Tranh Đoạt Tình Lạc

Tôi Đồng Ý.

2024-12-17 03:31:15

Lúc này cửa phòng mở ra, Hứa Tranh uy nghi bước vào với dáng vẻ hờ hững bất cần, áo vest đã được cởi ra cầm trên tay, sơ mi trắng tùy ý bỏ ra ngoài quần âu đen, cà vạt đã được nới lỏng, dáng vẻ tùy tiện lại cuốn hút.

Anh đảo mắt lọt vào tầm mắt là hình ảnh nhỏ bé của Lạc Phỉ, mày khẽ nhếch lên.

“A, Hứa Tranh, mau mau ngồi xuống.” Sở Bắc Nghi cười một mực vui vẻ

Hứa Tranh nhìn ba người họ cùng với hai cô gái nóng bỏng bên cạnh Lạc Phỉ, tâm tình không vui.

Anh đi đến trước mặt Lạc Phỉ, lạnh nhạt hỏi: “Sao lại đến đây?”

Lạc Phỉ ngẩng đầu nhìn Hứa Tranh, cảm giác bị chèn ép chỉ có thể miễn cưỡng đáp: “Tôi muốn tìm anh xin lỗi nhưng không gặp được, Sở Thiếu nói sẽ giúp tôi gặp anh nên là tới đây.”

Hứa Tranh liếc mắt nhìn Sở Bắc Nghi, hắn vội giải thích: “Tôi thấy người ta là con gái nên muốn giúp.”

Hứa Tranh không vội mà đi đến bên chỗ của ba người kia ngồi xuống, đem áo vest quăng qua một bên, nghiêng đầu nhìn Lạc Phỉ đối diện, trầm giọng hỏi: “Muốn nói gì nói đi.”

Lạc Phỉ nhìn anh, thấy nhiều người trong phòng như vậy có chút băn khoăn nhưng nghĩ lại nếu không nói rõ ràng xin lỗi, sợ là không còn cơ hội.

Cô đứng lên, hai tay sớm đã nhàu chiếc váy đến nhăn nhúm, chậm rãi di chuyển đến trước mặt anh vẫn là thái độ thành khẩn cúi người xin lỗi.

“Hôm đó là tôi nóng nảy nên tát anh, tôi xin lỗi, mong anh đừng dẹp bỏ khoa mỹ thuật hội họa.”

Hứa Tranh nhếch môi cười lạnh, nhìn dáng vẻ cúi người cầu xin, tâm tư lơ lửng lại bị đè xuống.

Mọi người xung quanh không ai chen vào, vì cơ bản đó là vấn đề của cô và anh.

“Nếu tôi không đồng ý?” anh lạnh nhạt hỏi

Lạc Phỉ ngẩng đầu, môi cắn chặt, khó khăn nói tiếp: “Như thế nào anh mới đồng ý?”

Qủa thật Lạc Phỉ không có khả năng chống đối nếu anh muốn cô quỳ xuống xin lỗi, cô chắc chắn sẽ làm.

“Không biết, tùy tâm trạng.”

Bọn họ nhìn ra, vậy mà Hứa Tranh lại gây khó dễ cô chứ không quyết đoán xử lí như những lần khác xem ra là muốn cưỡng ép cô quy phục.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh đừng dẹp bỏ khoa mỹ thuật hội họa, chuyện này không liên quan đến người khác, anh cứ nhắm vào tôi là được.”

Lạc Phỉ cả người căng cứng, dưới ánh nhìn của mọi người mà bức bách khó thở, cô rũ mắt, nhượng bộ đến cuối cùng: “Tôi biết tôi không có gì để ra điều kiện với anh, nhưng mà nếu anh đồng ý, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì anh muốn.”

“Bất cứ chuyện gì? Bao gồm lên giường chơi đùa cô?”

Lạc Phỉ bị lời nói thẳng thừng của anh làm cho hoảng sợ, trong một giây cả người cô run rẩy suýt đứng không vững.

Anh rốt cục xem cô là gì? Là những loại phụ nữ anh lên giường sao? Qủa nhiên trong mắt anh, cô đều là dáng vẻ thấp hèn đê tiện.

Sở Bắc Nghi nhếch mày lộ ra sự cao hứng đầy phấn khích, lâu rồi hắn với Phó Cảnh Minh mới có chuyện hay để hóng như thế.

“Hứa Tranh.” Thượng Hạo nhịn không được nữa liền cau mày

“Làm sao? Tam Thiếu là muốn giành về?”

Sát khí nổ ra, cư nhiên làm không khí trở nên u ám.

Phó Cảnh Minh càng thêm thích thú lại châm dầu vào lửa nóng: “Hay em thử hỏi Tam Thiếu đi, cậu ta có thể giúp đó.”

Lạc Phỉ mím môi khi nghe lời nói kia chỉ thấy bản thân đứng trước bốn người đàn ông đầy quyền thế này chỉ là một con kiến nhỏ bé dễ dàng bị giẫm đạp kể cả tôn nghiêm.

Hứa Tranh ánh mắt tối đi nhìn Phó Cảnh Minh làm anh ta rùng mình khép miệng lại nhưng vẫn cười đến khoái chí.

“Lạc Phỉ, Thượng Hạo so với Hứa Tranh không kém đâu.”

Lạc Phỉ vẫn là bị bọn họ hại đến thảm, cô cắn môi nhận ra sắc mặt Hứa Tranh đã đen kịt, rõ ràng anh đang không vui còn là u ám cực điểm nhìn cô.

Thượng Hạo ngược lại bình thản hơn chỉ nghiêng đầu nhìn Lạc Phỉ như thể xem cô sẽ làm gì tiếp theo

“Hứa Thiếu, tôi… tôi đồng ý.”

Hứa Tranh bật cười khẽ, lạnh lẽo nhìn Lạc Phỉ lại liếc mắt nhìn Thượng Hạo đầy kiêu ngạo, cô vẫn là biết đường lui nếu thật sự cô nhờ sự giúp đỡ của Thượng Hạo xem anh có chèn ép chết cô không.

“Chậc, chẳng kịch tính gì cả.” Sở Bắc Nghi bày ra dáng vẻ nuối tiếc

Lạc Phỉ hai tay run lên nắm chặt, nhìn Hứa Tranh đáy mắt kết băng lạnh, cô hạ mình, cam chịu: “Tôi đồng ý, anh muốn làm gì cũng được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây là sự nhượng bộ hèn mọn duy nhất mà Lạc Phỉ có thể nói ra trước mặt bao nhiêu người, cô từ bỏ tự tôn, tôn nghiêm chỉ để thuận lòng người đàn ông trước mặt.

Hốc mắt cô cay xè nhưng vẫn nhịn không rơi nước mắt, cả cơ thể run rẩy dường như sẽ té ngã bất cứ lúc nào.

Vẫn không thể động vào nhóm người Tứ Thiếu bằng không kết quả chỉ có đường chết, Lạc Phỉ coi như đã lĩnh hội đủ rồi.

Hứa Tranh giơ tay ngoắc ý bảo Lạc Phỉ đến bên cạnh anh ngồi xuống, Lạc Phỉ ngoan ngoãn chậm chạp đi đến ngồi xuống. Mỗi bước đi đều như giẫm lên trái tim kiên cường của cô, cảm giác lúc này là tủi thân đến cùng cực.

Hứa Tranh liếc nhìn Lạc Phỉ bên cạnh, anh nghiêng đầu, tay vòng qua ôm lấy eo cô, ép cô áp sát người mình, Lạc Phỉ chỉ kịp kêu lên một tiếng liền ngã vào lồng ngực anh, cả người đều bị bao trùm bởi hơi thở và mùi hương nam tính của anh.

“Ngay từ đầu ngoan ngoãn có phải tốt hơn không?” Hứa Tranh cố ý nói vào tai cô, ác ý cắn vành tai một cái

Lạc Phỉ như có điện giật, cả người run lên ngước nhìn anh đầy uất hận.

Mắt đối mắt, mặt chạm mặt, như thể sắp dính chặt lấy nhau.

Lạc Phỉ quay mặt đi né tránh.

“Này, hay chơi trò chơi đi.” Phó Cảnh Minh lên tiếng muốn phá đi không khí áp bức kia

Hứa Tranh nghiêng đầu, lần này trực diện nhìn Thượng Hạo, môi cong lên lạnh nhạt: “Không chơi, có cái khác để chơi rồi.”

Nói rồi không đợi ai phản ứng, Hứa Tranh liền đứng dậy kéo tay cô lôi ra ngoài.

“A…” Lạc Phỉ kêu lên hốt hoảng đầy sợ hãi nhưng vẫn không dám phản kháng cứ để anh lôi mình đi

Tiếng đóng cửa lớn vang lên một tiếng rầm, đám người trong phòng đều trố mắt. Ai lại không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

“Xem ra lần này vui rồi.” Sở Bắc Nghi cười khúc khích cầm ly rượu lên uống

Thượng Hạo hờ hững nhìn cánh cửa đã đóng, ánh mắt hạ thấp lộ ra một tầng u ám, vốn dĩ là của anh.

Sở Bắc Nghi cùng Phó Cảnh Minh nhận ra khí thế bức người tản ra đầy nguy hiểm thì nhíu mày nhanh chóng nhận ra Thượng Hạo giờ khắc này lại bao phủ hơi thở chết chóc.

Đây là tình huống gì vậy? Dọa chết hai người họ rồi.

Truyện được undefined bởi: . Để cổ vũ, ủng hộ undefined ra chap nhanh hơn bạn có thể:

ủng hộ linh thạch tại đây

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Đoạt Tình Lạc

Số ký tự: 0