Tôi Vẽ em (H).
2024-12-17 03:31:15
Lạc Phỉ không biết Hứa Tranh lôi cô đi đâu, chỉ biết từ khi ra khỏi Đế Xa, cô ngồi trên xe anh một mạch đến trước một tòa biệt thự lớn, lúc xe dừng trong sân cũng là bị Hứa Tranh lôi ra ngoài.
“Hứa Thiếu.”
Lạc Phỉ chỉ kịp nhìn một người phụ nữ trung niên hối hả chạy ra đón tiếp, Hứa Tranh trực tiếp bỏ qua kéo cô lên tầng trên. Mọi thứ quá nhanh làm cô dường như không kịp phản ứng.
Lạc Phỉ bị đẩy vào căn phòng ngủ lớn, tiếng đóng cửa làm cô tỉnh táo đầu óc, cô quay người muốn hỏi Hứa Tranh thì trực tiếp bị anh đẩy lên giường.
Tấm lưng trực diện ngã lên chiếc giường êm ái nhưng do lực đẩy bất ngờ lại mạnh bạo nên cô khẽ kêu lên mặt nhăn lại, Lạc Phỉ kinh hô muốn ngồi dậy đã bị anh đè xuống giam giữ trong lòng.
Cô trừng mắt, rõ ràng là sợ hãi đến không thể nói gì, hơi thở dồn dập, lồng ngực như sắp nổ tung.
Hứa Tranh vươn bàn tay đẹp đẽ hoàn hảo của mình vuốt ve mặt cô như trêu đùa, ánh mắt sắc lạnh đầy hàn khí, bên môi nở nụ cười tà mị: “Đến lúc vẽ tranh rồi.”
Đầu óc Lạc Phỉ ong lên một tiếng, cô khó khăn không hiểu được ẩn ý sâu xa kia mà mặt nghệch ra, sự sợ hãi lẫn bất an làm cô không ngừng run lên cùng kiêng dè người đàn ông trước mặt.
“Nếu anh muốn tôi vẽ tranh thì tôi có thể…”
“Sai rồi.”
Hứa Tranh đưa một ngón tay lên che miệng cô lại, ánh mắt càng thêm quỷ dị: “Ai nói là tôi muốn em vẽ? Là tôi vẽ em.”
Lạc Phỉ bị dọa cho khiếp đảm mà mắt mở to, một cổ lo sợ khiến cô run rẩy kịch liệt, rõ ràng cô hiểu được hàm ý kia đôi chút nhưng mà như thế thì quá biến thái.
“Anh… anh nói gì?”
“Chậc.” Hứa Tranh tặc lưỡi lần này ngón tay lại ác ý đưa đến bên môi cô sau đó đẩy ngón tay vào bắt ép cô ngậm
“Ưm…”
Lạc Phỉ khó khăn chấp nhận hành động kia, cô miễn cưỡng ngậm lấy ngón tay anh, gương mặt đỏ bừng.
“Một tờ giấy trắng nếu vẽ lên những vệt đỏ chẳng phải rất tuyệt sao?”
Lời nói nhẹ như tơ nhưng lại mang theo sự áp bức vô cùng nặng nề.
Hơi thở Lạc Phỉ đã rối loạn đầy rẫy sự kinh hoảng, cô dường như nhìn thấy một ác ma chứ không phải con người.
“Tự cởi đồ.”
Lạc Phỉ giương đôi mắt trong trẻo uất hận, ủy khuất nhìn anh đã ngồi dậy kéo cô lên, sự tủi nhục bao trùm giam cầm cô. Cô chậm rãi đưa bàn tay dài thon gọn xinh đẹp chậm rãi cởi đi lớp váy trên người.
Bốn tháng trước sau khi lên giường, cô đã nghĩ vĩnh viễn không để bản thân gặp lại anh cũng như dính dáng đến anh nhưng rồi bây giờ cô đang hèn mọn ở trước mặt anh cởi từng mảnh vải trên người.
Hứa Tranh ánh mắt thờ ơ nhưng sâu thẳm chăm chăm nhìn người con gái trên giường, cơ thể trắng như tuyết, mịn như nhung, dưới ánh đèn mở ảo càng thêm mê hoặc, khiến cả người anh nóng ran, yếu hầu dịch chuyển lên xuống.
Lạc Phỉ ngại ngùng đem tay ra sau tháo áo lót, chiếc cài được tháo ra, lặp tức bung ra bầu ngực căng tròn trắng nõn. Cô chậm rãi đem áo lót dẹp qua một bên, bàn tay theo quán tính mà che đi đôi gò bồng.
“Không được che.” Ngữ khí ra lệnh rõ ràng mạnh mẽ
Lạc Phỉ cúi gầm mặt, đấu tranh tư tưởng một lát liền buông tay xuống, lúc này mới di chuyển đền quần lót, chậm chạp kéo xuống. Nơi tư mật thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt nam nhân liền bị hai chân cô kẹp lại mà không rõ.
Lạc Phỉ tâm tư rối bời, xấu hổ cùng cực nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Lại đây.” Giọng nói khàn đặc vang trên đỉnh đầu
Lạc Phỉ ngước nhìn, Hứa Tranh đã lên giường ngồi ra lệnh cho cô.
Lạc Phỉ né tránh ánh nhìn nóng bỏng của anh đang dán lên cơ thể trần trụi của mình, cô chậm rãi leo lên giường đến trước mặt anh ngồi xuống.
Cũng giống như lần đầu tiên, cô vươn tay tháo cà vạt anh ra rồi mở từng cúc áo, động tác vụng về va chạm cơ thể làm cả người Hứa Tranh ngứa ngáy.
Chiếc áo sơ mi trắng bị lột ra để lộ vòm ngực săn chắc rắn rỏi, bờ vai rộng, cơ bụng rõ ràng chắc chắn, dáng người chữ V nam tính mạnh mẽ.
Lạc Phỉ không có tâm trạng thưởng thức, cô cúi đầu nhìn đến chiếc quần âu đen, nơi nào đó đã dựng lều trại đáng sợ.
Cô hít ngụm khí lạnh, run rẩy tháo chiếc thắt lưng cho anh, động tác chậm chạp tháo cúc quần anh, sau đó là kéo khóa, chậm rãi lột bỏ chiếc quần âu.
Cả người chỉ còn đúng một chiếc quần lót xám, đáy mắt Lạc Phỉ trở nên nóng hơn, cô cắn môi, ngước nhìn Hứa Tranh.
Cô không tiếp tục được.
Hứa Tranh đôi mắt đỏ ngầu, thao tác cô chậm chạp lại cứ đụng chạm người anh, sớm làm anh không nhịn nổi, nơi nào đó căng cứng muốn được thỏa mãn ngay tức khắc.
“Sao không tiếp?” anh thấp giọng hỏi lại như muốn trêu đùa
Lạc Phỉ rũ mắt sau đó nhắm chặt mắt liều mạng kéo chiếc quần lót trên người anh xuống, con mãnh thú to lớn liền sổng chuồng, căng cứng dựng đứng bật ra.
Lạc Phỉ hé mắt liền bị dọa mà lùi về sau. Lần đó cô không có tâm trí nhìn đến, hôm nay trực diện có chút kích động bị dáng vẻ của nó làm cho sợ hãi. To và lớn.
Lạc Phỉ ngước nhìn anh, hoang mang không nói câu nào.
Hứa Tranh nhìn Lạc Phỉ cả người trần như nhộng, eo nhỏ, dáng gầy, người như bông tuyết trắng mịn run rẩy nhìn anh, đôi mắt đã sớm phiếm hồng, bộ dạng uất ức càng làm người ta muốn ức hiếp chà đạp mạnh mẽ.
Anh đảo mắt, hầu kết lăn lộn, không nhịn được liền kéo cô lại sau đó áp đặt nụ hôn thô bạo lên môi cô.
Lạc Phỉ rên lên một tiếng nhưng chính là không có phản kháng mãnh liệt, cam chịu nụ hôn cuồng bạo của anh, cả người cô cứng ngắc rõ ràng sợ hãi.
Môi lưỡi quấn quýt mãi không rời, cho đến khi cả người cô đỏ bừng vì không thở nổi, anh mới buông ra.
Anh thích mùi hương của cô, thanh khiết ngọt ngào như cô vậy.
Nhìn dáng vẻ động tình của cô, cả người đỏ hồng, đôi mắt mơ màng nhìn anh càng làm tâm tư anh phát dục hỏa. Anh lật người, đè cô xuống giường, cô nhìn chăm chăm người trên thân mình, dè dặt lại sợ sệt.
Hứa Tranh há miệng cắn lên bả vai cô, nơi đó liền đỏ lên hiện ra dấu răng mờ nhạt, ánh mắt anh nheo lại, đôi môi kiêu bạc nâng cao: “Có phải rất đẹp không? Nơi này đã vẽ lên một vết đỏ của tôi.”
Lạc Phỉ thở dốc, cô trừng mắt: “Anh là một kẻ điên.”
Cả người cô run rẩy kịch liệt, cô ai oán nhìn anh, anh lại đưa lưỡi đảo quanh nụ hoa trên bầu ngực cô sau đó giọng cười trầm thấp cực kì quỷ dị: “Nhưng em rất thích kẻ điên như tôi phác họa cho em những màu hồng đỏ rực rỡ không phải sao?”
Làm sao anh lại xem cô là một tờ giấy vẽ chứ? Người đàn ông này điên rồi.
Hứa Tranh không bận tâm tâm tình cô có vui hay không, anh lại há miệng liếm lên nụ hoa hồng hào trên bầu ngực cô sau đó cắn nhẹ.
“A… đừng cắn nơi đó…”
Lạc Phỉ hai tay nắm chặt ga giường, cô không dám tin anh lại nói được những lời này nhưng cơ thể đã phản bội cô, chúng dễ dàng bị anh kích thích nhạy cảm mà động tình. Cảm giác xấu hổ làm cô thấy tủi nhục, đôi mắt phiếm hồng không muốn nhìn anh mà quay mặt đi.
“Nhìn tôi, nếu không tôi không chắc sẽ nhẹ nhàng.”
Lạc Phỉ run rẩy lúc này mới quay đầu lại hít thở khó khăn, ngực phập phồng, hai má đỏ ửng, đôi mắt lại ẩn hiện sự căm phẫn uất ức.
Hứa Tranh cảm thấy chính mình bị cô làm cho điên rồi.
Anh cúi xuống lần nữa gặm lấy đôi môi cô, chiếc lưỡi càn quét bên trong khoang miệng, tựa như muốn cắn nuốt hết mật ngọt trong người cô.
Sự tiếp xúc cơ thể làm cô không trở tay kịp, vẫn là chưa quen với sự thân mật quá mức này.
Hứa Tranh rất giỏi trêu chọc, hết cổ đến tai rồi đến ngực căng tròn của cô, xoa nắn liếm láp, triền miên mê đắm.
Lạc Phỉ bị kích thích chỉ có thể rên rỉ bên tai anh, càng làm anh thêm hưng phấn, tiếng kêu của cô nhẹ nhàng như lông vũ, gãi vào người anh đến ngứa ngáy.
Thật muốn phá hủy cô, phá hủy đi sự thuần khiết trong sáng kia.
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
“Hứa Thiếu.”
Lạc Phỉ chỉ kịp nhìn một người phụ nữ trung niên hối hả chạy ra đón tiếp, Hứa Tranh trực tiếp bỏ qua kéo cô lên tầng trên. Mọi thứ quá nhanh làm cô dường như không kịp phản ứng.
Lạc Phỉ bị đẩy vào căn phòng ngủ lớn, tiếng đóng cửa làm cô tỉnh táo đầu óc, cô quay người muốn hỏi Hứa Tranh thì trực tiếp bị anh đẩy lên giường.
Tấm lưng trực diện ngã lên chiếc giường êm ái nhưng do lực đẩy bất ngờ lại mạnh bạo nên cô khẽ kêu lên mặt nhăn lại, Lạc Phỉ kinh hô muốn ngồi dậy đã bị anh đè xuống giam giữ trong lòng.
Cô trừng mắt, rõ ràng là sợ hãi đến không thể nói gì, hơi thở dồn dập, lồng ngực như sắp nổ tung.
Hứa Tranh vươn bàn tay đẹp đẽ hoàn hảo của mình vuốt ve mặt cô như trêu đùa, ánh mắt sắc lạnh đầy hàn khí, bên môi nở nụ cười tà mị: “Đến lúc vẽ tranh rồi.”
Đầu óc Lạc Phỉ ong lên một tiếng, cô khó khăn không hiểu được ẩn ý sâu xa kia mà mặt nghệch ra, sự sợ hãi lẫn bất an làm cô không ngừng run lên cùng kiêng dè người đàn ông trước mặt.
“Nếu anh muốn tôi vẽ tranh thì tôi có thể…”
“Sai rồi.”
Hứa Tranh đưa một ngón tay lên che miệng cô lại, ánh mắt càng thêm quỷ dị: “Ai nói là tôi muốn em vẽ? Là tôi vẽ em.”
Lạc Phỉ bị dọa cho khiếp đảm mà mắt mở to, một cổ lo sợ khiến cô run rẩy kịch liệt, rõ ràng cô hiểu được hàm ý kia đôi chút nhưng mà như thế thì quá biến thái.
“Anh… anh nói gì?”
“Chậc.” Hứa Tranh tặc lưỡi lần này ngón tay lại ác ý đưa đến bên môi cô sau đó đẩy ngón tay vào bắt ép cô ngậm
“Ưm…”
Lạc Phỉ khó khăn chấp nhận hành động kia, cô miễn cưỡng ngậm lấy ngón tay anh, gương mặt đỏ bừng.
“Một tờ giấy trắng nếu vẽ lên những vệt đỏ chẳng phải rất tuyệt sao?”
Lời nói nhẹ như tơ nhưng lại mang theo sự áp bức vô cùng nặng nề.
Hơi thở Lạc Phỉ đã rối loạn đầy rẫy sự kinh hoảng, cô dường như nhìn thấy một ác ma chứ không phải con người.
“Tự cởi đồ.”
Lạc Phỉ giương đôi mắt trong trẻo uất hận, ủy khuất nhìn anh đã ngồi dậy kéo cô lên, sự tủi nhục bao trùm giam cầm cô. Cô chậm rãi đưa bàn tay dài thon gọn xinh đẹp chậm rãi cởi đi lớp váy trên người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn tháng trước sau khi lên giường, cô đã nghĩ vĩnh viễn không để bản thân gặp lại anh cũng như dính dáng đến anh nhưng rồi bây giờ cô đang hèn mọn ở trước mặt anh cởi từng mảnh vải trên người.
Hứa Tranh ánh mắt thờ ơ nhưng sâu thẳm chăm chăm nhìn người con gái trên giường, cơ thể trắng như tuyết, mịn như nhung, dưới ánh đèn mở ảo càng thêm mê hoặc, khiến cả người anh nóng ran, yếu hầu dịch chuyển lên xuống.
Lạc Phỉ ngại ngùng đem tay ra sau tháo áo lót, chiếc cài được tháo ra, lặp tức bung ra bầu ngực căng tròn trắng nõn. Cô chậm rãi đem áo lót dẹp qua một bên, bàn tay theo quán tính mà che đi đôi gò bồng.
“Không được che.” Ngữ khí ra lệnh rõ ràng mạnh mẽ
Lạc Phỉ cúi gầm mặt, đấu tranh tư tưởng một lát liền buông tay xuống, lúc này mới di chuyển đền quần lót, chậm chạp kéo xuống. Nơi tư mật thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt nam nhân liền bị hai chân cô kẹp lại mà không rõ.
Lạc Phỉ tâm tư rối bời, xấu hổ cùng cực nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Lại đây.” Giọng nói khàn đặc vang trên đỉnh đầu
Lạc Phỉ ngước nhìn, Hứa Tranh đã lên giường ngồi ra lệnh cho cô.
Lạc Phỉ né tránh ánh nhìn nóng bỏng của anh đang dán lên cơ thể trần trụi của mình, cô chậm rãi leo lên giường đến trước mặt anh ngồi xuống.
Cũng giống như lần đầu tiên, cô vươn tay tháo cà vạt anh ra rồi mở từng cúc áo, động tác vụng về va chạm cơ thể làm cả người Hứa Tranh ngứa ngáy.
Chiếc áo sơ mi trắng bị lột ra để lộ vòm ngực săn chắc rắn rỏi, bờ vai rộng, cơ bụng rõ ràng chắc chắn, dáng người chữ V nam tính mạnh mẽ.
Lạc Phỉ không có tâm trạng thưởng thức, cô cúi đầu nhìn đến chiếc quần âu đen, nơi nào đó đã dựng lều trại đáng sợ.
Cô hít ngụm khí lạnh, run rẩy tháo chiếc thắt lưng cho anh, động tác chậm chạp tháo cúc quần anh, sau đó là kéo khóa, chậm rãi lột bỏ chiếc quần âu.
Cả người chỉ còn đúng một chiếc quần lót xám, đáy mắt Lạc Phỉ trở nên nóng hơn, cô cắn môi, ngước nhìn Hứa Tranh.
Cô không tiếp tục được.
Hứa Tranh đôi mắt đỏ ngầu, thao tác cô chậm chạp lại cứ đụng chạm người anh, sớm làm anh không nhịn nổi, nơi nào đó căng cứng muốn được thỏa mãn ngay tức khắc.
“Sao không tiếp?” anh thấp giọng hỏi lại như muốn trêu đùa
Lạc Phỉ rũ mắt sau đó nhắm chặt mắt liều mạng kéo chiếc quần lót trên người anh xuống, con mãnh thú to lớn liền sổng chuồng, căng cứng dựng đứng bật ra.
Lạc Phỉ hé mắt liền bị dọa mà lùi về sau. Lần đó cô không có tâm trí nhìn đến, hôm nay trực diện có chút kích động bị dáng vẻ của nó làm cho sợ hãi. To và lớn.
Lạc Phỉ ngước nhìn anh, hoang mang không nói câu nào.
Hứa Tranh nhìn Lạc Phỉ cả người trần như nhộng, eo nhỏ, dáng gầy, người như bông tuyết trắng mịn run rẩy nhìn anh, đôi mắt đã sớm phiếm hồng, bộ dạng uất ức càng làm người ta muốn ức hiếp chà đạp mạnh mẽ.
Anh đảo mắt, hầu kết lăn lộn, không nhịn được liền kéo cô lại sau đó áp đặt nụ hôn thô bạo lên môi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Phỉ rên lên một tiếng nhưng chính là không có phản kháng mãnh liệt, cam chịu nụ hôn cuồng bạo của anh, cả người cô cứng ngắc rõ ràng sợ hãi.
Môi lưỡi quấn quýt mãi không rời, cho đến khi cả người cô đỏ bừng vì không thở nổi, anh mới buông ra.
Anh thích mùi hương của cô, thanh khiết ngọt ngào như cô vậy.
Nhìn dáng vẻ động tình của cô, cả người đỏ hồng, đôi mắt mơ màng nhìn anh càng làm tâm tư anh phát dục hỏa. Anh lật người, đè cô xuống giường, cô nhìn chăm chăm người trên thân mình, dè dặt lại sợ sệt.
Hứa Tranh há miệng cắn lên bả vai cô, nơi đó liền đỏ lên hiện ra dấu răng mờ nhạt, ánh mắt anh nheo lại, đôi môi kiêu bạc nâng cao: “Có phải rất đẹp không? Nơi này đã vẽ lên một vết đỏ của tôi.”
Lạc Phỉ thở dốc, cô trừng mắt: “Anh là một kẻ điên.”
Cả người cô run rẩy kịch liệt, cô ai oán nhìn anh, anh lại đưa lưỡi đảo quanh nụ hoa trên bầu ngực cô sau đó giọng cười trầm thấp cực kì quỷ dị: “Nhưng em rất thích kẻ điên như tôi phác họa cho em những màu hồng đỏ rực rỡ không phải sao?”
Làm sao anh lại xem cô là một tờ giấy vẽ chứ? Người đàn ông này điên rồi.
Hứa Tranh không bận tâm tâm tình cô có vui hay không, anh lại há miệng liếm lên nụ hoa hồng hào trên bầu ngực cô sau đó cắn nhẹ.
“A… đừng cắn nơi đó…”
Lạc Phỉ hai tay nắm chặt ga giường, cô không dám tin anh lại nói được những lời này nhưng cơ thể đã phản bội cô, chúng dễ dàng bị anh kích thích nhạy cảm mà động tình. Cảm giác xấu hổ làm cô thấy tủi nhục, đôi mắt phiếm hồng không muốn nhìn anh mà quay mặt đi.
“Nhìn tôi, nếu không tôi không chắc sẽ nhẹ nhàng.”
Lạc Phỉ run rẩy lúc này mới quay đầu lại hít thở khó khăn, ngực phập phồng, hai má đỏ ửng, đôi mắt lại ẩn hiện sự căm phẫn uất ức.
Hứa Tranh cảm thấy chính mình bị cô làm cho điên rồi.
Anh cúi xuống lần nữa gặm lấy đôi môi cô, chiếc lưỡi càn quét bên trong khoang miệng, tựa như muốn cắn nuốt hết mật ngọt trong người cô.
Sự tiếp xúc cơ thể làm cô không trở tay kịp, vẫn là chưa quen với sự thân mật quá mức này.
Hứa Tranh rất giỏi trêu chọc, hết cổ đến tai rồi đến ngực căng tròn của cô, xoa nắn liếm láp, triền miên mê đắm.
Lạc Phỉ bị kích thích chỉ có thể rên rỉ bên tai anh, càng làm anh thêm hưng phấn, tiếng kêu của cô nhẹ nhàng như lông vũ, gãi vào người anh đến ngứa ngáy.
Thật muốn phá hủy cô, phá hủy đi sự thuần khiết trong sáng kia.
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro