Nghệ Thuật Tron...
2024-12-17 03:31:15
Hội họa là sở thích đặc biệt của Hứa Tranh, công việc chính của anh vẫn là ở tập đoàn Hứa Thị nhưng người có tiền thì có quyền thưởng thức sở thích của mình một cách trọn vẹn nhất, tuy không nằm trong lĩnh vực của Hứa Thị nhưng rất được quan tâm vừa được thông tin về buổi triển lãm rất nhiều nhà đầu tư lớn nhỏ muốn tham dự.
Ai cũng biết Hứa Thiếu của Hứa Thị say mê tranh vẽ cho nên không ít người muốn dựa vào hội họa để được anh chú ý mà phất lên.
Chỉ là trong mắt anh, bọn họ quá tầm thường không đáng bận tâm.
Đối với Hứa Tranh, tranh vẽ chính là giống như câu nói của Claude Debussy:【Art is the most beautiful deception of all】
Tạm dịch: Nghệ thuật là sự lừa gạt đẹp nhất giữa mọi điều dối trá.
Anh yêu tranh, yêu hội họa nhưng anh luôn tâm niệm tranh đẹp chính là sự dối trá hoàn hảo được ngụy trang sau lớp vỏ bọc đẹp đẽ dối trá cho nên khi nhìn thấy một bức tranh quá mức đẹp đẽ, đem ánh sáng vào góc tối cho người khác, anh lại muốn chính tay hủy đi thứ ánh sáng đó.
Giống như Lạc Phỉ.
Cô như một bức tranh trắng tinh, thanh thuần, trong sáng, lúc nhìn thấy cô, anh chỉ muốn chính tay mình tàn phá đi sự tinh khiết đó.
Anh thích cái đẹp nhưng cũng chỉ muốn nó là của riêng anh, một mình anh thấy, không ai được thấy, bọn họ chỉ nên thưởng thức mặt tối của nó.
Đây chính là nghệ thuật trong lòng Hứa Tranh.
Lạc Phỉ ngồi trong phòng vẽ tập trung cao độ, khi cửa phòng mở ra cô cũng không hay biết. Cô có thói xấu chính là một khi đã ngồi vào ghế vẽ, chắc chắn quên mất xung quanh.
Hứa Tranh nhìn đôi tay trắng hồng, thon dài đẹp đẽ của cô, ánh mắt co lại, bàn tay cô rất đẹp, quả nhiên sinh ra để vẽ tranh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mềm mại, từng khớp tay hồng hào, cảm giác như những đóa hoa hồng đỏ nở rộ trên tuyết trắng.
Hứa Tranh đứng phía sau lưng Lạc Phỉ, cô cũng chưa nhận ra chỉ chăm chú đem màu pha rồi tô lên.
Anh rất ấn tượng với năng khiếu của cô, không phải tự nhiên giáo sư Giang lại hết lời khen cô, quả thật từng nét vẻ mềm mại dứt khoát, hoà sắc rõ ràng, nổi bật và có thể hỗ trợ cho bố cục và giá trị thị giác, sự tương phản trong tranh đủ mạnh để tạo ra sự tập trung và sức mạnh thị giác. Nhưng tranh của cô lúc nào cũng là tươi sáng, anh không thích sự đẹp đẽ đó.
“Chỗ này, không nên dùng màu trắng?”
Hứa Tranh cúi người, đem đầu đặt trên hõm vai Lạc Phỉ, Lạc Phỉ bất ngờ giật mình nghiêng đầu nhìn anh, vừa vặn đôi môi đỏ hồng chạm vào má anh, cô cả kinh liền thu đầu lại.
Khóe môi Hứa Tranh nhẹ nâng lên.
Lạc Phỉ dời tầm mắt, nhìn vị trí mà Hứa Tranh chỉ, cô thoáng nhăn mặt: “Màu trắng sẽ làm nơi này nổi bật hơn.”
“Nhưng sáng quá, mưa thì nên ảm đạm, không phải sao?”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô làm cô khó chịu ngứa ngáy, muốn thu đầu về cũng không được.
“Tôi muốn mang màu sắc sáng một chút. Đâu phải cứ mưa là ảm đạm.”
“Nhưng trước nay ai cũng mặc định là vậy.”
Lạc Phỉ không đồng tình liền phản bác: “Mưa mùa xuân đâu có ảm đạm, huống chi chủ đều là mưa, đâu nói rõ là mang màu sắc như nào.”
“Ừ.” Thanh âm anh nhẹ nhàng, trầm ấm đến tê dại da đầu cô
“Cái này tôi chỉ vẽ thử trước, vẫn chưa hoàn thành.” Cô nghiêng đầu, né đi hơi thở nóng bỏng kia
“Cứ từ từ, không vội.”
Lạc Phỉ rùng mình, Hứa Tranh vừa nói xong liền vùi đầu vào cổ cô mà đưa môi hôn lấy, cô căng thẳng tay cầm cọ vẽ nắm chặt, tay kia cầm bảng màu suýt làm rơi xuống.
“Ưm… Hứa Tranh, chờ tôi vẽ xong đã…” cô khó khăn hít thở, ngẩng đầu nhìn anh
Hứa Tranh không đáp vẫn chôn đầu bên cổ cô mà hôn hít liếm láp, cả người cô tê dại, từng đợt lan ra khắp cơ thể không tránh được phản ứng nguyên thủy.
“Ưm… đừng ở đây…”
Dù sao đây cũng là phòng vẽ, cô không muốn lại phát sinh quan hệ ở tại đây nhưng ai kia dường như không nghe vẫn tham lam cắn mút cổ cô.
Anh thật sự rất thích mùi hương trên người cô, là mùi sữa ngọt ngào, lẫn chút hương sữa tắm nhẹ nhàng thanh tao.
“Em cứ vẽ tranh của em, tôi vẽ của tôi.”
“…”
Hứa Tranh luồng tay ra trước áo cô, tiến vào bên trong đẩy chiếc áo ngực qua một bên, trực tiếp nắm lấy một bên bầu ngực căng tròn.
“A…” Bị kích thích làm người cô run rẩy, bên miệng chỉ phát ra tiếng rên rầm rì
“Lạc Phỉ, em có nghe câu của Pablo Picasso chưa? Mục đích của nghệ thuật là rửa trôi bụi bặm cuộc sống đời thường khỏi tâm hồn của chúng ta.”
Lạc Phỉ giờ đây đầu óc mơ hồ, cơ bản không nghe rõ hàm ý bởi vì bàn tay ai đó đang chu du khắp cơ thể mềm mại của cô.
“Tôi đang giúp em rửa trôi những vết ố mà tôi đã vẽ lên người em, sau đó lại tô vẽ lên nó rồi lại rửa trôi, cứ như vậy lặp đi lặp lại.”
Lạc Phỉ nhất thời kinh hoảng, Hứa Tranh thật sự điên rồi, là anh vấy bẩn cô, cũng tự anh cho rằng chính anh đang giúp cô thanh tẩy.
Hai tay Lạc Phỉ bị kích động mà run lên, cọ và bảng vẽ nhanh chóng rơi khỏi tay, rớt xuống sàn nhà kêu leng keng, bảng màu cư nhiên văng tung tóe bắn khắp sàn nhà, văng lên người của cô nhiều màu sắc sặc sỡ.
Hứa Tranh đã rất nhanh cởi áo cô ra, trực tiếp xoay người cô lại cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa, tay bên kia liền nắm bên còn lại nhào nặn.
Đầu óc Lạc Phỉ trống rỗng, ngồi trên ghế vẽ mà phát ra tiếng rên rỉ.
Không quá lâu để lột sạch đồ trên người cô ra, tầm mắt Hứa Tranh bỗng chóng đen kịt, cả người như ở trong lửa nóng, xung quanh là tranh vẽ của cô và anh mang hai sắc thái trái ngược, một tối một sáng mà cô trên người dính không ít màu vẽ, cơ thể trắng tinh phơi bày trước mặt anh càng thêm kích thích.
Nghệ thuật là thưởng thức, anh chính là đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ nhất từ trước đến nay.
Ghế vẽ khá cao nhưng là vừa vặn đến eo của Hứa Tranh, Lạc Phỉ mơ màng nhìn thấy anh cởi thắt lưng, tiếng khóa kéo quần làm cô tỉnh táo đôi phần sau đó liền thấy anh đem thứ to lớn của mình ra.
Lạc Phỉ giây trước còn trong cơn khoái cảm do bị kích thích khi biết anh định làm ở tư thế này liền hốt hoảng.
“Đừng…”
Chỉ là cô ngồi trên ghế, hướng đến trước mặt anh, nơi tư mật hai người đối diện nhau, anh ép hai chân cô câu qua eo anh, trực tiếp để cô ngồi trên ghế mà đâm vào.
Cả người Lạc Phỉ tê dại, khoái cảm trào dâng làm cô ngửa đầu ra phía sau, tay bấu chặt cổ anh vì sợ sẽ té ngã, phía sau là giá tranh vẽ cô chưa hoàn thành xong sớm đã không còn ngay ngắn.
Sự kích thích lên đến đỉnh đầu, Hứa Tranh như đang dùng “cây bút” của riêng mình mà phác họa lên người cô, mỗi một cú đâm vào rút ra đều nhanh và mạnh bạo, như thể muốn chiếm đoạt hết linh hồn và thể xác của cô.
Tầm mắt Lạc Phỉ mơ hồ không rõ trước mặt nữa chỉ có thể ngửa cổ kêu rên dâm mĩ.
“Ưm… chậm thôi… Hứa Tranh…”
“Không thích sao?” Hứa Tranh khàn giọng, trầm thấp hỏi
Mỗi cơn bạo kích đều sâu và nhanh đến tận bên trong xương tủy, Lạc Phỉ nỉ non cầu xin, nước mắt sinh lí sớm đã chảy dài nhưng đổi lại là sự hung bạo tàn nhẫn.
Cô khóc lóc nức nở rên la nhưng lại là sự khoái cảm tê liệt cả người.
Nghệ thuật vốn là cái đẹp trong tâm hồn, giờ đây cả căn phòng nghệ thuật đều là tiếng rên rỉ yêu kiều, dục vọng xâm chiếm lí trí lẫn thể xác, Hứa Tranh phấn khích cả người râm ran sung sướng, chính anh phác họa cô cũng chính anh lột rửa nó rồi lại vấy bẩn cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Lạc Phỉ khóc đến khàn giọng, tiếng rên đứt quãng nhưng đổi lại chỉ là sự thô bạo của Hứa Tranh, đến khi cô không chịu được, anh lại bế cô lên trực tiếp ép cô đến bên tường, vây quanh bởi những bức tranh xinh đẹp.
Bị ép chống tay lên tường, lưng đưa về phía anh, Lạc Phỉ run rẩy khi eo bị anh nắm nâng lên, một lần nữa đâm vào, cô rên lên cầu xin.
“Đừng… tư thế này sâu quá…”
Sự tra tấn không dừng ở đó, tiếng rên càng lúc càng lớn, Lạc Phỉ dường như cảm thấy cả người đều tan rã không còn chút sức lực.
Hứa Tranh động tác bên dưới vẫn như cuồng phong, mà còn dữ dội hơn, cúi người cắn lên vành tai cô, thấp giọng nói: “Thật đẹp.”
Cô là một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trước nay được chính anh phác họa.
Giờ đây mắt Lạc Phỉ tầng tầng lớp lớp nước mắt không thể chống đỡ sự tấn công từ phía sau, dường như đem cô đến tận cùng sung sướng, mỗi cú đâm đều sâu hơn những tư thế trước kia làm cô không ngừng run rẩy co giật.
Lạc Phỉ chỉ biết bản thân ngoài rên la cũng chẳng làm được gì, khóc lóc đến khàn tiếng nhưng sự sung sướng cao trào không ngừng ập đến làm tất cả giác quan của cô tê liệt.
Hứa Tranh cảm thấy anh thật sự say đắm tác phẩm bên dưới người, chính là muốn đem cô hòa làm một, giấu đi để một mình anh thưởng thức, tô vẽ sau đó thanh tẩy rồi lại phác họa lên những vết ố hết lần này đến lần khác.
Khoái cảm cao trào làm cả hai đều sung sướng rầm rì, tiếng rên càng lúc càng lớn cho đến khi nức nở yếu ớt lẫn vào là tiếng thở dốc trầm khàn, tựa như bên trong phòng tranh đang có một cuộc nghệ thuật nóng bỏng diễn ra.
Lạc Phỉ lần nào cũng bị ăn sạch tới mức cô còn không rõ cô và anh cùng nhau cao trào bao nhiêu lần.
Sức anh quá lớn, cô không chịu nổi.
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
Ai cũng biết Hứa Thiếu của Hứa Thị say mê tranh vẽ cho nên không ít người muốn dựa vào hội họa để được anh chú ý mà phất lên.
Chỉ là trong mắt anh, bọn họ quá tầm thường không đáng bận tâm.
Đối với Hứa Tranh, tranh vẽ chính là giống như câu nói của Claude Debussy:【Art is the most beautiful deception of all】
Tạm dịch: Nghệ thuật là sự lừa gạt đẹp nhất giữa mọi điều dối trá.
Anh yêu tranh, yêu hội họa nhưng anh luôn tâm niệm tranh đẹp chính là sự dối trá hoàn hảo được ngụy trang sau lớp vỏ bọc đẹp đẽ dối trá cho nên khi nhìn thấy một bức tranh quá mức đẹp đẽ, đem ánh sáng vào góc tối cho người khác, anh lại muốn chính tay hủy đi thứ ánh sáng đó.
Giống như Lạc Phỉ.
Cô như một bức tranh trắng tinh, thanh thuần, trong sáng, lúc nhìn thấy cô, anh chỉ muốn chính tay mình tàn phá đi sự tinh khiết đó.
Anh thích cái đẹp nhưng cũng chỉ muốn nó là của riêng anh, một mình anh thấy, không ai được thấy, bọn họ chỉ nên thưởng thức mặt tối của nó.
Đây chính là nghệ thuật trong lòng Hứa Tranh.
Lạc Phỉ ngồi trong phòng vẽ tập trung cao độ, khi cửa phòng mở ra cô cũng không hay biết. Cô có thói xấu chính là một khi đã ngồi vào ghế vẽ, chắc chắn quên mất xung quanh.
Hứa Tranh nhìn đôi tay trắng hồng, thon dài đẹp đẽ của cô, ánh mắt co lại, bàn tay cô rất đẹp, quả nhiên sinh ra để vẽ tranh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mềm mại, từng khớp tay hồng hào, cảm giác như những đóa hoa hồng đỏ nở rộ trên tuyết trắng.
Hứa Tranh đứng phía sau lưng Lạc Phỉ, cô cũng chưa nhận ra chỉ chăm chú đem màu pha rồi tô lên.
Anh rất ấn tượng với năng khiếu của cô, không phải tự nhiên giáo sư Giang lại hết lời khen cô, quả thật từng nét vẻ mềm mại dứt khoát, hoà sắc rõ ràng, nổi bật và có thể hỗ trợ cho bố cục và giá trị thị giác, sự tương phản trong tranh đủ mạnh để tạo ra sự tập trung và sức mạnh thị giác. Nhưng tranh của cô lúc nào cũng là tươi sáng, anh không thích sự đẹp đẽ đó.
“Chỗ này, không nên dùng màu trắng?”
Hứa Tranh cúi người, đem đầu đặt trên hõm vai Lạc Phỉ, Lạc Phỉ bất ngờ giật mình nghiêng đầu nhìn anh, vừa vặn đôi môi đỏ hồng chạm vào má anh, cô cả kinh liền thu đầu lại.
Khóe môi Hứa Tranh nhẹ nâng lên.
Lạc Phỉ dời tầm mắt, nhìn vị trí mà Hứa Tranh chỉ, cô thoáng nhăn mặt: “Màu trắng sẽ làm nơi này nổi bật hơn.”
“Nhưng sáng quá, mưa thì nên ảm đạm, không phải sao?”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô làm cô khó chịu ngứa ngáy, muốn thu đầu về cũng không được.
“Tôi muốn mang màu sắc sáng một chút. Đâu phải cứ mưa là ảm đạm.”
“Nhưng trước nay ai cũng mặc định là vậy.”
Lạc Phỉ không đồng tình liền phản bác: “Mưa mùa xuân đâu có ảm đạm, huống chi chủ đều là mưa, đâu nói rõ là mang màu sắc như nào.”
“Ừ.” Thanh âm anh nhẹ nhàng, trầm ấm đến tê dại da đầu cô
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái này tôi chỉ vẽ thử trước, vẫn chưa hoàn thành.” Cô nghiêng đầu, né đi hơi thở nóng bỏng kia
“Cứ từ từ, không vội.”
Lạc Phỉ rùng mình, Hứa Tranh vừa nói xong liền vùi đầu vào cổ cô mà đưa môi hôn lấy, cô căng thẳng tay cầm cọ vẽ nắm chặt, tay kia cầm bảng màu suýt làm rơi xuống.
“Ưm… Hứa Tranh, chờ tôi vẽ xong đã…” cô khó khăn hít thở, ngẩng đầu nhìn anh
Hứa Tranh không đáp vẫn chôn đầu bên cổ cô mà hôn hít liếm láp, cả người cô tê dại, từng đợt lan ra khắp cơ thể không tránh được phản ứng nguyên thủy.
“Ưm… đừng ở đây…”
Dù sao đây cũng là phòng vẽ, cô không muốn lại phát sinh quan hệ ở tại đây nhưng ai kia dường như không nghe vẫn tham lam cắn mút cổ cô.
Anh thật sự rất thích mùi hương trên người cô, là mùi sữa ngọt ngào, lẫn chút hương sữa tắm nhẹ nhàng thanh tao.
“Em cứ vẽ tranh của em, tôi vẽ của tôi.”
“…”
Hứa Tranh luồng tay ra trước áo cô, tiến vào bên trong đẩy chiếc áo ngực qua một bên, trực tiếp nắm lấy một bên bầu ngực căng tròn.
“A…” Bị kích thích làm người cô run rẩy, bên miệng chỉ phát ra tiếng rên rầm rì
“Lạc Phỉ, em có nghe câu của Pablo Picasso chưa? Mục đích của nghệ thuật là rửa trôi bụi bặm cuộc sống đời thường khỏi tâm hồn của chúng ta.”
Lạc Phỉ giờ đây đầu óc mơ hồ, cơ bản không nghe rõ hàm ý bởi vì bàn tay ai đó đang chu du khắp cơ thể mềm mại của cô.
“Tôi đang giúp em rửa trôi những vết ố mà tôi đã vẽ lên người em, sau đó lại tô vẽ lên nó rồi lại rửa trôi, cứ như vậy lặp đi lặp lại.”
Lạc Phỉ nhất thời kinh hoảng, Hứa Tranh thật sự điên rồi, là anh vấy bẩn cô, cũng tự anh cho rằng chính anh đang giúp cô thanh tẩy.
Hai tay Lạc Phỉ bị kích động mà run lên, cọ và bảng vẽ nhanh chóng rơi khỏi tay, rớt xuống sàn nhà kêu leng keng, bảng màu cư nhiên văng tung tóe bắn khắp sàn nhà, văng lên người của cô nhiều màu sắc sặc sỡ.
Hứa Tranh đã rất nhanh cởi áo cô ra, trực tiếp xoay người cô lại cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa, tay bên kia liền nắm bên còn lại nhào nặn.
Đầu óc Lạc Phỉ trống rỗng, ngồi trên ghế vẽ mà phát ra tiếng rên rỉ.
Không quá lâu để lột sạch đồ trên người cô ra, tầm mắt Hứa Tranh bỗng chóng đen kịt, cả người như ở trong lửa nóng, xung quanh là tranh vẽ của cô và anh mang hai sắc thái trái ngược, một tối một sáng mà cô trên người dính không ít màu vẽ, cơ thể trắng tinh phơi bày trước mặt anh càng thêm kích thích.
Nghệ thuật là thưởng thức, anh chính là đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ nhất từ trước đến nay.
Ghế vẽ khá cao nhưng là vừa vặn đến eo của Hứa Tranh, Lạc Phỉ mơ màng nhìn thấy anh cởi thắt lưng, tiếng khóa kéo quần làm cô tỉnh táo đôi phần sau đó liền thấy anh đem thứ to lớn của mình ra.
Lạc Phỉ giây trước còn trong cơn khoái cảm do bị kích thích khi biết anh định làm ở tư thế này liền hốt hoảng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng…”
Chỉ là cô ngồi trên ghế, hướng đến trước mặt anh, nơi tư mật hai người đối diện nhau, anh ép hai chân cô câu qua eo anh, trực tiếp để cô ngồi trên ghế mà đâm vào.
Cả người Lạc Phỉ tê dại, khoái cảm trào dâng làm cô ngửa đầu ra phía sau, tay bấu chặt cổ anh vì sợ sẽ té ngã, phía sau là giá tranh vẽ cô chưa hoàn thành xong sớm đã không còn ngay ngắn.
Sự kích thích lên đến đỉnh đầu, Hứa Tranh như đang dùng “cây bút” của riêng mình mà phác họa lên người cô, mỗi một cú đâm vào rút ra đều nhanh và mạnh bạo, như thể muốn chiếm đoạt hết linh hồn và thể xác của cô.
Tầm mắt Lạc Phỉ mơ hồ không rõ trước mặt nữa chỉ có thể ngửa cổ kêu rên dâm mĩ.
“Ưm… chậm thôi… Hứa Tranh…”
“Không thích sao?” Hứa Tranh khàn giọng, trầm thấp hỏi
Mỗi cơn bạo kích đều sâu và nhanh đến tận bên trong xương tủy, Lạc Phỉ nỉ non cầu xin, nước mắt sinh lí sớm đã chảy dài nhưng đổi lại là sự hung bạo tàn nhẫn.
Cô khóc lóc nức nở rên la nhưng lại là sự khoái cảm tê liệt cả người.
Nghệ thuật vốn là cái đẹp trong tâm hồn, giờ đây cả căn phòng nghệ thuật đều là tiếng rên rỉ yêu kiều, dục vọng xâm chiếm lí trí lẫn thể xác, Hứa Tranh phấn khích cả người râm ran sung sướng, chính anh phác họa cô cũng chính anh lột rửa nó rồi lại vấy bẩn cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Lạc Phỉ khóc đến khàn giọng, tiếng rên đứt quãng nhưng đổi lại chỉ là sự thô bạo của Hứa Tranh, đến khi cô không chịu được, anh lại bế cô lên trực tiếp ép cô đến bên tường, vây quanh bởi những bức tranh xinh đẹp.
Bị ép chống tay lên tường, lưng đưa về phía anh, Lạc Phỉ run rẩy khi eo bị anh nắm nâng lên, một lần nữa đâm vào, cô rên lên cầu xin.
“Đừng… tư thế này sâu quá…”
Sự tra tấn không dừng ở đó, tiếng rên càng lúc càng lớn, Lạc Phỉ dường như cảm thấy cả người đều tan rã không còn chút sức lực.
Hứa Tranh động tác bên dưới vẫn như cuồng phong, mà còn dữ dội hơn, cúi người cắn lên vành tai cô, thấp giọng nói: “Thật đẹp.”
Cô là một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trước nay được chính anh phác họa.
Giờ đây mắt Lạc Phỉ tầng tầng lớp lớp nước mắt không thể chống đỡ sự tấn công từ phía sau, dường như đem cô đến tận cùng sung sướng, mỗi cú đâm đều sâu hơn những tư thế trước kia làm cô không ngừng run rẩy co giật.
Lạc Phỉ chỉ biết bản thân ngoài rên la cũng chẳng làm được gì, khóc lóc đến khàn tiếng nhưng sự sung sướng cao trào không ngừng ập đến làm tất cả giác quan của cô tê liệt.
Hứa Tranh cảm thấy anh thật sự say đắm tác phẩm bên dưới người, chính là muốn đem cô hòa làm một, giấu đi để một mình anh thưởng thức, tô vẽ sau đó thanh tẩy rồi lại phác họa lên những vết ố hết lần này đến lần khác.
Khoái cảm cao trào làm cả hai đều sung sướng rầm rì, tiếng rên càng lúc càng lớn cho đến khi nức nở yếu ớt lẫn vào là tiếng thở dốc trầm khàn, tựa như bên trong phòng tranh đang có một cuộc nghệ thuật nóng bỏng diễn ra.
Lạc Phỉ lần nào cũng bị ăn sạch tới mức cô còn không rõ cô và anh cùng nhau cao trào bao nhiêu lần.
Sức anh quá lớn, cô không chịu nổi.
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
Truyện được undefined bởi: . Để cổ vũ, ủng hộ undefined ra chap nhanh hơn bạn có thể:
ủng hộ linh thạch tại đâyBạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro