Đến Các Lâm.
2024-12-17 03:31:15
Lạc Phỉ thu dọn đồ đạc rất nhanh, chủ yếu cô không có nhiều đồ dùng, đa số chỉ là tranh, cọ cùng màu vẽ, đều liên quan đến hội họa, quần áo đồ đạc không có là bao.
Hứa Tranh có một căn phòng lớn bên cạnh phòng ngủ hôm trước, nơi này giống như phòng tranh nhỏ của riêng anh, bên trong có rất nhiều tranh vẽ, nhìn là biết tác phẩm của anh, cô không tránh khỏi ngạc nhiên, không nghĩ anh lại có thể vẽ đẹp như thế so với cô còn đặc biệt ưu tú hơn.
Bên trong phòng được chuẩn bị giá vẽ, khung, cọ, màu, giấy, đầy đủ mọi thứ. Trước mặt căn phòng được lắp cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài rất thích hợp để ngồi vẽ tranh.
Lúc nhìn thấy căn phòng tuyệt sắc này, Lạc Phỉ nhất thời kích động đưa tay chạm vào từng món đồ trong phòng, tất cả đều là chất liệu tốt, có những thứ Lạc Phỉ cũng từng tìm hiểu muốn mua nhưng vì quá đắt mà buông bỏ, cảm giác lúc này chính là vui đến hai mắt híp lại.
Hứa Tranh đứng dựa ở thành cửa, nhìn cô tâm trạng vui vẻ cũng cong môi nhẹ.
Anh biết Lạc Phỉ rất yêu vẽ tranh, chắc chắn những thứ này sẽ làm cô hài lòng, quả nhiên cô chỉ cần những thứ này đã có thể cười tươi.
Lạc Phỉ sẽ ngủ chung phòng với Hứa Tranh, chính là căn phòng hôm trước.
Cô đem đồ của mình để vào chung tủ quần áo của anh, không nghĩ nam nhân này lại có nhiều đồ như vậy, so với anh, đồ cô chỉ là một phần mười.
Căn phòng rất lớn, tủ quần áo dài nhiều ngăn chia rõ rệt từng loại quần áo, áo sơ mi, áo vest, quần tây âu, áo thun, quần dài, quần ngắn, vớ, quần lót, cả đồng hồ cũng là một tủ. Còn của cô, chỉ cần một ngăn là đủ cho tất cả.
Phòng rộng ngoài giường ngủ còn có thêm bàn ghế sô pha phía trước giường cùng ti vi, mặt ngoài phòng là cửa kính nhìn ra khung cảnh bên ngoài trời, tủ sách, bàn làm việc ở cạnh cửa kính, chiếc ban công bên ngoài chặn bởi kính trong suốt sát sàn được trang trí cây cảnh còn được đặt một chiếc ghế dài cùng bàn nhỏ để ngồi thư giãn.
Lạc Phỉ đem đồ cất xong thì thấy Hứa Tranh vẫn đang đứng nhìn mình, cô có chút mất tự nhiên hỏi: “Sao thế?”
Hứa Tranh im lặng đi đến bên giường, kéo ngăn đầu của tủ đầu giường sau đó đưa cho cô một chiếc thẻ.
Cô không hiểu, nhìn anh.
“Mật khẩu là bốn số 1.” Anh không nhanh không chậm nói
Lạc Phỉ bỗng chốc khựng lại, cả người tê cứng chẳng biết nên làm sao. Cô hiểu được chiếc thẻ kia là có ý gì bỗng thấy chua xót, anh đây là trực tiếp xem cô thành người tình bé nhỏ được bao nuôi đó sao?
Mặc dù chỉ đang trao đổi nhưng tình huống này làm cô chạnh lòng.
“Không thích?”
Thấy thái độ do dự của cô, anh lần nữa hỏi, anh nhìn ra tâm tình không thoải mái của cô là vì điều gì? Chẳng phải đây vốn dĩ nên dành cho cô sao? Hứa Tranh bất quá chỉ nghĩ nếu đã để cô bên cạnh thì vẫn nên lo cho cô chu toàn, dù sao cứ xem như đây là anh "mua" một tác phẩm đáng giá đến mức có khi không thể dùng tiền mà mua.
Lạc Phỉ chậm rãi đưa tay nhận lấy, sau đó ngước nhìn mỉm cười đáp: “Cảm ơn.”
Bất quá Hứa Tranh thấy nụ cười đó quá chói mắt nhưng cũng quá giả tạo.
Tất cả đều là sự ngụy trang, cô chán ghét bản thân mình lúc này.
Có thể bây giờ anh đối với cô là đặc biệt yêu thích nhưng cô tự biết bản thân không thể mãi mãi như thế với anh, cô vẫn nên tự tìm cách thoát khỏi anh cũng như tự lực kiếm sống, việc trở thành người phụ nữ của anh cho dù trong lòng cô không cam tâm nhưng người ngoài nếu biết cũng chỉ nghĩ cô vì tiền của anh.
Lòng Lạc Phỉ như bị gió lạnh càn quét, bàn tay trắng mịn cầm tấm thẻ siết chặt.
Lạc Phỉ chỉ thầm nghĩ, cô muốn sớm thoát khỏi cảnh địa ngục này.
~
Lần đầu tư của Hứa Tranh chọn Lạc Phỉ là sinh viên đầu tư, mọi người đều ngưỡng mộ cô, Hứa Tranh là đại nhân vật, nói cách khác được anh chú ý là một bước lên mây nhưng cũng sinh ra ganh tị, Kỷ Phương không cam tâm nhìn thấy Lạc Phỉ liền sinh đố kị.
“Chả hiểu nhỏ nghèo nàn đó có cái gì mà hết người này đến người kia đầu tư? Kỷ Phương rõ ràng tốt hơn.” Lư Thanh Hảo một bên mỉa mai nói lớn
Lạc Phỉ nghe thấy nhưng không quan tâm, cô rũ mắt chỉ vươn tay nắm tay Vãn Châu ngăn lại, ý bảo cô ấy đừng tức giận.
Vãn Châu bất mãn trừng mắt với Lư Thanh Hảo, cô ta càng thêm lấn tới: “Hừ, đã chọc tức Hứa Thiếu tới vậy mà ngài ấy vẫn đầu tư, tâm tư lớn thật đó.”
“Còn chả biết dùng thủ đoạn gì?” Kỷ Phương bâng quơ mang theo ác ý
“Còn gì nữa? Cậu đừng có ngây thơ như thế.” Lư Thanh Hảo khinh khỉnh cười nói
Lạc Phỉ tay cầm bút run run nghe rõ lời nói ám chỉ kia, cô nâng mắt nhìn hai người họ không phản ứng, ánh mắt lạnh lùng làm hai người họ giật mình.
“Nhìn cái gì? Dính dáng đến Hứa Thiếu như thế còn không phải lên giường rồi sao?” Lư Thanh Hảo hung hăng trừng ngược lại
“Sao cái miệng cậu thối thế? Ngậm lại cho sạch sẽ không khí đi.” Vãn Châu nhịn không được tức giận mà mỉa mai
Lư Thanh Hảo càng thêm tức giận mà lớn tiếng: “Hừ, cậu bênh cậu ta thì sau này cũng nhìn rõ bộ mặt giả tạo kia thôi.”
“Nếu các cậu cảm thấy bất công thì cứ trực tiếp tìm ngài Hứa hỏi không cần ở đây nói thế, tôi có tài năng hay không các cậu cũng tự hiểu mà.” Lạc Phỉ thái độ lạnh nhạt nhìn bọn họ nói
Kỷ Phương mím môi nhíu mày nhìn gắt gao Lạc Phỉ tựa như muốn đem cô nghiền nát mới hả giận.
Lạc Phỉ không đoái hoài đến bọn họ nữa, mặc dù lời nói của họ không hề nói sai chỉ là điều đó làm cô không khỏi đau xót bản thân cũng muốn bảo vệ chính mình một chút.
Hứa Tranh lần này là nhà đầu tư lớn, tiếng tăm lẫy lừng lại đẹp trai tuấn lãng cho nên Kỷ Phương mới muốn nắm cho được cơ hội này vì vậy khi không được chọn mới tức giận như thế.
Nếu được Hứa Tranh đầu tư giống như phượng hoàng sải cánh nhưng cô lại không muốn nhận phần diễm phúc đó.
Giáo sư Giang bước vào phân phó một chút sau đó đi đến chỗ bàn Lạc Phỉ căn dặn: “Lạc Phỉ, Hứa Thiếu là người yêu thích hội họa, ngài ấy có mở triển lãm riêng, ngài ấy muốn em vẽ một bức tranh chủ đề “Mưa” để tới đó sẽ trưng bày trong triển lãm của mình, em chuẩn bị kĩ một chút.”
Lạc Phỉ gật đầu, bên tai nghe thấy đều là tiếng hâm mộ. Chỉ Lạc Phỉ biết, cô đang tự nhạo báng chính mình thế nào.
Lạc Phỉ biết Hứa Tranh là người yêu tranh vẽ, lúc đến Các Lâm, cô cũng thấy có rất nhiều tranh vẽ treo trong căn phòng riêng, đa số đều được tỉ mỉ phác họa rất đẹp, phải gọi là từ bố cục, màu sắc, sự tương phản và ứng dụng quang học đều được chăm chút từng chi tiết một nhưng đều là một cảm giác u tối.
Lạc Phỉ đã suy nghĩ, nếu nói về mưa, chắc chắn sẽ là cảm giác ảm đạm nhưng mà đa số tranh của Hứa Tranh đều mang sắc thái u ám, cô muốn chỉnh sửa một chút.
“Lạc Phỉ, cố lên nha, nhất định cậu sẽ làm được.”
“Ừm.” nhận được cổ vũ của Vãn Châu, tâm tình cô cũng khá khẩm hơn
Chỉ là Kỷ Phương không vui như vậy, ánh mắt hằn hộc lộ ra tia ác ý.
Hứa Tranh có một căn phòng lớn bên cạnh phòng ngủ hôm trước, nơi này giống như phòng tranh nhỏ của riêng anh, bên trong có rất nhiều tranh vẽ, nhìn là biết tác phẩm của anh, cô không tránh khỏi ngạc nhiên, không nghĩ anh lại có thể vẽ đẹp như thế so với cô còn đặc biệt ưu tú hơn.
Bên trong phòng được chuẩn bị giá vẽ, khung, cọ, màu, giấy, đầy đủ mọi thứ. Trước mặt căn phòng được lắp cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài rất thích hợp để ngồi vẽ tranh.
Lúc nhìn thấy căn phòng tuyệt sắc này, Lạc Phỉ nhất thời kích động đưa tay chạm vào từng món đồ trong phòng, tất cả đều là chất liệu tốt, có những thứ Lạc Phỉ cũng từng tìm hiểu muốn mua nhưng vì quá đắt mà buông bỏ, cảm giác lúc này chính là vui đến hai mắt híp lại.
Hứa Tranh đứng dựa ở thành cửa, nhìn cô tâm trạng vui vẻ cũng cong môi nhẹ.
Anh biết Lạc Phỉ rất yêu vẽ tranh, chắc chắn những thứ này sẽ làm cô hài lòng, quả nhiên cô chỉ cần những thứ này đã có thể cười tươi.
Lạc Phỉ sẽ ngủ chung phòng với Hứa Tranh, chính là căn phòng hôm trước.
Cô đem đồ của mình để vào chung tủ quần áo của anh, không nghĩ nam nhân này lại có nhiều đồ như vậy, so với anh, đồ cô chỉ là một phần mười.
Căn phòng rất lớn, tủ quần áo dài nhiều ngăn chia rõ rệt từng loại quần áo, áo sơ mi, áo vest, quần tây âu, áo thun, quần dài, quần ngắn, vớ, quần lót, cả đồng hồ cũng là một tủ. Còn của cô, chỉ cần một ngăn là đủ cho tất cả.
Phòng rộng ngoài giường ngủ còn có thêm bàn ghế sô pha phía trước giường cùng ti vi, mặt ngoài phòng là cửa kính nhìn ra khung cảnh bên ngoài trời, tủ sách, bàn làm việc ở cạnh cửa kính, chiếc ban công bên ngoài chặn bởi kính trong suốt sát sàn được trang trí cây cảnh còn được đặt một chiếc ghế dài cùng bàn nhỏ để ngồi thư giãn.
Lạc Phỉ đem đồ cất xong thì thấy Hứa Tranh vẫn đang đứng nhìn mình, cô có chút mất tự nhiên hỏi: “Sao thế?”
Hứa Tranh im lặng đi đến bên giường, kéo ngăn đầu của tủ đầu giường sau đó đưa cho cô một chiếc thẻ.
Cô không hiểu, nhìn anh.
“Mật khẩu là bốn số 1.” Anh không nhanh không chậm nói
Lạc Phỉ bỗng chốc khựng lại, cả người tê cứng chẳng biết nên làm sao. Cô hiểu được chiếc thẻ kia là có ý gì bỗng thấy chua xót, anh đây là trực tiếp xem cô thành người tình bé nhỏ được bao nuôi đó sao?
Mặc dù chỉ đang trao đổi nhưng tình huống này làm cô chạnh lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không thích?”
Thấy thái độ do dự của cô, anh lần nữa hỏi, anh nhìn ra tâm tình không thoải mái của cô là vì điều gì? Chẳng phải đây vốn dĩ nên dành cho cô sao? Hứa Tranh bất quá chỉ nghĩ nếu đã để cô bên cạnh thì vẫn nên lo cho cô chu toàn, dù sao cứ xem như đây là anh "mua" một tác phẩm đáng giá đến mức có khi không thể dùng tiền mà mua.
Lạc Phỉ chậm rãi đưa tay nhận lấy, sau đó ngước nhìn mỉm cười đáp: “Cảm ơn.”
Bất quá Hứa Tranh thấy nụ cười đó quá chói mắt nhưng cũng quá giả tạo.
Tất cả đều là sự ngụy trang, cô chán ghét bản thân mình lúc này.
Có thể bây giờ anh đối với cô là đặc biệt yêu thích nhưng cô tự biết bản thân không thể mãi mãi như thế với anh, cô vẫn nên tự tìm cách thoát khỏi anh cũng như tự lực kiếm sống, việc trở thành người phụ nữ của anh cho dù trong lòng cô không cam tâm nhưng người ngoài nếu biết cũng chỉ nghĩ cô vì tiền của anh.
Lòng Lạc Phỉ như bị gió lạnh càn quét, bàn tay trắng mịn cầm tấm thẻ siết chặt.
Lạc Phỉ chỉ thầm nghĩ, cô muốn sớm thoát khỏi cảnh địa ngục này.
~
Lần đầu tư của Hứa Tranh chọn Lạc Phỉ là sinh viên đầu tư, mọi người đều ngưỡng mộ cô, Hứa Tranh là đại nhân vật, nói cách khác được anh chú ý là một bước lên mây nhưng cũng sinh ra ganh tị, Kỷ Phương không cam tâm nhìn thấy Lạc Phỉ liền sinh đố kị.
“Chả hiểu nhỏ nghèo nàn đó có cái gì mà hết người này đến người kia đầu tư? Kỷ Phương rõ ràng tốt hơn.” Lư Thanh Hảo một bên mỉa mai nói lớn
Lạc Phỉ nghe thấy nhưng không quan tâm, cô rũ mắt chỉ vươn tay nắm tay Vãn Châu ngăn lại, ý bảo cô ấy đừng tức giận.
Vãn Châu bất mãn trừng mắt với Lư Thanh Hảo, cô ta càng thêm lấn tới: “Hừ, đã chọc tức Hứa Thiếu tới vậy mà ngài ấy vẫn đầu tư, tâm tư lớn thật đó.”
“Còn chả biết dùng thủ đoạn gì?” Kỷ Phương bâng quơ mang theo ác ý
“Còn gì nữa? Cậu đừng có ngây thơ như thế.” Lư Thanh Hảo khinh khỉnh cười nói
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Phỉ tay cầm bút run run nghe rõ lời nói ám chỉ kia, cô nâng mắt nhìn hai người họ không phản ứng, ánh mắt lạnh lùng làm hai người họ giật mình.
“Nhìn cái gì? Dính dáng đến Hứa Thiếu như thế còn không phải lên giường rồi sao?” Lư Thanh Hảo hung hăng trừng ngược lại
“Sao cái miệng cậu thối thế? Ngậm lại cho sạch sẽ không khí đi.” Vãn Châu nhịn không được tức giận mà mỉa mai
Lư Thanh Hảo càng thêm tức giận mà lớn tiếng: “Hừ, cậu bênh cậu ta thì sau này cũng nhìn rõ bộ mặt giả tạo kia thôi.”
“Nếu các cậu cảm thấy bất công thì cứ trực tiếp tìm ngài Hứa hỏi không cần ở đây nói thế, tôi có tài năng hay không các cậu cũng tự hiểu mà.” Lạc Phỉ thái độ lạnh nhạt nhìn bọn họ nói
Kỷ Phương mím môi nhíu mày nhìn gắt gao Lạc Phỉ tựa như muốn đem cô nghiền nát mới hả giận.
Lạc Phỉ không đoái hoài đến bọn họ nữa, mặc dù lời nói của họ không hề nói sai chỉ là điều đó làm cô không khỏi đau xót bản thân cũng muốn bảo vệ chính mình một chút.
Hứa Tranh lần này là nhà đầu tư lớn, tiếng tăm lẫy lừng lại đẹp trai tuấn lãng cho nên Kỷ Phương mới muốn nắm cho được cơ hội này vì vậy khi không được chọn mới tức giận như thế.
Nếu được Hứa Tranh đầu tư giống như phượng hoàng sải cánh nhưng cô lại không muốn nhận phần diễm phúc đó.
Giáo sư Giang bước vào phân phó một chút sau đó đi đến chỗ bàn Lạc Phỉ căn dặn: “Lạc Phỉ, Hứa Thiếu là người yêu thích hội họa, ngài ấy có mở triển lãm riêng, ngài ấy muốn em vẽ một bức tranh chủ đề “Mưa” để tới đó sẽ trưng bày trong triển lãm của mình, em chuẩn bị kĩ một chút.”
Lạc Phỉ gật đầu, bên tai nghe thấy đều là tiếng hâm mộ. Chỉ Lạc Phỉ biết, cô đang tự nhạo báng chính mình thế nào.
Lạc Phỉ biết Hứa Tranh là người yêu tranh vẽ, lúc đến Các Lâm, cô cũng thấy có rất nhiều tranh vẽ treo trong căn phòng riêng, đa số đều được tỉ mỉ phác họa rất đẹp, phải gọi là từ bố cục, màu sắc, sự tương phản và ứng dụng quang học đều được chăm chút từng chi tiết một nhưng đều là một cảm giác u tối.
Lạc Phỉ đã suy nghĩ, nếu nói về mưa, chắc chắn sẽ là cảm giác ảm đạm nhưng mà đa số tranh của Hứa Tranh đều mang sắc thái u ám, cô muốn chỉnh sửa một chút.
“Lạc Phỉ, cố lên nha, nhất định cậu sẽ làm được.”
“Ừm.” nhận được cổ vũ của Vãn Châu, tâm tình cô cũng khá khẩm hơn
Chỉ là Kỷ Phương không vui như vậy, ánh mắt hằn hộc lộ ra tia ác ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro