Chào Hỏi Mọi Ng...
2024-12-17 03:31:15
Lạc Phỉ vừa tắm ra trên tay còn cầm chiếc khăn lau đầu, cô vốn muốn tiếp tục vẽ tranh nhưng sau đó nhận được tin nhắn của Hứa Tranh kêu cô chuẩn bị để đến Đế Xa.
Cô nhíu mày tỏ vẻ không muốn nhưng cũng không có cách nào nên đành tùy tiện chọn một bộ đồ dễ nhìn nhất.
Lạc Phỉ xuống nhà vừa vặn chiếc xa Ferrari đã dừng trước cổng, cô đeo túi xách liền chạy ra. Hưng Phác mở cửa cho Lạc Phỉ, cô khách sáo cảm ơn một tiếng lên hàng sau ngồi cạnh Hứa Tranh.
Hứa Tranh dựa lưng ở ghế hai mắt nhắm nghiền, bên cánh mũi cô còn ngửi được mùi rượu thoang thoảng, hình như anh vừa ở buổi tiệc nào đó về.
Mãi một lúc giọng nói trầm trầm êm tai vang lên bên tai cô: “Có vài người bạn muốn gặp em.”
“Gặp tôi sao?” Lạc Phỉ không tránh bất ngờ
Cô có gì mà bọn họ cần gặp chứ? Nghĩ đến hai cái miệng xấu xa không có tí tốt lành nào của Sở Bắc Nghi cùng Phó Cảnh Minh cũng làm cô ngán ngẩm.
Lúc Lạc Phỉ xuống xe cùng Hứa Tranh ở trước Đế Xa, cảm giác bị những ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vẫn như mọi ngày, cô chỉ nép mình đi bên cạnh anh vào thang máy riêng.
Lúc thang máy đóng cửa chỉ còn hai người, Hứa Tranh đã cúi người hôn lên cổ cô, Lạc Phỉ hoảng hốt trợn tròn mắt nhưng không phản kháng. Cô chỉ biết Hứa Tranh liên tục gặm nhắm cổ cô, cắn mút liếm láp, còn hé răng cắn lên đó để lại vết răng, cô phát ra tiếng rầm rì, tay vịn chặt vai anh.
“Sao… sao thế?”
Hứa Tranh vẫn không đáp chỉ đưa đôi mắt thâm thúy nhìn dấu vết được mình in dấu lên, khóe môi kiêu bạc nâng thành một đường mãn nguyện.
Đến khi cửa thang máy mở ra, Hứa Tranh mới hài lòng dừng lại, nhìn trên cổ cô có dấu vết của anh đánh dấu, tâm tình thêm phấn chấn.
Cô mặc chiếc đầm cổ vuông hai tầng màu trắng dài đến gối, tầng trên chéo một bên so với tầng dưới, đơn giản nhưng nổi bật bởi điểm nhấn ở tay và váy hai tầng, mái tóc được xoã ra, đôi chân thon dài cùng làn da trắng càng thêm nổi bật.
Gương mặt thuần khiết, trong trẻo chỉ tô tí son đỏ đã đủ xinh đẹp rung động, anh nhìn chiếc cổ trắng ngần kia chính là muốn khắc dấu lên nó để ai cũng nhìn thấy.
Phòng VIP 999 vẫn là nơi không ai dám đến gần, Hứa Tranh dẫn Lạc Phỉ vào trong, cô thu tầm mắt, ngoài ba nam nhân quen mặt còn có hai cô gái. Hai người con gái không giống những cô gái ở Đế Xa, trên người là trang phục lộng lẫy đắt tiền, gương mặt xinh đẹp cao quý, thoạt nhìn Lạc Phỉ cũng biết họ là tiểu thư danh giá.
“Ô, tới rồi.” Sở Bắc Nghi trông thấy Hứa Tranh và Lạc Phỉ liền vui vẻ kêu lên
Lạc Phỉ nhẹ gật đầu chào hỏi bọn họ bị những ánh mắt gắt gao nhìn làm cô e dè chỉ đi theo bên cạnh Hứa Tranh mà ngồi xuống kế bên anh.
“Xin chào, chị là Vệ Đoan Ny.” Vệ Đoan Ny chủ động chìa tay ra
Vệ Đoan Ny nhiệt tình chào hỏi, còn đưa tay đến trước mặt Lạc Phỉ, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút liền bắt lấy tay cô ấy.
“Tay em đẹp quá, nghe nói cũng học hội hoạ?” Vệ Đoan Ny cầm lấy tay cô, thảng thốt nói
“Ah, vâng, em đang là sinh viên năm cuối ngành mỹ thuật hội hoạ.” Cô bị sự nhiệt tình của Vệ Đoan Ny làm cho ngại ngùng
“Trùng hợp, bạn chị Nghiêm Nhu Tuệ cũng học hội hoạ ở Mỹ mới về nước.”
Nói rồi giới thiệu Nghiêm Nhu Tuệ bên cạnh cho Lạc Phỉ. Lạc Phỉ mỉm cười chào hỏi với Nghiêm Nhu Tuệ, chỉ là cô ấy nhìn cô rồi thôi.
Hình như là không thích cô.
“Mỹ nữ này đúng là kiểu trong sáng quá mức, Hứa Tranh giờ em mới biết gu anh là như vậy.” Vệ Đoan Ny không ngăn được buông lời trêu
Hứa Tranh chân vắt chéo, ánh mắt sáng lên đưa tay ôm lấy eo Lạc Phỉ lại không phản hồi.
Ánh mắt mọi người lặp tức nóng bỏng bị thu hút bởi vết hôn đỏ cùng dấu răng trên cổ trắng ngần của Lạc Phỉ nhìn thấy rõ ràng là dấu vết mới đây.
“Ôi chao, đây là gì đây?” Phó Cảnh Minh chỉ chỉ cổ Lạc Phỉ lại nhìn Hứa Tranh cười xấu xa hỏi
Hứa Tranh nhướng mày, nghiễm nhiên không phản bác.
Lạc Phỉ đưa tay sờ cổ, cảm giác không đúng liền nhận ra sự việc, nhất thời đỏ mặt cả lên, tình huống này làm cô thấy xấu hổ.
“Nào nào, chúng ta chơi bài. Quy tắc như cũ.” Sở Bắc Nghi cầm bộ bài tây lên hào hứng nói
“Được, lâu rồi chưa chơi.” Vệ Đoan Ny rất hào hứng chờ đợi
“Em chơi giúp tôi đi.” Hứa Tranh nghiêng đầu nhìn Lạc Phỉ trầm giọng nói
Lạc Phỉ không biết bọn họ chơi gì, cô cũng ít khi chơi bài nên liền từ chối, nhưng Hứa Tranh lại bảo anh sẽ ở sau chỉ cô cho nên đành đồng ý.
Bài bọn họ chơi là Poker, cô nhìn Sở Bắc Nghi chia bài, trước mặt mỗi người còn có thêm Poker Chip, cô vẫn là chưa từng chơi bộ môn này.
Cô đem hai lá bài lên nhìn, cũng hướng tới Hứa Tranh bên cạnh cho anh xem. Bất quá cô không biết biểu cảm này là tốt hay xấu.
“Nào nào, theo không?”
Mọi người nhìn hai người họ, cô còn không rõ cách chơi làm sao mà trả lời.
“Em theo không?” Anh nghiêng đầu hỏi
“Không biết nữa, tôi chưa từng chơi.” Cô lí nhí đáp
“Tin vào trực giác.” Hứa Tranh rất bình thản nói
“Ừm, theo.”
Sau đó chỉ thấy Hứa Tranh chồm người đem vài thẻ chip quăng ra trước.
Mọi người cũng sôi nổi tiếp tục, cũng là cảm thấy Hứa Tranh đối với cô đặc biệt khác xa với những người phụ nữ khác.
Sau đó ba thẻ bài trên bàn vốn úp ngược được lật lên, cô giương mắt nhìn Hứa Tranh vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh khó đoán.
Cô không rõ quy tắc, Hứa Tranh ở bên cạnh chỉ cô, cơ hồ cô không có may mắn với cờ bạc, số chip anh bỏ ra rất nhiều, cô cũng không biết là bao nhiêu tiền, chỉ thấy ai nấy đều sôi nổi phấn khích.
Đến lượt cuối cùng, chỉ thấy còn cô và Thượng Hạo là trụ lại.
“All in.” Thượng Hạo ngẩng đầu đẩy toàn bộ số chip về trước
“Ha, theo.” Hứa Tranh tiếng cười bật ra cổ họng cũng đem chip đặt toàn bộ
“Chơi lớn thế hai đại ca?” Sở Bắc Nghi phấn khích kêu lên
Nhìn màn long tranh hổ đấu như vậy sao không kích thích được?
Khoé môi Hứa Tranh nâng lên, nhún vai sau đó cùng với Thượng Hạo lật bài.
Cô không biết là ai thắng, chỉ nghe Sở Bắc Nghi la lên thùng phá sảnh.
Nếu là thùng phá sảnh, vậy là bài của Thượng Hạo, gồm lá 10, J, Q, K, A cùng một nước Bích.
Của cô chỉ là tứ quý 8 và một lá 3.
Cho nên người thắng là Thượng Hạo.
Cô có chút buồn bã nhìn Hứa Tranh, nào ngờ anh lại trực tiếp ôm chặt eo cô sau đó đem đầu cọ vào cổ cô, thấp giọng hỏi: “Chơi tiếp không?”
Tình huống này làm mọi người hiếu kì không nghĩ Hứa Tranh lại hành động thân mật như thế, không giống trước kia anh sẽ không chủ động tiếp xúc như vậy.
Mục đích của Hứa Tranh chính là cho người đối diện thấy mà đối diện là Thượng Hạo.
Thượng Hạo thì thấy Hứa Tranh trẻ con, hắn nghiễm nhiên cong môi đem ly rượu lên uống.
“Hứa Thiếu có khác đã thua như thế còn muốn tiếp.” Phó Cảnh Minh hào sảng đáp
“Chỗ đó là bao nhiêu thế?” Cô có chút tò mò hỏi
“Không nhiều.” Anh chậm rãi đáp: “Tầm hai trăm triệu.”
Lạc Phỉ: “???”
“Haha, em đừng lo, số tiền đó với cậu ta không đáng là bao.”
Nhưng mà như thế là quá nhiều. Cô biết khi nào kiếm ra hai trăm triệu?
“Anh chơi đi, cảm giác tôi không may mắn.” Cô lắc đầu, dù sao nếu anh tự chơi, anh thua cũng hơn là cô
“Em gái, em là đang lo cậu ta hết tiền sao?” Vệ Đoan Ny cười khẽ
Lạc Phi sợ mọi người mất vui nên vội giải thích: “Không phải, do em không hiểu quy tắc chơi nên là cứ để anh ấy chơi đi. Em nhìn là được rồi.”
“Được.” Hứa Tranh nhoẻn môi cười
Nghiêm Nhu Tuệ nhìn hai người họ đôi mắt tối sầm, hai tay cũng nắm lại, cư nhiên Hứa Tranh lại dùng thái độ khác với Lạc Phỉ, làm cô ta không khỏi đố kị.
Thượng Hạo nhìn Lạc Phỉ chốc lát, tầm mắt nhanh chóng rời đi.
Cô nhíu mày tỏ vẻ không muốn nhưng cũng không có cách nào nên đành tùy tiện chọn một bộ đồ dễ nhìn nhất.
Lạc Phỉ xuống nhà vừa vặn chiếc xa Ferrari đã dừng trước cổng, cô đeo túi xách liền chạy ra. Hưng Phác mở cửa cho Lạc Phỉ, cô khách sáo cảm ơn một tiếng lên hàng sau ngồi cạnh Hứa Tranh.
Hứa Tranh dựa lưng ở ghế hai mắt nhắm nghiền, bên cánh mũi cô còn ngửi được mùi rượu thoang thoảng, hình như anh vừa ở buổi tiệc nào đó về.
Mãi một lúc giọng nói trầm trầm êm tai vang lên bên tai cô: “Có vài người bạn muốn gặp em.”
“Gặp tôi sao?” Lạc Phỉ không tránh bất ngờ
Cô có gì mà bọn họ cần gặp chứ? Nghĩ đến hai cái miệng xấu xa không có tí tốt lành nào của Sở Bắc Nghi cùng Phó Cảnh Minh cũng làm cô ngán ngẩm.
Lúc Lạc Phỉ xuống xe cùng Hứa Tranh ở trước Đế Xa, cảm giác bị những ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vẫn như mọi ngày, cô chỉ nép mình đi bên cạnh anh vào thang máy riêng.
Lúc thang máy đóng cửa chỉ còn hai người, Hứa Tranh đã cúi người hôn lên cổ cô, Lạc Phỉ hoảng hốt trợn tròn mắt nhưng không phản kháng. Cô chỉ biết Hứa Tranh liên tục gặm nhắm cổ cô, cắn mút liếm láp, còn hé răng cắn lên đó để lại vết răng, cô phát ra tiếng rầm rì, tay vịn chặt vai anh.
“Sao… sao thế?”
Hứa Tranh vẫn không đáp chỉ đưa đôi mắt thâm thúy nhìn dấu vết được mình in dấu lên, khóe môi kiêu bạc nâng thành một đường mãn nguyện.
Đến khi cửa thang máy mở ra, Hứa Tranh mới hài lòng dừng lại, nhìn trên cổ cô có dấu vết của anh đánh dấu, tâm tình thêm phấn chấn.
Cô mặc chiếc đầm cổ vuông hai tầng màu trắng dài đến gối, tầng trên chéo một bên so với tầng dưới, đơn giản nhưng nổi bật bởi điểm nhấn ở tay và váy hai tầng, mái tóc được xoã ra, đôi chân thon dài cùng làn da trắng càng thêm nổi bật.
Gương mặt thuần khiết, trong trẻo chỉ tô tí son đỏ đã đủ xinh đẹp rung động, anh nhìn chiếc cổ trắng ngần kia chính là muốn khắc dấu lên nó để ai cũng nhìn thấy.
Phòng VIP 999 vẫn là nơi không ai dám đến gần, Hứa Tranh dẫn Lạc Phỉ vào trong, cô thu tầm mắt, ngoài ba nam nhân quen mặt còn có hai cô gái. Hai người con gái không giống những cô gái ở Đế Xa, trên người là trang phục lộng lẫy đắt tiền, gương mặt xinh đẹp cao quý, thoạt nhìn Lạc Phỉ cũng biết họ là tiểu thư danh giá.
“Ô, tới rồi.” Sở Bắc Nghi trông thấy Hứa Tranh và Lạc Phỉ liền vui vẻ kêu lên
Lạc Phỉ nhẹ gật đầu chào hỏi bọn họ bị những ánh mắt gắt gao nhìn làm cô e dè chỉ đi theo bên cạnh Hứa Tranh mà ngồi xuống kế bên anh.
“Xin chào, chị là Vệ Đoan Ny.” Vệ Đoan Ny chủ động chìa tay ra
Vệ Đoan Ny nhiệt tình chào hỏi, còn đưa tay đến trước mặt Lạc Phỉ, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút liền bắt lấy tay cô ấy.
“Tay em đẹp quá, nghe nói cũng học hội hoạ?” Vệ Đoan Ny cầm lấy tay cô, thảng thốt nói
“Ah, vâng, em đang là sinh viên năm cuối ngành mỹ thuật hội hoạ.” Cô bị sự nhiệt tình của Vệ Đoan Ny làm cho ngại ngùng
“Trùng hợp, bạn chị Nghiêm Nhu Tuệ cũng học hội hoạ ở Mỹ mới về nước.”
Nói rồi giới thiệu Nghiêm Nhu Tuệ bên cạnh cho Lạc Phỉ. Lạc Phỉ mỉm cười chào hỏi với Nghiêm Nhu Tuệ, chỉ là cô ấy nhìn cô rồi thôi.
Hình như là không thích cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mỹ nữ này đúng là kiểu trong sáng quá mức, Hứa Tranh giờ em mới biết gu anh là như vậy.” Vệ Đoan Ny không ngăn được buông lời trêu
Hứa Tranh chân vắt chéo, ánh mắt sáng lên đưa tay ôm lấy eo Lạc Phỉ lại không phản hồi.
Ánh mắt mọi người lặp tức nóng bỏng bị thu hút bởi vết hôn đỏ cùng dấu răng trên cổ trắng ngần của Lạc Phỉ nhìn thấy rõ ràng là dấu vết mới đây.
“Ôi chao, đây là gì đây?” Phó Cảnh Minh chỉ chỉ cổ Lạc Phỉ lại nhìn Hứa Tranh cười xấu xa hỏi
Hứa Tranh nhướng mày, nghiễm nhiên không phản bác.
Lạc Phỉ đưa tay sờ cổ, cảm giác không đúng liền nhận ra sự việc, nhất thời đỏ mặt cả lên, tình huống này làm cô thấy xấu hổ.
“Nào nào, chúng ta chơi bài. Quy tắc như cũ.” Sở Bắc Nghi cầm bộ bài tây lên hào hứng nói
“Được, lâu rồi chưa chơi.” Vệ Đoan Ny rất hào hứng chờ đợi
“Em chơi giúp tôi đi.” Hứa Tranh nghiêng đầu nhìn Lạc Phỉ trầm giọng nói
Lạc Phỉ không biết bọn họ chơi gì, cô cũng ít khi chơi bài nên liền từ chối, nhưng Hứa Tranh lại bảo anh sẽ ở sau chỉ cô cho nên đành đồng ý.
Bài bọn họ chơi là Poker, cô nhìn Sở Bắc Nghi chia bài, trước mặt mỗi người còn có thêm Poker Chip, cô vẫn là chưa từng chơi bộ môn này.
Cô đem hai lá bài lên nhìn, cũng hướng tới Hứa Tranh bên cạnh cho anh xem. Bất quá cô không biết biểu cảm này là tốt hay xấu.
“Nào nào, theo không?”
Mọi người nhìn hai người họ, cô còn không rõ cách chơi làm sao mà trả lời.
“Em theo không?” Anh nghiêng đầu hỏi
“Không biết nữa, tôi chưa từng chơi.” Cô lí nhí đáp
“Tin vào trực giác.” Hứa Tranh rất bình thản nói
“Ừm, theo.”
Sau đó chỉ thấy Hứa Tranh chồm người đem vài thẻ chip quăng ra trước.
Mọi người cũng sôi nổi tiếp tục, cũng là cảm thấy Hứa Tranh đối với cô đặc biệt khác xa với những người phụ nữ khác.
Sau đó ba thẻ bài trên bàn vốn úp ngược được lật lên, cô giương mắt nhìn Hứa Tranh vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh khó đoán.
Cô không rõ quy tắc, Hứa Tranh ở bên cạnh chỉ cô, cơ hồ cô không có may mắn với cờ bạc, số chip anh bỏ ra rất nhiều, cô cũng không biết là bao nhiêu tiền, chỉ thấy ai nấy đều sôi nổi phấn khích.
Đến lượt cuối cùng, chỉ thấy còn cô và Thượng Hạo là trụ lại.
“All in.” Thượng Hạo ngẩng đầu đẩy toàn bộ số chip về trước
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha, theo.” Hứa Tranh tiếng cười bật ra cổ họng cũng đem chip đặt toàn bộ
“Chơi lớn thế hai đại ca?” Sở Bắc Nghi phấn khích kêu lên
Nhìn màn long tranh hổ đấu như vậy sao không kích thích được?
Khoé môi Hứa Tranh nâng lên, nhún vai sau đó cùng với Thượng Hạo lật bài.
Cô không biết là ai thắng, chỉ nghe Sở Bắc Nghi la lên thùng phá sảnh.
Nếu là thùng phá sảnh, vậy là bài của Thượng Hạo, gồm lá 10, J, Q, K, A cùng một nước Bích.
Của cô chỉ là tứ quý 8 và một lá 3.
Cho nên người thắng là Thượng Hạo.
Cô có chút buồn bã nhìn Hứa Tranh, nào ngờ anh lại trực tiếp ôm chặt eo cô sau đó đem đầu cọ vào cổ cô, thấp giọng hỏi: “Chơi tiếp không?”
Tình huống này làm mọi người hiếu kì không nghĩ Hứa Tranh lại hành động thân mật như thế, không giống trước kia anh sẽ không chủ động tiếp xúc như vậy.
Mục đích của Hứa Tranh chính là cho người đối diện thấy mà đối diện là Thượng Hạo.
Thượng Hạo thì thấy Hứa Tranh trẻ con, hắn nghiễm nhiên cong môi đem ly rượu lên uống.
“Hứa Thiếu có khác đã thua như thế còn muốn tiếp.” Phó Cảnh Minh hào sảng đáp
“Chỗ đó là bao nhiêu thế?” Cô có chút tò mò hỏi
“Không nhiều.” Anh chậm rãi đáp: “Tầm hai trăm triệu.”
Lạc Phỉ: “???”
“Haha, em đừng lo, số tiền đó với cậu ta không đáng là bao.”
Nhưng mà như thế là quá nhiều. Cô biết khi nào kiếm ra hai trăm triệu?
“Anh chơi đi, cảm giác tôi không may mắn.” Cô lắc đầu, dù sao nếu anh tự chơi, anh thua cũng hơn là cô
“Em gái, em là đang lo cậu ta hết tiền sao?” Vệ Đoan Ny cười khẽ
Lạc Phi sợ mọi người mất vui nên vội giải thích: “Không phải, do em không hiểu quy tắc chơi nên là cứ để anh ấy chơi đi. Em nhìn là được rồi.”
“Được.” Hứa Tranh nhoẻn môi cười
Nghiêm Nhu Tuệ nhìn hai người họ đôi mắt tối sầm, hai tay cũng nắm lại, cư nhiên Hứa Tranh lại dùng thái độ khác với Lạc Phỉ, làm cô ta không khỏi đố kị.
Thượng Hạo nhìn Lạc Phỉ chốc lát, tầm mắt nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro