế so với những người trước đây, Hứa Tranh có ổn hơn hay thua bọn họ?”
Lạc Phỉ: “???”
Lạc Phỉ mơ hồ, những người trước đây?
Nhìn dáng vẻ mông lung của cô, bọn họ phì cười lại bảo: “Cứ thành thật, so với những người trước kia em lên giường, cậu ta tốt hơn không? Em đừng lo, đều là người trưởng thành sẽ không chọc em.”
Trong mắt bọn họ vốn không để tâm cái gọi là lần đầu chẳng qua đều là sự giao dịch thể xác một lần rồi thôi nên mặc định nghĩ rằng nếu cô đã chủ động tìm đến cũng giống bao cô gái khác.
Lạc Phỉ chớp mắt, gương mặt có chút né tránh, nhỏ giọng đáp: “Là lần đầu.”
Mọi người: “???”
Lạc Phỉ cắn môi, khó khăn nhắc lại: “Hứa Tranh, là người đầu tiên em lên giường.”
Mọi người đều bị làm cho kinh ngạc.
“Con mẹ nó, vậy thì quá kích thích rồi.” Sở Bắc Nghi kích động cười lớn
“Lạc Phỉ, em cũng thật to gan, dám đem lần đầu cho người đàn ông xa lạ?”
Rõ ràng mà nói tình huống này quá phấn khích khiến hai người họ không kiềm được phấn khích, dù sao thì với con gái thì bọn họ hiểu lần đầu quan trọng nên thầm nghĩ phải trao cho người yêu hoặc ai đó quan trọng nhưng cô lại cư nhiên để một người xa lạ cướp đi.
Lạc Phỉ nghe ra hàm ý trêu chọc của bọn họ, cô cúi gầm mặt, sóng mũi hơi cay, cô cũng không muốn nhưng vì tiền.
“Vì tiền.”
“???”
Cô ngẩng đầu, lần nữa nhìn bọn họ, mỉm cười chua xót: “Là vì tiền, em vì tiền nên mới làm vậy.”
“…”
Thượng Hạo đem đôi mắt dán chặt nhìn cô lại không rõ anh đang suy nghĩ gì, một sự kích thích mới mẻ đang dâng trào.
Phó Cảnh Minh tiến vào còn dắt thêm hai người phụ nữ ăn mặc thiếu trước hở sau, gợi cảm đưa đẩy, đường cong quyến rũ, ngực to mông đẩy đà, Lạc Phỉ thầm nghĩ đây mới là cơ thể phụ nữ, của cô chỉ làm cảnh.
Cô có chút đỏ mặt, hai người phụ nữ dán chặt vào người của nam nhân vừa vào liên tục nói mấy câu thô thiển.
“Ai đây?” Phó Cảnh Minh chưa xem tin nhắn group chat, nhìn thấy Lạc Phỉ liền thắc mắc
“Là cô gái tát Hứa Tranh đó.” Sở Bắc Nghi cười xấu xa đáp
“Là cô ấy?” Phó Cảnh Minh nghi hoặc, lần nữa nhìn cô một lượt: “Từ khi nào mà thích kiểu đơn thuần như thế?”
Lạc Phỉ mím môi, có chút tức giận nhưng nghĩ lại mục đích chính là gặp Hứa Tranh cô không nên nhiều lời.
“Này em gái, nghe nói em ban đầu là tìm Tam Thiếu, bây giờ Tam Thiếu trước mặt, em có suy nghĩ lại không?”
Cô nghe hàm ý châm chọc của Sở Bắc Nghi, Lạc Phỉ ngẩng đầu, trong ba người họ, ai là Tam Thiếu? Không lẽ là người mới vào?
Nhìn thái độ ngờ vực của cô dành cho ba người họ, Sở Bắc Nghi chỉ vào Thượng Hạo, chậm rãi nở nụ cười: “Là cậu ta.”
Lạc Phỉ ngạc nhiên, vô thức cắn môi, người đàn ông đó cũng bí hiểm như Hứa Tranh, rõ ràng cũng tản ra một sự nguy hiểm, hai người họ là cùng một kiểu người, không nên đụng tới.
Thượng Hạo chỉ đưa đôi mắt sâu thẳm như muốn nhấn chìm người đối diện nhìn Lạc Phỉ, cơ bản không biết được anh đang có trạng thái gì, buồn vui đều không diễn đạt ra ngoài.
Cho nên mà nói, Hứa Tranh và Thượng Hạo là cùng một kiểu người, so với Sở Bắc Nghi và Phó Cảnh Minh thì hoàn toàn mang sắc thái khác xa, một sự u ám hiểm ác.
Sở Bắc Nghi và Phó Cảnh Minh dễ dàng nói chuyện thì Hứa Tranh và Thượng Hạo lại là kiểu không thể đến gần.
Thật ra cô nghe những người phụ nữ khác nói chuyện nên mới biết đến Tam Thiếu, cơ bản cô cũng không rõ anh ra sao vì cô không hay theo dõi tin tức lắm. Hứa Tranh hôm đó nói đúng, anh cũng cho cô tiền với Tam Thiếu hay không đều như nhau.
Lạc Phỉ đột nhiên cảm thấy mình thật rẻ mạt.
“Lần đó quả thật em muốn tìm Tam Thiếu nhưng mà sự việc khác đi cũng không có ý định đó nữa.” Lạc Phỉ đưa đôi mắt trong veo chắc nịch nói
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cũng không có suy nghĩ sẽ lần nữa dính dáng đến bọn họ, Tứ Thiếu vẫn không nên động chạm đến.
“Ồ.” Sở Bắc Nghi cảm thấy vô cùng thú vị: “Hay là trong lúc đợi chúng ta giải trí một lát chờ Hứa Tranh đến.”
Lạc Phỉ: “?”
Thì ra giải trí trong miệng Sở Bắc Nghi chính là nói thật hoặc uống rượu chịu phạt.
Lạc Phỉ từ chối, cô không biết uống rượu.
“Yên tâm, hai mỹ nữ bên đây sẽ hỗ trợ em.” Phó Cảnh Minh dứt lời liền đẩy hai mỹ nữ bên cạnh mình qua bên chỗ Lạc Phỉ
Lạc Phỉ nhất thời khó xử không biết làm sao mà căng thẳng đến hai tay nắm lại.
“Mình chơi hỏi thật nhé, mỗi người hỏi một câu, không trả lời được sẽ phạt uống.”
Lạc Phỉ chỉ cảm thấy mình như rơi vào bẫy, bởi vì đều là cô bị hỏi. Chai rượu chẳng hiểu bằng cách nào đều chĩa đầu chai về phía cô.
Sở Bắc Nghi nhoẻn môi cười, bọn họ chính là vua lừa gạt trong trò chơi. Phó Cảnh Minh chỉ thấy tội nghiệp cho Lạc Phỉ nhưng mà vẫn rất hào hứng tham gia. Thượng Hạo chỉ ngồi một bên quan sát.
“Lạc Phỉ, em nói anh nghe, Hứa Tranh có được không?” Sở Bắc Nghi phấn khích đến mắt phát sáng
Lạc Phỉ: “???”
“Ý là cậu ta phương diện trên giường có ổn không? Em yên tâm, đều là người nhà, cứ nói thật.”
Lạc Phỉ nhất thời câm nín, suy nghĩ về đêm đó, Hứa Tranh rất là dữ dội, đem cô hành hạ từ tối đến sáng không ngừng nghỉ cũng là đưa cô lên cao trào không ít lần, nghĩ đến đã ngượng ngùng đỏ mặt.
Cô chậm rãi gật đầu: “Ổn.”
“À, lâu rồi không thấy cậu ta chạm vào phụ nữ tưởng là không được chứ.” Sở Bắc Nghi chậc lưỡi làm ra dáng vẻ nuối tiếc
Khi lần tiếp theo vẫn chọn trúng cô, lần này là Phó Cảnh Minh hỏi, Lạc Phỉ mơ hồ thấy mình bị bọn họ gài bẫy.
“Thế so với những người trước đây, Hứa Tranh có ổn hơn hay thua bọn họ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Phỉ: “???”
Lạc Phỉ mơ hồ, những người trước đây?
Nhìn dáng vẻ mông lung của cô, bọn họ phì cười lại bảo: “Cứ thành thật, so với những người trước kia em lên giường, cậu ta tốt hơn không? Em đừng lo, đều là người trưởng thành sẽ không chọc em.”
Trong mắt bọn họ vốn không để tâm cái gọi là lần đầu chẳng qua đều là sự giao dịch thể xác một lần rồi thôi nên mặc định nghĩ rằng nếu cô đã chủ động tìm đến cũng giống bao cô gái khác.
Lạc Phỉ chớp mắt, gương mặt có chút né tránh, nhỏ giọng đáp: “Là lần đầu.”
Mọi người: “???”
Lạc Phỉ cắn môi, khó khăn nhắc lại: “Hứa Tranh, là người đầu tiên em lên giường.”
Mọi người đều bị làm cho kinh ngạc.
“Con mẹ nó, vậy thì quá kích thích rồi.” Sở Bắc Nghi kích động cười lớn
“Lạc Phỉ, em cũng thật to gan, dám đem lần đầu cho người đàn ông xa lạ?”
Rõ ràng mà nói tình huống này quá phấn khích khiến hai người họ không kiềm được phấn khích, dù sao thì với con gái thì bọn họ hiểu lần đầu quan trọng nên thầm nghĩ phải trao cho người yêu hoặc ai đó quan trọng nhưng cô lại cư nhiên để một người xa lạ cướp đi.
Lạc Phỉ nghe ra hàm ý trêu chọc của bọn họ, cô cúi gầm mặt, sóng mũi hơi cay, cô cũng không muốn nhưng vì tiền.
“Vì tiền.”
“???”
Cô ngẩng đầu, lần nữa nhìn bọn họ, mỉm cười chua xót: “Là vì tiền, em vì tiền nên mới làm vậy.”
“…”
Thượng Hạo đem đôi mắt dán chặt nhìn cô lại không rõ anh đang suy nghĩ gì, một sự kích thích mới mẻ đang dâng trào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro