Tranh Đoạt Tình Lạc

Sao Cậu Biết Tô...

2024-12-17 03:31:15

Buổi tiệc xa hoa diễn ra sang trọng, mọi người đều vặn trên người những trang phục chỉnh tề, đẹp mắt. Tiếng nói náo nhiệt hòa lẫn tiếng đàn du dương tạo nên một nét thanh lịch, quý phái.

Hứa Tranh một thân vest đen trơn vô cùng thời thượng, vóc dáng cân đối, dáng người cao lớn tạo ra khí chất bất phàm, đáy mắt đen sâu thẳm như nhìn thấu mọi thứ.

Anh ngồi ở chiếc ghế sô pha trong góc bên cạnh là Thượng Hạo trong bộ vest ghi sáng, tay nâng ly rượu lắc đều chậm rãi. Hai người đàn ông hô mưa gọi gió ngồi bên cạnh nhau tỏa ra cùng một loại hơi thở của kẻ đứng đầu săn mồi đầy nguy hiểm cư nhiên vừa làm người ta phải chú ý cũng phải kiêng nể e dè.

Bữa tiệc hôm nay đối với hai người họ vô cùng nhàm chán, là tiệc chào đón tiểu thư Vệ gia – Vệ Đoan Ny cũng là một người quen của bọn họ về nước thông báo sẽ lập nghiệp trong nước. Chỉ có Sở Bắc Nghi và Phó Cảnh Minh là thấy thích thú rôm rả đi buôn chuyện, tham gia cuộc vui.

“Thế nào rồi?” Thượng Hạo nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn Hứa Tranh hỏi

Hứa Tranh nhướng mày nhìn Thượng Hạo, đôi mắt sáng lên: “Ý gì?”

“Cô gái đó?” Thượng Hạo tay cầm ly rượu lắc nhẹ nhếch môi hỏi

Hứa Tranh cười lạnh, ánh mắt có phần lạnh lẽo mà đáp lời: “Vẫn tốt.”

Thượng Hạo không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nâng ly rượu lên uống

“Làm sao? Hứng thú?” Hứa Tranh không bày tỏ cảm xúc gì chẳng qua trong lòng sớm đã khó chịu

Dù sao ban đầu Lạc Phỉ là tìm Thượng Hạo chính Hứa Tranh mang đi, quả thật thì anh vẫn không sao gạt đi tâm tình không thoải mái đó.

Thượng Hạo cười lạnh, hắn cũng không phải kẻ không biết điều, chí ít hắn đủ lí trí biết rõ chuyện nên làm, hắn chỉ lắc đầu nhạt giọng nói: “Chỉ là cảm thấy cô gái đó khá đáng thương.”

Hứa Tranh lại nghe ra ý khác, giọng hạ thấp liếc mắt nhìn Thượng Hạo: “Từ bao giờ Tam Thiếu biết thương hoa tiếc ngọc thế?”

Thượng Hạo nhún vai, thái độ vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ: “Cậu hiểu rõ lí do mà.”

Lí do bởi vì Lạc Phỉ tìm hắn đầu tiên nên hắn sinh ra cảm giác vốn dĩ nên là của hắn. Thượng Hạo cùng lắm cảm thấy khá thú vị nhưng hắn không phải kẻ không có suy nghĩ mà làm chuyện không nên.

Phụ nữ vẫn là với hắn không có tình cảm yêu đương, hứng thú hoặc không.

“Ha, yên tâm, sẽ không chết.”

Chỉ thấy mày của Thượng Hạo nhíu lại rất khó nhận thấy sau đó nhanh chóng giãn ra không nói thêm lời nào.

Lúc này Sở Bắc Nghi cùng Phó Cảnh Minh sải chân đi về phía hai người họ, bên cạnh còn có thêm hai cô gái xinh đẹp kiều diễm.

“Đã lâu không gặp, vậy mà hai người lại trốn ở đây trò chuyện?”

Cô gái trong bộ váy hai dây đỏ bó sát người gợi cảm lộ đường cong mê hoặc, đuôi váy xoè xẻ tà bên hông hiện ra đôi chân thon dài, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, dáng vẻ lộng lẫy yêu mị lên tiếng trực tiếp ngồi cạnh Hứa Tranh.

Cô ấy là Vệ Đoan Ny, tiểu thư nhà họ Vệ danh tiếng lẫy lừng về lĩnh vực thời trang đồng thời là một nhà thiết kế nổi tiếng khi đang ở tuổi hai mươi lăm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vệ Đoan Ny tính tình khá phóng khoáng cởi mở, mang trên người nét đẹp kiêu sa, cô ấy quen với Sở Bắc Nghi từ nhỏ nên cũng nhờ vậy mà tạo quan hệ với ba người kia.

“Hai cái kẻ nhàm chán này tiệc tùng với hai người mất vui.” Sở Bắc Nghi cũng ngồi xuống ghế, lấy ly rượu lên uống càm ràm

Hai người kia nghe thấy cũng không phản ứng gì.

“Giới thiệu một chút, bạn em Nghiêm Nhu Tuệ, cô ấy vừa từ nước ngoài về, chuyên ngành hội hoạ đó.”

Vệ Đoan Ny hướng tới cô gái đi bên cạnh mình đã ngồi đối diện Hứa Tranh, đặc biệt giới thiệu cho anh.

Hứa Tranh liếc mắt, tầm mắt dừng không quá một giây.

Nghiêm Nhu Tuệ mặc chiếc váy đen cúp ngực dài đến mắt cá chân, siết eo để lộ vòng eo thon gọn, cả người lộ ra quyến rũ xinh đẹp, gương mặt kiều diễm mỉm cười với Hứa Tranh.

Chẳng qua là có nhan sắc, nồng đượm vẻ gợi tình không hề tinh khiết như cô gái nhỏ ở nhà của anh, không phải ai học hội hoạ cũng thanh thuần trong sạch như cô.

“Em nghe nói anh Hứa Tranh rất thích tranh, sắp tới còn mở triển lãm, em có thể tham gia không?”

Vừa gặp lần đầu đã gọi thẳng anh Hứa Tranh, cô gái Nghiêm Nhu Tuệ quả là làm những người khác trầm trồ.

“Có thể đi cùng với bọn họ.” Hứa Tranh không chậm không nhanh đáp lời

“Vậy thì tốt quá, em vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, vẽ cũng tạm được, có gì hôm nào nhờ anh xem tranh của em chỉ bảo thêm cho em.” Nghiêm Nhu Tuệ vừa nói lại thẹn thùng vuốt tóc bên tai

Hứa Tranh cảm thấy chán ghét, cầm ly rượu lên uống.

Cô gái có chút xấu hổ khi bị lơ đi, vẫn là Phó Cảnh Minh thương hoa tiếc ngọc vội nói: “Hứa Thiếu có thể không rảnh nhưng mà bên cạnh cậu ta có người có thể giúp em đó.” Nói rồi còn cố ý nhướng mày với Hứa Tranh.

Hứa Tranh quăng ánh mắt băng lãnh qua cho hắn.

“Thật sao ạ? Cũng được, em đang muốn phát triển một chút.” Tuy là muốn đích thân Hứa Tranh chỉ dẫn nhưng vẫn phải miễn cưỡng chấp thuận, vẫn là nên tạo thiện cảm

“Hứa Tranh, không phải có thủ khoa ngành mỹ thuật hội hoạ sao? Bảo...”

“Câm miệng.”

Hứa Tranh nhíu mày, lời nói nặng nề phát ra làm cho Phó Cảnh Minh im bật.

“Ây da, thế là kim ốc tàng kiều sao?” Sở Bắc Nghi trêu đùa

Hứa Tranh lần nữa đem đôi mắt u ám nhìn Sở Bắc Nghi, anh vẫn không thoải mái muốn đem cô ra ngoài cho mọi người biết đến.

“Kim ốc tàng kiều? Hứa Tranh, không phải lâu rồi anh không gần phụ nữ sao?” Vệ Đoan Ny nghe thấy thì kinh ngạc

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đã sáu năm từ lúc Hứa Tranh học xong đại học sau đó sang nước ngoài, khoảng thời gian đó đột nhiên chẳng rõ lí do là gì mà Hứa Tranh cấm dục không tìm phụ nữ nữa.

Nguyên nhân chỉ có anh rõ, bởi vì anh không tìm được “bức tranh” thỏa mãn được anh để anh có thể say mê ngắm nhìn cũng như phác họa nó. Cảm giác những người kia rất thô tục nên anh không có hứng thú.

“Ha, ngày đầu vừa về nước cậu ta đã hớt tay trên Thượng Hạo rồi. Kịch tính như phim vậy.” Sở Bắc Nghi càng nói càng hăng say không nhìn thấy sắc mặt tối đen của hai người kia

“Là sao?” Vệ Đoan Ny không hiểu

“Cô gái đó là tìm Tam Thiếu nhưng Hứa Tranh lại giả làm Tam Thiếu lên giường với người ta, cho nên có nên gọi là hớt tay trên không?”

“Sở Bắc Nghi.”

Sở Bắc Nghi nghe đồng loạt hai âm thanh lạnh thấu xương, da gà nổi đầy vội câm miệng nhưng hắn vẫn là khoái chí khi chọc được hai kẻ ác bá kia.

“Thật sao? Cô gái nào lại làm Hứa Tranh vốn cấm dục lại đi tranh giành với anh em của mình?” Vệ Đoan Ny càng thêm tò mò

Vệ Đoan Ny cũng gọi là quen biết với họ lâu, vẫn đủ hiểu biết với bốn người họ, Hứa Tranh chính là biểu tượng cho một kẻ ngạo mạn nhưng khoác trên người dáng vẻ thanh lãnh thoát tục huống chi trong khi những người khác mỗi ngày một cô gái lên giường thì sáu năm anh không đụng vào phụ nữ.

“Tranh giành? Cô ấy còn không biết mặt Thượng Hạo, nói gì là giành?” Hứa Tranh cười lạnh, đem ly rượu nốc cạn

“Như vậy cũng không được, người ta tìm Thượng Hạo, căn bản đâu tìm cậu.” Phó Cảnh Minh ngao ngán phản bác

Hứa Tranh nghĩ đến chuyện này lần nào cũng không vui, dù sao anh tự biết là mình bẫng tay trên của Thượng Hạo nhưng biết làm sao được, Lạc Phỉ đặc biệt đúng sở thích của anh, nghệ thuật vẫn nên để người am hiểu nó sở hữu, vào tay người khác chỉ phí phạm.

“Nhưng làm sao được? Cô ấy bây giờ là người của tôi rồi, lúc đó là Thượng Hạo, chắc gì cậu ta hứng thú với cô ấy?”

Lời này mà Hứa Tranh cũng lí lẽ được.

“Không hẳn.” Thượng Hạo nãy giờ đột nhiên lên tiếng, thanh âm sắc lạnh: “Sao cậu biết tôi sẽ từ chối?”

Rõ ràng Thượng Hạo là người kín đáo nhất trong bốn người họ, trước nay tâm tư hắn khó đoán nhất, hắn không ngần ngại phô trương sự ăn chơi của mình trong thành phố A nhưng hắn là con người cẩn trọng đến mức nhiều lúc ba người họ không biết hắn làm gì muốn gì.

Bây giờ chính Thượng Hạo nói như vậy càng làm bọn họ kinh ngạc khó hiểu.

Hai đôi mắt phát sáng, tựa như muốn đem đối phương cắn xé ra, mọi người bị khí thế của hai người áp bức, sợ hãi đến không dám lên tiếng. Hai tên ác ma này, cư nhiên ngấm ngầm tuyên chiến với nhau chỉ vì một cô gái?

“A, làm người ta tò mò quá.” Vệ Đoan Ny mỉm cười xinh đẹp làm ra vẻ hiếu kì

“Muốn không? Kêu Hứa Tranh dẫn đến là được.” Phó Cảnh Minh đề xuất

“Hứa Tranh, anh sẽ không giấu cô gái nhỏ đó với tụi em đâu nhỉ?” Vệ Đoan Ny nâng mày xinh đẹp, cười tươi hỏi

Hứa Tranh im lặng nhưng đôi mày anh tuấn đã nhíu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Đoạt Tình Lạc

Số ký tự: 0