Tranh Đoạt Tình Lạc

‘Cây Bút’ Của T...

2024-12-17 03:31:15

Sau màn dạo chơi quanh cơ thể lưu lại những dấu hôn đỏ trên khắp người, Hứa Tranh nâng chân cô lên tạo thành chữ M, nơi tư mật hiện ra trước mặt, mềm mại đỏ hồng, đáy mắt anh đỏ au, nhịn không được mà trực tiếp đâm vào toàn bộ.

“Ức…”

Lạc Phỉ bị kích thích đến tận xương tủy, cả người cong lên, hai tay ôm chặt bả vai anh, móng tay bấu vào da thịt anh mà kêu rên, sự tấn công mạnh bạo làm cơ thể cô không thích ứng ngay được.

Bên trong quá chật mà của anh quá to, cơ bản đã vào hết bên trong nhưng không động đậy được.

Cảm giác vẫn thoải mái thỏa mãn như bốn tháng trước, cả người râm ran sung sướng làm anh phát điên, dục hỏa trong người sôi sục, ép lí trí anh hãy nhanh chóng chiếm giữ lấy cô.

“Em xem, tôi đang vẽ em.”

Giọng điệu tà mị mang theo sự thỏa mãn đầy phấn khích làm Lạc Phỉ run theo, cô cơ hồ hiểu được sự điên cuồng kia ngay lúc này, anh là một kẻ điên.

Chính xác mà nói sao anh có thể nghĩ anh đang tô vẽ cô bằng thứ nam tính của anh kia chứ?

“Cây bút của tôi đang phác họa em, em nói xem, có phải em rất thích được kẻ điên này vẽ lên người.”

Nói rồi anh liền thúc mạnh vào khiến đầu óc Lạc Phỉ rối tung mà kêu lên một tiếng lớn chói tai, cô thở dốc lắc đầu phản kháng nhỏ nhặt không đáng kể, đôi mắt tuôn ra từng giọt nước mắt không ngừng.

Lạc Phỉ không cách nào kháng cự lại rõ ràng là không cam tâm, không muốn bị anh giày vò, thế mà cơ thể lại đang dần chấp nhận anh còn mang đến cảm giác thoải mái trong người khiến cô xấu hổ không thôi.

Anh cúi đầu nhẹ nhàng liếm đi những giọt nước mắt kia, cảm nhận cả người đang bị cô nuốt chửng càng làm anh hưng phấn.

Thần kinh anh tê dại bên dưới đã ướt rất nhiều mà bên trong cô bóp chặt lấy anh như đang cắn nuốt khít khao không có khe hở khiến da đầu anh căng ra.

“Hưm… màu tô em ra nhiều quá, Lạc Phỉ, có phải em đang rất cao trào, bút của tôi không thấm kịp để tô.”

“Ưm… đừng… đừng nói nữa…”

Lạc Phỉ khó khăn mở lời, cô muốn chặn miệng người đàn ông này lại, những lời nói rõ ràng mang tính nghệ thuật kia lại bị anh dùng trong tình huống xấu hổ này càng làm cô thêm suy nghĩ khác lạ bị kích thích triệt để.

Hứa Tranh khoái cảm tràn lên đỉnh đầu khiến sóng lưng anh tê dại, cảm giác sung sướng không thể phủ nhận. Anh hôn lên cổ cô, triền miên quấn quýt.

“Ưm…”

Sự thoải mái đến tận xương tủy làm đầu óc cô mơ hồ, cả người đều tùy ý phó mặc cho anh đâm thọc, cô chỉ có thể nức nở rên lên từng tiếng mềm mại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn cô như một thiên sứ thanh khiết đang bị anh thao dưới thân, khiến anh càng thêm hưng phấn, thiên sứ xinh đẹp đơn thuần, đang bị anh vấy bẩn chơi đùa.

Lạc Phỉ tựa như bị đem lên chín tầng mây, cơ thể không còn là của mình nữa, chỉ có thể ôm chặt anh, theo từng nhịp của anh, cô chôn đầu ở cổ anh, âm thanh đứt đoạn, không nhịn được há miệng cắn lên cổ anh như trút giận.

Hứa Tranh càng thêm sảng khoái, rõ ràng nhận ra cô cố ý cắn mình để trả thù nhưng lại làm người anh sung sướng khó tả.

Căn phòng chỉ còn tiếng rên rỉ kiều diễm cùng tiếng thở dốc trầm đục vì khoái cảm.

Thao tác của anh càng lúc càng nhanh càng mạnh, tựa như đâm sâu vào tận xương tủy khiến cả người cô tê rần, nhưng cũng là vô cùng sung sướng.

Cơ thể cô không bài xích với anh mà còn là tận hưởng đến hòa hợp.

“Nhanh… nhanh quá rồi… dừng lại đi…”

Cô không theo kịp tốc độ của anh, hai tay siết chặt bả vai anh mà van xin.

“Quy tắc khi vẽ tranh, một khi vẽ không nên dừng lại càng phải hoàn thành xuất sắc nó, em hiểu mà đúng không?”

“…”

Lạc Phỉ không còn sức đôi co nữa, cô đầu hàng.

Bọn họ không biết trải qua bao nhiêu cao trào, tựa như không bao giờ đủ, dẫn dắt lên đỉnh cao dục vọng hết lần này đến lần khác, không có dấu hiệu dừng lại, cho đến khi tờ mờ sáng.

Lạc Phỉ không chịu được những cuộc bạo kích thô bạo nữa mà ngất đi sau khi anh và cô cùng cao trào khi ấy mới chính thức kết thúc.

Khóe mắt cô còn động nước, cả người trắng hồng vì những vết hoan ái ám muội, mùi vị tình ái khắp căn phòng vô cùng nóng bỏng.

Một tác phẩm nghệ thuật được anh khắc dấu độc chiếm.

~

Lúc Lạc Phỉ tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, cả người cô mỏi nhừ, khó khăn động đậy cơ thể. Cô đem chăn che đi cơ thể trần trụi của mình, ánh mắt sáo rỗng đến đáng thương.

Hứa Tranh đã không còn trong phòng, tựa như đêm đầu tiên ở khách sạn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô tự cười chê trách bản thân, rốt cục cô đang biến mình thành cái gì thế này?

Lạc Phỉ rời giường vẫn là giữa chân còn rất đau nhức, cô nén nhịn đi vào nhà tắm để tắm rửa, cô cảm thấy bản thân rất dơ bẩn cần thanh tẩy ô uế trên người.

Nước lạnh cũng không gột rửa được những vết dơ kia, dưới làn nước không rõ là cô có khóc hay không chỉ là mắt đã ửng đỏ đến đáng thương.

Cô đem quần áo sạch đã được Hứa Tranh chuẩn bị mà mặc vào, tầm mắt nhìn sang điện thoại là tin nhắn của giáo sư Giang và Vãn Châu, cô híp mắt, không trả lời.

Chung quy là giáo sư Giang nói Hứa Tranh đã suy nghĩ lại vẫn tiếp tục đầu tư cho ngành bọn họ.

Vãn Châu thì hỏi cô sao không đi học.

Cô đem cơ thể yếu ớt xuống dưới nhà, thiết kế là kiểu biệt thự sân vườn hiện đại sang trọng tiện nghi, lúc cô đi xuống thì thấy người phụ nữ trung niên hôm qua.

“Cô Lạc, tôi là dì Nguyên, thiếu gia có dặn nếu cô tỉnh thì ăn một chút.”

“Không cần đâu, cháu phải đến trường rồi. Cháu sẽ ăn ở trường.”

“Như vậy… không hay lắm, cô ăn một ít đi. Nếu thiếu gia biết sẽ la chúng tôi.”

Lạc Phỉ nhìn thái độ khẩn cầu của bà miễn cưỡng nghe theo mà đi đến bàn ăn ngồi xuống. Một chén súp gà nấm nóng hổi cùng ly nước ép táo được đem ra.

Lạc Phỉ quả thật không có tâm tình ăn uống, bình thường cô ăn cũng rất ít cho nên chỉ ăn vài muỗng đã không ăn được nữa, uống hết ly nước ép, cô mới nhìn bà Nguyên nói.

“Cháu không ăn được nữa, cháu có thể đi được không ạ?”

“Ừ, chắc là được rồi. Cô Lạc, để tôi kêu người đưa cô đi.”

“Không cần, cháu tự đi được, cháu cảm ơn.”

Cô khách sáo nói một tiếng, sau đó chào bà mới rời khỏi nhà.

Lạc Phỉ xem bản đồ trên điện thoại, mới biết đây là biệt thự Các Lâm nằm trong khu biệt thự cao cấp nhất trong thành phố A, cô thở dài đi bộ ra đường lớn sau đó gọi taxi để đến trường.

Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~

hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Đoạt Tình Lạc

Số ký tự: 0