Tôi Không Thích...
2024-12-17 03:31:15
Cũng may thức dậy vừa kịp buổi học vào buổi chiều, Lạc Phỉ hôm nay sẽ có tiết vẽ tranh chân dung cho nên liền đến phòng hội họa. Hên là cô có áo khoác nên đã khoác vào che đi những vết đỏ trên người, nếu không mọi người nhìn thấy chắc chắn sẽ xấu hổ.
Vẫn là vị trí cũ, bên cạnh cửa sổ mát mẻ.
Vãn Châu thấy cô liền vẫy tay, cô ngồi xuống nhìn Vãn Châu bên cạnh, mỉm cười: “Sao thế? Mới nghỉ một buổi cậu đã nhớ mình?”
Vãn Châu cười hì hì đáp: “Đây là lần đầu cậu nghỉ học nên bất ngờ.”
Lạc Phỉ ừ một tiếng, lúc này giáo sư Giang đã dẫn theo người mẫu vào, cô quen người này, nam sinh khoa công nghệ thông tin – Mặc Lâm.
Mặc Lâm có ngoại hình đẹp, gương mặt điển trai, nét thư sinh ôn hòa nhã nhặn, là kiểu nam thần ấm ấp trong lòng nhiều người.
Ánh mắt cô thu lại, Mặc Lâm ngồi ở chiếc ghế ở giữa làm mẫu cho bọn họ vẽ nhưng ánh mắt vẫn chỉ nhìn đúng một chỗ chính là Lạc Phỉ.
Lạc Phỉ chậm rãi phác họa từng nét đầu tiên. Mỗi lần cô ngẩng đầu nhìn đều sẽ thấy Mặc Lâm luôn nhìn cô chăm chú, cô liền vội vàng né đi.
Một trăm năm mươi phút trôi qua, bài vẽ phải nộp cũng đã hoàn thành, mọi người đều chờ giáo sư Giang đến chấm điểm.
Lúc đến bài vẽ của Lạc Phỉ, giáo sư Giang liền hỏi: “Hôm nay không thoải mái hay sao mà nét vẽ cứng thế?”
Bình thường bài vẽ của Lạc Phỉ đều rất tốt nhưng hôm nay lại nhận ra nét vẽ cứng ngắc không tự nhiên.
Lạc Phỉ liếm môi, lấp liếm: “Em thấy không khỏe thôi ạ.”
“Nét vẽ cứng, cần uyển chuyển thêm.” Nhận xét xong giáo sư Giang cũng đi đến những người khác nhận xét
Kết thúc buổi học cũng đã gần bốn giờ chiều, Lạc Phỉ dọn dẹp đồ đạc một chút rồi mới rời đi. Lúc ra khỏi phòng hội họa cùng với Vãn Châu, cô nhìn thấy Mặc Lâm đang đứng chờ ở hành lang.
“Mình đi trước nha.” Vãn Châu là kẻ biết thời thế vội đi trước không làm kì đà
Lạc Phỉ muốn kêu Vãn Châu lại nhưng cô nàng đã chạy mất dạng, cô bất đắc dĩ nhíu mày.
Mặc Lâm mỉm cười dịu dàng nhìn cô, hỏi: “Cùng về chứ?”
Lạc Phỉ nhìn người bên cạnh cuối cùng gật đầu đồng ý. Thật ra trước kia cô với hắn vẫn có quan hệ rất tốt, cô cũng nhận ra tình cảm hắn dành cho mình chỉ là cô chỉ xem hắn là người bạn tốt nhưng hắn rất chu đáo cũng khiến cô có suy nghĩ nên thử yêu đương với hắn.
“Dạo này cậu bận lắm sao?”
“Ừm, có một chút, cũng đã năm cuối rồi.” Cô khẽ đáp
“Có đói không? Mình mời cậu đi ăn.”
Lạc Phỉ ngước nhìn Mặc Lâm, cảm giác không muốn anh phí công sức vì mình, nếu là trước đây cô có thể nhận tình cảm của anh, nhưng bây giờ đã khác, cô không dám nghĩ đến.
“Đừng từ chối, lâu rồi mình mới gặp được cậu, ngồi ăn một xíu thôi.”
Lạc Phỉ miễn cưỡng đồng ý.
Mặc Lâm biết Lạc Phỉ qua một lần làm mẫu cho khoa mỹ thuật hội họa cách đây hai năm, lúc đó giống như mọi người hay gọi vừa gặp đã yêu, cô xinh đẹp nhẹ nhàng, trong veo thanh thuần, chính là kiểu nữ sinh vườn trường nhiều người theo đuổi.
Khi đó anh yêu thích cô, anh càng nhận lời làm mẫu cho khoa mỹ thuật hội họa nhiều hơn, mục đích là tiếp cận cô nhưng thái độ của cô rõ ràng cho hắn nhận rõ cô chỉ xem hắn là bạn.
Bọn họ chọn một quán ăn nhẹ gần trường, Lạc Phỉ không có tâm trạng ăn uống nên chỉ kêu một phần khoai tây chiên cùng chai nước suối, Mặc Lâm không vui đã gọi thêm suất mì ý, canh rau củ thịt bằm, bánh xếp nhân thịt, mục đích để cô ăn thêm.
Chỗ bọn họ ngồi thuận tiện ngay cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài đường phố.
Mặc Lâm đưa đôi mắt ôn nhu của mình nhìn Lạc Phỉ đầy nét si tình, anh ta vẫn là cảm thán sự xinh đẹp trong trẻo của cô, nếu mà nói thì chính là tiếng sét ái tình, yêu ngay từ lần đầu gặp.
“Cậu nên ăn nhiều chút.”
Lạc Phỉ nhìn Mặc Lâm đem mì ý cho mình, cô từ chối nhưng vẫn bị anh ép để trước mặt.
“Đừng ngại được không?” Mặc Lâm cười dịu dàng
Lạc Phỉ thở dài định nói gì đó nhưng rồi thôi chỉ cố gắng ăn vài nĩa mì ý nhưng vẫn là ăn không nổi.
“Sắp tới cậu có dự định gì?”
Lạc Phỉ không biết nhưng trong đầu cô đã suy nghĩ sẽ tiếp tục học thêm, dù sao hội họa là tài năng nhưng vẫn nên học hỏi.
“Chắc là sẽ đăng kí học sâu thêm vào chuyên ngành.”
“Thế cũng ổn.”
Lúc trước Lạc Phỉ thấy Mặc Lâm rất ổn, anh tinh tế nhẹ nhàng, hai người họ vẫn duy trì quan hệ rất tốt, chỉ là sự việc của mẹ cô đã làm cô ngừng lại, chuyện yêu đương vẫn là bỏ qua, huống chi bây giờ cô cảm giác bản thân đã không xứng đáng với anh nữa cho nên chỉ đành dùng sự lạnh nhạt thay lời từ chối.
Ngồi được một lúc, điện thoại của Lạc Phỉ reo lên, cô nhìn dãy số lại, suy nghĩ chốc lát mới nghe máy.
“Alo?”
[Đang ở đâu?] Ngữ phí lạnh lẽo từ đầu dây bên kia khiến sóng lưng cô lạnh toát
Là Hứa Tranh.
Lạc Phỉ kinh hoảng nhìn Mặc Lâm sau đó nhỏ giọng đáp: “Đang ở cùng bạn.”
[Nam?]
“Ừm.” cô cắn môi lo lắng đáp
[Là bạn thế nào mà đi ăn riêng? Còn nhiệt tình gắp đồ ăn cho em?]
Lạc Phỉ chấn kinh, đảo mắt nhìn ra bên ngoài, nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe Ferrari đen sang trọng đối diện đường, đồng tử cô co rút, căng thẳng nhìn chằm chằm chiếc xe.
“Tôi…”
[Ra đây.]
“Tôi...”
Lạc Phỉ không có can đảm, nếu bây giờ ra ngoài sẽ dễ dàng biết được cô cùng Hứa Tranh có quan hệ.
[Lại không ngoan rồi.]
Lạc Phỉ nghe ra ngữ khí không vui của anh thì càng thêm căng thẳng, cô cúi đầu đáp ứng: “Tôi ra ngay.”
Lạc Phỉ tắt máy, bồn chồn nhìn ra ngoài, sau đó nhìn đến Mặc Lâm, lúng túng nói: “Xin lỗi, mình có việc bận phải về trước.”
Mặc Lâm ngạc nhiên nhìn cô: “Sao thế?”
“Ừm… bạn mình đến đón đi xem tranh vẽ, lần sau chúng ta nói tiếp nhé.”
Không chờ Mặc Lâm phản ứng, Lạc Phỉ đã cầm cặp đứng lên, Mặc Lâm nhìn dáng vẻ hối hả của cô thì quay người theo nhìn, chỉ thấy cô băng qua đường đã trực tiếp leo lên chiếc xe sang trọng đối diện. Tầm mắt Mặc Lâm thu lại, mày liền cau chặt.
Ferrari đen biển số tứ quý một.
Trên trán Mặc Lâm phủ tầng sương u ám, thành phố A này vẫn là có vài thứ đặc biệt đến mức ai nhìn vào cũng biết chủ nhân của nó là ai.
Lạc Phỉ ngồi vào ghế sau cạnh Hứa Tranh, cô căng thẳng không dám nói tiếng nào, rõ ràng ai đó đang có tâm trạng không tốt.
Hứa Tranh nghiêng đầu chống tay ở má nhìn Lạc Phỉ, ánh mắt tựa như một con sói hung hăng đang rình con mồi nhỏ, sau khi nghe bà Nguyên nói cô đã rời đi thì làm anh không vui vẻ mấy bởi vì ý định của anh sẽ giữ cô bên cạnh lâu hơn.
“Có gì cần nói không?” Hứa Tranh nhìn Lạc Phỉ thấp giọng hỏi
Lạc Phỉ nhìn anh chốc lát, giải thích: “Là bạn quen lâu năm, đã lâu mới gặp nên hẹn đi ăn.”
Hứa Tranh nghiền ngẫm gì đó lại nói: “Bạn mà chỉ có hai người? Cậu ta còn nhìn em đắm say?”
“Không phải, quả thật không có gì hết.”
Ánh mắt tên nam sinh khi nãy nhìn Lạc Phỉ rõ ràng là say mê dịu dàng, nhìn vào liền rõ hắn thích cô.
“Tôi không thích đồ của mình bị người khác dòm ngó. Em cũng nên hiểu rõ tình trạng mình lúc này.”
Nghe giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo của anh, Lạc Phỉ như có luồng khí lạnh thổi qua lồng ngực, cô rũ mắt đáp: “Tôi biết rồi nhưng mà sau này anh không cần đến đón tôi, lỡ ai thấy sẽ không hay.”
“Làm sao?” anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng
“Nếu mọi người biết sẽ nghĩ không tốt về anh.” Lạc Phỉ lấp liếm nói
“Hừ, nghe lại như không tốt cho em? Sợ mọi người biết quan hệ giữa tôi và em sao?”
Cô gái nhỏ này tâm tư không hề che giấu đang muốn phân rõ với anh, không cho ai biết quan hệ giữa bọn họ.
Lạc Phỉ lắc đầu phủ nhận: “Anh là người có tiếng tăm, nếu thấy đi với tôi sẽ không hay.”
“Yên tâm, tôi tự biết tính toán, em chỉ cần ngoan ngoãn là được.”
Trước nay người phụ nữ nào ở cạnh Hứa Tranh cũng muốn được chú ý đến, mục đích là nổi tiếng, danh lợi, Lạc Phỉ đúng là làm anh mở rộng tầm mắt, cô luôn luôn né tránh anh.
“Về sau em dọn về biệt thự Các Lâm của tôi ở đi. Thuận tiện hơn.”
Anh thật sự có ý định giữ cô bên cạnh ư? Lạc Phỉ mơ hồ nhìn anh: “Cần thiết không? Tôi ở…”
Lạc Phỉ định nói gì thêm thì nhận được ánh mắt đen bức người của anh, cô liền nhỏ giọng đồng ý: “Tôi biết rồi.”
Hứa Tranh hừ lạnh không đáp.
Vẫn là vị trí cũ, bên cạnh cửa sổ mát mẻ.
Vãn Châu thấy cô liền vẫy tay, cô ngồi xuống nhìn Vãn Châu bên cạnh, mỉm cười: “Sao thế? Mới nghỉ một buổi cậu đã nhớ mình?”
Vãn Châu cười hì hì đáp: “Đây là lần đầu cậu nghỉ học nên bất ngờ.”
Lạc Phỉ ừ một tiếng, lúc này giáo sư Giang đã dẫn theo người mẫu vào, cô quen người này, nam sinh khoa công nghệ thông tin – Mặc Lâm.
Mặc Lâm có ngoại hình đẹp, gương mặt điển trai, nét thư sinh ôn hòa nhã nhặn, là kiểu nam thần ấm ấp trong lòng nhiều người.
Ánh mắt cô thu lại, Mặc Lâm ngồi ở chiếc ghế ở giữa làm mẫu cho bọn họ vẽ nhưng ánh mắt vẫn chỉ nhìn đúng một chỗ chính là Lạc Phỉ.
Lạc Phỉ chậm rãi phác họa từng nét đầu tiên. Mỗi lần cô ngẩng đầu nhìn đều sẽ thấy Mặc Lâm luôn nhìn cô chăm chú, cô liền vội vàng né đi.
Một trăm năm mươi phút trôi qua, bài vẽ phải nộp cũng đã hoàn thành, mọi người đều chờ giáo sư Giang đến chấm điểm.
Lúc đến bài vẽ của Lạc Phỉ, giáo sư Giang liền hỏi: “Hôm nay không thoải mái hay sao mà nét vẽ cứng thế?”
Bình thường bài vẽ của Lạc Phỉ đều rất tốt nhưng hôm nay lại nhận ra nét vẽ cứng ngắc không tự nhiên.
Lạc Phỉ liếm môi, lấp liếm: “Em thấy không khỏe thôi ạ.”
“Nét vẽ cứng, cần uyển chuyển thêm.” Nhận xét xong giáo sư Giang cũng đi đến những người khác nhận xét
Kết thúc buổi học cũng đã gần bốn giờ chiều, Lạc Phỉ dọn dẹp đồ đạc một chút rồi mới rời đi. Lúc ra khỏi phòng hội họa cùng với Vãn Châu, cô nhìn thấy Mặc Lâm đang đứng chờ ở hành lang.
“Mình đi trước nha.” Vãn Châu là kẻ biết thời thế vội đi trước không làm kì đà
Lạc Phỉ muốn kêu Vãn Châu lại nhưng cô nàng đã chạy mất dạng, cô bất đắc dĩ nhíu mày.
Mặc Lâm mỉm cười dịu dàng nhìn cô, hỏi: “Cùng về chứ?”
Lạc Phỉ nhìn người bên cạnh cuối cùng gật đầu đồng ý. Thật ra trước kia cô với hắn vẫn có quan hệ rất tốt, cô cũng nhận ra tình cảm hắn dành cho mình chỉ là cô chỉ xem hắn là người bạn tốt nhưng hắn rất chu đáo cũng khiến cô có suy nghĩ nên thử yêu đương với hắn.
“Dạo này cậu bận lắm sao?”
“Ừm, có một chút, cũng đã năm cuối rồi.” Cô khẽ đáp
“Có đói không? Mình mời cậu đi ăn.”
Lạc Phỉ ngước nhìn Mặc Lâm, cảm giác không muốn anh phí công sức vì mình, nếu là trước đây cô có thể nhận tình cảm của anh, nhưng bây giờ đã khác, cô không dám nghĩ đến.
“Đừng từ chối, lâu rồi mình mới gặp được cậu, ngồi ăn một xíu thôi.”
Lạc Phỉ miễn cưỡng đồng ý.
Mặc Lâm biết Lạc Phỉ qua một lần làm mẫu cho khoa mỹ thuật hội họa cách đây hai năm, lúc đó giống như mọi người hay gọi vừa gặp đã yêu, cô xinh đẹp nhẹ nhàng, trong veo thanh thuần, chính là kiểu nữ sinh vườn trường nhiều người theo đuổi.
Khi đó anh yêu thích cô, anh càng nhận lời làm mẫu cho khoa mỹ thuật hội họa nhiều hơn, mục đích là tiếp cận cô nhưng thái độ của cô rõ ràng cho hắn nhận rõ cô chỉ xem hắn là bạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ chọn một quán ăn nhẹ gần trường, Lạc Phỉ không có tâm trạng ăn uống nên chỉ kêu một phần khoai tây chiên cùng chai nước suối, Mặc Lâm không vui đã gọi thêm suất mì ý, canh rau củ thịt bằm, bánh xếp nhân thịt, mục đích để cô ăn thêm.
Chỗ bọn họ ngồi thuận tiện ngay cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài đường phố.
Mặc Lâm đưa đôi mắt ôn nhu của mình nhìn Lạc Phỉ đầy nét si tình, anh ta vẫn là cảm thán sự xinh đẹp trong trẻo của cô, nếu mà nói thì chính là tiếng sét ái tình, yêu ngay từ lần đầu gặp.
“Cậu nên ăn nhiều chút.”
Lạc Phỉ nhìn Mặc Lâm đem mì ý cho mình, cô từ chối nhưng vẫn bị anh ép để trước mặt.
“Đừng ngại được không?” Mặc Lâm cười dịu dàng
Lạc Phỉ thở dài định nói gì đó nhưng rồi thôi chỉ cố gắng ăn vài nĩa mì ý nhưng vẫn là ăn không nổi.
“Sắp tới cậu có dự định gì?”
Lạc Phỉ không biết nhưng trong đầu cô đã suy nghĩ sẽ tiếp tục học thêm, dù sao hội họa là tài năng nhưng vẫn nên học hỏi.
“Chắc là sẽ đăng kí học sâu thêm vào chuyên ngành.”
“Thế cũng ổn.”
Lúc trước Lạc Phỉ thấy Mặc Lâm rất ổn, anh tinh tế nhẹ nhàng, hai người họ vẫn duy trì quan hệ rất tốt, chỉ là sự việc của mẹ cô đã làm cô ngừng lại, chuyện yêu đương vẫn là bỏ qua, huống chi bây giờ cô cảm giác bản thân đã không xứng đáng với anh nữa cho nên chỉ đành dùng sự lạnh nhạt thay lời từ chối.
Ngồi được một lúc, điện thoại của Lạc Phỉ reo lên, cô nhìn dãy số lại, suy nghĩ chốc lát mới nghe máy.
“Alo?”
[Đang ở đâu?] Ngữ phí lạnh lẽo từ đầu dây bên kia khiến sóng lưng cô lạnh toát
Là Hứa Tranh.
Lạc Phỉ kinh hoảng nhìn Mặc Lâm sau đó nhỏ giọng đáp: “Đang ở cùng bạn.”
[Nam?]
“Ừm.” cô cắn môi lo lắng đáp
[Là bạn thế nào mà đi ăn riêng? Còn nhiệt tình gắp đồ ăn cho em?]
Lạc Phỉ chấn kinh, đảo mắt nhìn ra bên ngoài, nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe Ferrari đen sang trọng đối diện đường, đồng tử cô co rút, căng thẳng nhìn chằm chằm chiếc xe.
“Tôi…”
[Ra đây.]
“Tôi...”
Lạc Phỉ không có can đảm, nếu bây giờ ra ngoài sẽ dễ dàng biết được cô cùng Hứa Tranh có quan hệ.
[Lại không ngoan rồi.]
Lạc Phỉ nghe ra ngữ khí không vui của anh thì càng thêm căng thẳng, cô cúi đầu đáp ứng: “Tôi ra ngay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Phỉ tắt máy, bồn chồn nhìn ra ngoài, sau đó nhìn đến Mặc Lâm, lúng túng nói: “Xin lỗi, mình có việc bận phải về trước.”
Mặc Lâm ngạc nhiên nhìn cô: “Sao thế?”
“Ừm… bạn mình đến đón đi xem tranh vẽ, lần sau chúng ta nói tiếp nhé.”
Không chờ Mặc Lâm phản ứng, Lạc Phỉ đã cầm cặp đứng lên, Mặc Lâm nhìn dáng vẻ hối hả của cô thì quay người theo nhìn, chỉ thấy cô băng qua đường đã trực tiếp leo lên chiếc xe sang trọng đối diện. Tầm mắt Mặc Lâm thu lại, mày liền cau chặt.
Ferrari đen biển số tứ quý một.
Trên trán Mặc Lâm phủ tầng sương u ám, thành phố A này vẫn là có vài thứ đặc biệt đến mức ai nhìn vào cũng biết chủ nhân của nó là ai.
Lạc Phỉ ngồi vào ghế sau cạnh Hứa Tranh, cô căng thẳng không dám nói tiếng nào, rõ ràng ai đó đang có tâm trạng không tốt.
Hứa Tranh nghiêng đầu chống tay ở má nhìn Lạc Phỉ, ánh mắt tựa như một con sói hung hăng đang rình con mồi nhỏ, sau khi nghe bà Nguyên nói cô đã rời đi thì làm anh không vui vẻ mấy bởi vì ý định của anh sẽ giữ cô bên cạnh lâu hơn.
“Có gì cần nói không?” Hứa Tranh nhìn Lạc Phỉ thấp giọng hỏi
Lạc Phỉ nhìn anh chốc lát, giải thích: “Là bạn quen lâu năm, đã lâu mới gặp nên hẹn đi ăn.”
Hứa Tranh nghiền ngẫm gì đó lại nói: “Bạn mà chỉ có hai người? Cậu ta còn nhìn em đắm say?”
“Không phải, quả thật không có gì hết.”
Ánh mắt tên nam sinh khi nãy nhìn Lạc Phỉ rõ ràng là say mê dịu dàng, nhìn vào liền rõ hắn thích cô.
“Tôi không thích đồ của mình bị người khác dòm ngó. Em cũng nên hiểu rõ tình trạng mình lúc này.”
Nghe giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo của anh, Lạc Phỉ như có luồng khí lạnh thổi qua lồng ngực, cô rũ mắt đáp: “Tôi biết rồi nhưng mà sau này anh không cần đến đón tôi, lỡ ai thấy sẽ không hay.”
“Làm sao?” anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng
“Nếu mọi người biết sẽ nghĩ không tốt về anh.” Lạc Phỉ lấp liếm nói
“Hừ, nghe lại như không tốt cho em? Sợ mọi người biết quan hệ giữa tôi và em sao?”
Cô gái nhỏ này tâm tư không hề che giấu đang muốn phân rõ với anh, không cho ai biết quan hệ giữa bọn họ.
Lạc Phỉ lắc đầu phủ nhận: “Anh là người có tiếng tăm, nếu thấy đi với tôi sẽ không hay.”
“Yên tâm, tôi tự biết tính toán, em chỉ cần ngoan ngoãn là được.”
Trước nay người phụ nữ nào ở cạnh Hứa Tranh cũng muốn được chú ý đến, mục đích là nổi tiếng, danh lợi, Lạc Phỉ đúng là làm anh mở rộng tầm mắt, cô luôn luôn né tránh anh.
“Về sau em dọn về biệt thự Các Lâm của tôi ở đi. Thuận tiện hơn.”
Anh thật sự có ý định giữ cô bên cạnh ư? Lạc Phỉ mơ hồ nhìn anh: “Cần thiết không? Tôi ở…”
Lạc Phỉ định nói gì thêm thì nhận được ánh mắt đen bức người của anh, cô liền nhỏ giọng đồng ý: “Tôi biết rồi.”
Hứa Tranh hừ lạnh không đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro