Mê Đắm.
2024-12-17 03:31:15
Lạc Phỉ nhìn xe dừng trước cửa hàng chuyên bán hoạ cụ, hoạ phẩm ArtPaint lớn nhất trong thành phố thì chớp mắt không tránh lộ ra sự bất ngờ cùng phấn khích nhìn Hứa Tranh.
Hứa Tranh môi nâng nhẹ khi nhìn dáng vẻ tươi cười xán lạn của cô cũng thấy tâm tình thoải mái, đợi Hưng Phác mở cửa anh bước xuống xe.
Lạc Phỉ vội vội vàng vàng đi theo, bước chân ngắn cố gắng đuổi kịp anh.
"Xin chào ngài Hứa."
Nhân viên nhanh chóng chạy ra chào đón niềm nở cúi người chào hỏi, anh đảo mắt sau đó nữ quản lí đã vội vã chạy đến: "Ngài Hứa, lần này ngài muốn tìm thứ gì?"
Lạc Phỉ còn đang mải mê đắm chìm nhìn mọi thứ, cô ngó ngang ngó dọc hoàn toàn không để ý xung quanh, cô biết ArtPaint rất lâu rồi trước nay đều không dám vào vì những thứ trong này đều là loại tốt mà giá lại đắt nên cô vẫn chỉ ngắm nhìn.
Hứa Tranh nghiêng đầu ra sau thấy Lạc Phỉ hai mắt mở to sáng rực phấn chấn nhìn tới lui có vẻ rất hài lòng.
"Em cứ xem cần mua gì thì nói với quản lí."
Lạc Phỉ bỗng ngây ngốc, anh bảo là cô mua, Lạc Phỉ không khỏi kinh hỉ: "Nhưng mà mấy món đồ ở nhà vẫn còn."
"Thật không cần mua?" Anh cảm thấy cô lúc nào cũng thích từ chối anh
Lạc Phỉ liếm môi né tránh: "Ừm... chắc là xem một chút."
Hứa Tranh nhướng mày nhìn biểu cảm thích nhưng ngại của cô càng làm anh thích thú, anh nhìn đến quản lí phân phó: "Cô ấy để ý cái nào cứ lấy gói lại."
Nữ quản lí vội gật đầu, anh là khách hàng quen ở đây lần nào mua cũng là đơn hàng lớn nên sớm đã trở thành khách VIP mà bọn họ tháng nào có đơn của anh đều sẽ được thưởng thêm.
Chỉ là lần này anh lại dẫn theo một cô gái còn bảo cô thoải mái lựa chọn, rõ ràng có chút cưng chiều.
Nữ quản lí rất nhanh đi theo chân Lạc Phỉ, cơ hội ngàn năm có một chỉ cần thấy Lạc Phỉ để ý món đồ nào sẽ lặp tức đưa cho nhân viên bỏ vào giỏ.
Lạc Phỉ chăm chú xem rất kĩ nào hay những thứ cô cầm qua đã đặt lại kệ hàng đều được nhân viên bỏ vào giỏ cho nên khi này mặt cô đang nghệch ra nhìn giỏ hàng đầy ắp đang được thanh toán thì hoàn toàn chết lặng.
"Tôi... tôi đâu lựa nhiều như thế."
Hứa Tranh đứng bên cạnh không quan tâm số lượng nhiều hay ít chỉ cảm thấy nếu đã cất công chọn thì cứ lấy hết.
"Như vậy em không cần do dự, lấy hết thì về từ từ xài."
Lạc Phỉ ngước nhìn anh không tránh hoang mang: "Như thế xài đến bao giờ? Anh giàu nhưng sao phung phí thế."
Hứa Tranh nhướng mày: "Cửa hàng này tôi mua còn được."
Sự tự tin kiêu ngạo này Lạc Phỉ vẫn không dám xem thường, cô cơ bản biết anh không đùa.
Lúc rời khỏi cửa hàng nhân viên đều cười tươi rối đến mắt cong thành một đường vòng cung liên tục nói cảm ơn, cô nhìn bốn bảo vệ tay cầm đống đồ đựng trong túi thì khoé môi giật nhẹ.
Lạc Phỉ ngồi trên xe vẫn là không khống chế được tâm tình vui vẻ hiện tại mà nói với Hứa Tranh: "Cảm ơn anh."
Hứa Tranh nhận rõ sự vui vẻ của cô, anh vươn tay giữ lấy cằm cô xoa nhẹ, ánh mắt dịu đi đôi phần: "Như thế đã thoả mãn rồi?"
Lạc Phỉ gật đầu nhỏ, ánh mắt sáng như sao nhìn anh nói: "Thế này quá tốt rồi, chúng đều là những thứ tôi rất thích."
Hứa Tranh môi mỏng cong nhẹ, tay anh lại nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, Lạc Phỉ bị anh xoa đến ngứa ngáy, cô muốn tránh đi nhưng không có cách nào né đi được.
"Đừng, đừng xoa nữa."
"Hửm? Không xoa nữa vậy thay cái khác."
Lạc Phỉ không hiểu ý của anh, thay cái khác là cái gì? Cô mông lung đưa đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhìn Hứa Tranh dường như bị hút vào đáy mắt sâu thẳm ấy, trong một khoảnh khắc hô hấp cô dồn dập, người đàn ông này quá đỗi tuấn mỹ khó lòng kiềm được trái tim không loạn nhịp.
Hứa Tranh nhận ra bản thân thật sự say mê Lạc Phỉ, chính là cảm giác điên cuồng với nghệ thuật khiến anh chìm sâu, Lạc Phỉ làm anh thoả mãn đến hưng phấn khi cô chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trước nay anh có được.
Cô trắng như một tờ giấy khiến anh lưu luyến, mê đắm cũng làm anh điên cuồng muốn chiếm giữ.
Không khí ngưng trệ, Lạc Phỉ không hiểu anh nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng đó là có ý gì, cô vô thức cắn môi nào ngờ Hứa Tranh lại cúi xuống cắn lên môi cô.
"Chỉ tôi mới có thể tô vẽ em." Lời nói mang theo sự ngang ngược đến vô lí
Cô nhíu mày bày tỏ sự bất mãn: "Ngay cả tôi?"
"Đúng vậy."
Người đàn ông này có phải có bệnh không?
Lạc Phỉ không có thời gian suy nghĩ, cô bị ép dựa vào ghế sau đó anh nghiêng đầu không nhiều lời ngậm nhắm đôi môi đỏ mọng của cô.
Lạc Phỉ bối rối nếu mà chỉ có hai người họ thì cô không nói nhưng lúc này còn có Hưng Phác, anh ta chắc chắn không nhìn lung tung nhưng âm thanh thì không thể làm như không nghe được.
Hứa Tranh điên cuồng đưa lưỡi càn quét bên trong khoang miệng cô gần như đem cô ngấu nghiến, cô vô lực đưa tay giữ lấy vai anh lại có chút muốn đẩy anh ra.
"Hứa Tranh... đừng..." cô cố gắng thoát khỏi nỉ non nói
Hứa Tranh đem trán tựa vào trán cô, hơi thở nồng đượm dục vọng đang dâng trào, ánh mắt thâm thuý nhìn gương mặt quá đỗi thuần khiết của cô.
"Tôi muốn vẽ."
Lạc Phỉ run lên, lúc này không còn ngây thơ nữa. Cô theo phản xạ mà lắc đầu: "Khi... khi khác đi."
Hứa Tranh hôn lên chóp mũi cô lại lè lưỡi liếm lên môi cô khàn giọng: "Tại sao? Cho tôi lí do."
Lạc Phỉ mắt đảo quanh, cô thở gấp cố gắng bao biện: "Còn... còn đau, tôi... chưa thoải mái."
Hôm qua làm nhiều như thế bây giờ cô còn chưa hồi phục bản thân, cô vẫn rất sợ thể lực cùng sự hung hãn kia.
Hứa Tranh mày nhướng lên, anh đưa tay đặt ở má cô sờ nhẹ: "Vẫn là nên chăm em kĩ hơn không em yếu như thế sẽ không chịu..."
"Ah, tôi biết rồi... đừng nói." Cuộc nói chuyện mờ ám này nên dừng ở đây
Lạc Phỉ vẫn là da mặt mỏng không thể để người khác nghe được.
Hứa Tranh nhoẻn môi cười sau đó thu người ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt bao phần lãnh đạm nhìn cô.
"Được rồi, hôm sau vậy."
Hôm sau?
Lạc Phỉ hoang mang mà anh chỉ nhìn cô hờ hững làm như không quan tâm cô có đồng ý hay không, anh vẫn là muốn mỗi ngày đem bức tranh xinh đẹp này tô vẽ, thanh tẩy rồi lại vấy bẩn, chỉ mỗi anh nhắm nhìn sự đẹp đẽ điên dại đó.
Hứa Tranh môi nâng nhẹ khi nhìn dáng vẻ tươi cười xán lạn của cô cũng thấy tâm tình thoải mái, đợi Hưng Phác mở cửa anh bước xuống xe.
Lạc Phỉ vội vội vàng vàng đi theo, bước chân ngắn cố gắng đuổi kịp anh.
"Xin chào ngài Hứa."
Nhân viên nhanh chóng chạy ra chào đón niềm nở cúi người chào hỏi, anh đảo mắt sau đó nữ quản lí đã vội vã chạy đến: "Ngài Hứa, lần này ngài muốn tìm thứ gì?"
Lạc Phỉ còn đang mải mê đắm chìm nhìn mọi thứ, cô ngó ngang ngó dọc hoàn toàn không để ý xung quanh, cô biết ArtPaint rất lâu rồi trước nay đều không dám vào vì những thứ trong này đều là loại tốt mà giá lại đắt nên cô vẫn chỉ ngắm nhìn.
Hứa Tranh nghiêng đầu ra sau thấy Lạc Phỉ hai mắt mở to sáng rực phấn chấn nhìn tới lui có vẻ rất hài lòng.
"Em cứ xem cần mua gì thì nói với quản lí."
Lạc Phỉ bỗng ngây ngốc, anh bảo là cô mua, Lạc Phỉ không khỏi kinh hỉ: "Nhưng mà mấy món đồ ở nhà vẫn còn."
"Thật không cần mua?" Anh cảm thấy cô lúc nào cũng thích từ chối anh
Lạc Phỉ liếm môi né tránh: "Ừm... chắc là xem một chút."
Hứa Tranh nhướng mày nhìn biểu cảm thích nhưng ngại của cô càng làm anh thích thú, anh nhìn đến quản lí phân phó: "Cô ấy để ý cái nào cứ lấy gói lại."
Nữ quản lí vội gật đầu, anh là khách hàng quen ở đây lần nào mua cũng là đơn hàng lớn nên sớm đã trở thành khách VIP mà bọn họ tháng nào có đơn của anh đều sẽ được thưởng thêm.
Chỉ là lần này anh lại dẫn theo một cô gái còn bảo cô thoải mái lựa chọn, rõ ràng có chút cưng chiều.
Nữ quản lí rất nhanh đi theo chân Lạc Phỉ, cơ hội ngàn năm có một chỉ cần thấy Lạc Phỉ để ý món đồ nào sẽ lặp tức đưa cho nhân viên bỏ vào giỏ.
Lạc Phỉ chăm chú xem rất kĩ nào hay những thứ cô cầm qua đã đặt lại kệ hàng đều được nhân viên bỏ vào giỏ cho nên khi này mặt cô đang nghệch ra nhìn giỏ hàng đầy ắp đang được thanh toán thì hoàn toàn chết lặng.
"Tôi... tôi đâu lựa nhiều như thế."
Hứa Tranh đứng bên cạnh không quan tâm số lượng nhiều hay ít chỉ cảm thấy nếu đã cất công chọn thì cứ lấy hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Như vậy em không cần do dự, lấy hết thì về từ từ xài."
Lạc Phỉ ngước nhìn anh không tránh hoang mang: "Như thế xài đến bao giờ? Anh giàu nhưng sao phung phí thế."
Hứa Tranh nhướng mày: "Cửa hàng này tôi mua còn được."
Sự tự tin kiêu ngạo này Lạc Phỉ vẫn không dám xem thường, cô cơ bản biết anh không đùa.
Lúc rời khỏi cửa hàng nhân viên đều cười tươi rối đến mắt cong thành một đường vòng cung liên tục nói cảm ơn, cô nhìn bốn bảo vệ tay cầm đống đồ đựng trong túi thì khoé môi giật nhẹ.
Lạc Phỉ ngồi trên xe vẫn là không khống chế được tâm tình vui vẻ hiện tại mà nói với Hứa Tranh: "Cảm ơn anh."
Hứa Tranh nhận rõ sự vui vẻ của cô, anh vươn tay giữ lấy cằm cô xoa nhẹ, ánh mắt dịu đi đôi phần: "Như thế đã thoả mãn rồi?"
Lạc Phỉ gật đầu nhỏ, ánh mắt sáng như sao nhìn anh nói: "Thế này quá tốt rồi, chúng đều là những thứ tôi rất thích."
Hứa Tranh môi mỏng cong nhẹ, tay anh lại nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, Lạc Phỉ bị anh xoa đến ngứa ngáy, cô muốn tránh đi nhưng không có cách nào né đi được.
"Đừng, đừng xoa nữa."
"Hửm? Không xoa nữa vậy thay cái khác."
Lạc Phỉ không hiểu ý của anh, thay cái khác là cái gì? Cô mông lung đưa đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhìn Hứa Tranh dường như bị hút vào đáy mắt sâu thẳm ấy, trong một khoảnh khắc hô hấp cô dồn dập, người đàn ông này quá đỗi tuấn mỹ khó lòng kiềm được trái tim không loạn nhịp.
Hứa Tranh nhận ra bản thân thật sự say mê Lạc Phỉ, chính là cảm giác điên cuồng với nghệ thuật khiến anh chìm sâu, Lạc Phỉ làm anh thoả mãn đến hưng phấn khi cô chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trước nay anh có được.
Cô trắng như một tờ giấy khiến anh lưu luyến, mê đắm cũng làm anh điên cuồng muốn chiếm giữ.
Không khí ngưng trệ, Lạc Phỉ không hiểu anh nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng đó là có ý gì, cô vô thức cắn môi nào ngờ Hứa Tranh lại cúi xuống cắn lên môi cô.
"Chỉ tôi mới có thể tô vẽ em." Lời nói mang theo sự ngang ngược đến vô lí
Cô nhíu mày bày tỏ sự bất mãn: "Ngay cả tôi?"
"Đúng vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông này có phải có bệnh không?
Lạc Phỉ không có thời gian suy nghĩ, cô bị ép dựa vào ghế sau đó anh nghiêng đầu không nhiều lời ngậm nhắm đôi môi đỏ mọng của cô.
Lạc Phỉ bối rối nếu mà chỉ có hai người họ thì cô không nói nhưng lúc này còn có Hưng Phác, anh ta chắc chắn không nhìn lung tung nhưng âm thanh thì không thể làm như không nghe được.
Hứa Tranh điên cuồng đưa lưỡi càn quét bên trong khoang miệng cô gần như đem cô ngấu nghiến, cô vô lực đưa tay giữ lấy vai anh lại có chút muốn đẩy anh ra.
"Hứa Tranh... đừng..." cô cố gắng thoát khỏi nỉ non nói
Hứa Tranh đem trán tựa vào trán cô, hơi thở nồng đượm dục vọng đang dâng trào, ánh mắt thâm thuý nhìn gương mặt quá đỗi thuần khiết của cô.
"Tôi muốn vẽ."
Lạc Phỉ run lên, lúc này không còn ngây thơ nữa. Cô theo phản xạ mà lắc đầu: "Khi... khi khác đi."
Hứa Tranh hôn lên chóp mũi cô lại lè lưỡi liếm lên môi cô khàn giọng: "Tại sao? Cho tôi lí do."
Lạc Phỉ mắt đảo quanh, cô thở gấp cố gắng bao biện: "Còn... còn đau, tôi... chưa thoải mái."
Hôm qua làm nhiều như thế bây giờ cô còn chưa hồi phục bản thân, cô vẫn rất sợ thể lực cùng sự hung hãn kia.
Hứa Tranh mày nhướng lên, anh đưa tay đặt ở má cô sờ nhẹ: "Vẫn là nên chăm em kĩ hơn không em yếu như thế sẽ không chịu..."
"Ah, tôi biết rồi... đừng nói." Cuộc nói chuyện mờ ám này nên dừng ở đây
Lạc Phỉ vẫn là da mặt mỏng không thể để người khác nghe được.
Hứa Tranh nhoẻn môi cười sau đó thu người ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt bao phần lãnh đạm nhìn cô.
"Được rồi, hôm sau vậy."
Hôm sau?
Lạc Phỉ hoang mang mà anh chỉ nhìn cô hờ hững làm như không quan tâm cô có đồng ý hay không, anh vẫn là muốn mỗi ngày đem bức tranh xinh đẹp này tô vẽ, thanh tẩy rồi lại vấy bẩn, chỉ mỗi anh nhắm nhìn sự đẹp đẽ điên dại đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro