Tranh Đoạt Tình Lạc

Cậu Không Tự Ti...

2024-12-17 03:31:15

Cô ngồi xem mọi người chơi một lát liền thấy nhàm chán, bọn họ vốn thân thiết chơi với nhau từ lâu nên dễ hiểu hợp tính, vui vẻ, ngay cả cô bạn mới của Vệ Đoan Ny cũng dễ dàng hoà nhập, dù sao bọn họ là người cùng tầng lớp, không như cô.

Cô đảo mắt cảm thấy phòng VIP 999 này quá rộng, có cả quầy bar pha chế riêng, còn có rất nhiều loại mô hình trò chơi cờ bạc nên cô muốn đi quan sát.

“Tôi đi xung quanh xem xíu nhé.” Cô ghé sát tai anh nói

“Ừ.” Hứa Tranh gật đầu, lúc này mới buông tay ôm eo cô ra

Lạc Phỉ đứng dậy tự mình đi xem xung quanh. Người giàu quả nhiên biết cách hưởng thụ còn có cả bàn bida nữa. Cô đi đến quầy bar tự pha chế, ngó nhìn một lát, vẫn là suy nghĩ không biết đến rượu là tốt nhất.

“Có muốn thử không?”

Giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng, Lạc Phỉ quay đầu, vậy mà là Thượng Hạo.

Cô chớp mắt, lưỡng lự gật đầu.

Thượng Hạo không thể hiện biểu cảm gì chỉ chậm rãi di chuyển vào quầy bar, thao tác nhanh nhẹn đem đồ ra pha chế.

Cô ngồi ở chiếc ghế cao trước quầy nhìn động tác thuần thuật của hắn, chủ động hỏi: “Anh không chơi tiếp sao?”

Thượng Hạo nâng mắt, đôi mắt sâu thẳm không thể biết anh đang nghĩ gì chỉ là sau đó cúi đầu tiếp tục pha chế: “Bị loại rồi.”

“A, cái đó đúng là khó chơi.” Cô cười cười vén tóc mai

“Ừ, vẫn là không nên chơi.” Thượng Hạo thấp giọng đáp

Lạc Phỉ cảm thấy Thượng Hạo không dễ nói chuyện, cảm giác chân thật chính là anh có thể điềm tĩnh trước mọi thứ nhưng sự xa cách lãnh đạm rõ ràng không chối cãi được.

Thượng Hạo đẩy một ly cocktail đến trước mặt cô, chậm rãi nói vài chữ: “Cocktail Pear Martini, rất nhẹ sẽ không say.”

Được ví như viên ngọc trai, Pear Martini với màu trắng chủ đạo được làm từ Vodka vị lê, nước cốt chanh và nước ép bưởi.

Cô nhìn ly cocktail sóng sánh trước mặt, ánh mắt sáng lên liền vui vẻ nhận lấy uống. Hương thơm chua ngọt, kết hợp một chút thanh đắng khiến cho ly cocktail hoàn hảo hơn rất nhiều.

Mùi vị kích thích vị giác của cô, cô liền cười tươi nói với Thượng Hạo: “Rất ngon, cảm ơn anh.”

“Ừ.” Thượng Hạo môi nhếch nhẹ khó thấy

Hắn đứng trong quầy nhìn Lạc Phỉ đang nhấp từng ngụm nước lâu lâu nhăn mặt vì vị của rượu mà không rõ nghĩ gì. Thượng Hạo không phải kẻ tùy tiện, hắn tự biết cô là người của Hứa Tranh nên hắn không có suy nghĩ gì khác chỉ là cảm thấy thứ vốn tìm hắn sẽ là của hắn giờ bị người khác hớt tay trên nên đâm ra không dễ chịu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn cơ bản biết đối với cô không phải yêu thích mà chỉ là có cảm giác một chút muốn giành lấy vì vốn nên là của hắn cũng có một chút muốn che chở vì vẻ ngoài cô giống như một vầng trăng sáng yếu ớt cần được bảo vệ.

Lạc Phỉ nhận ra sự lạnh lùng ngạo mạn đến đáng sợ của Thượng Hạo cũng thấy hắn ít nói cũng là kiểu trầm tĩnh như Hứa Tranh nhưng hắn ngược lại rất giỏi che giấu tâm tư.

Bọn họ không nói gì cả cho nên hầu như là im lặng đối diện nhau.

Mọi người ở bàn chơi bài cũng đang đi đến lượt cuối, đã có mấy người bị loại, Sở Bắc Nghi đẩy nhẹ tay Phó Cảnh Minh hướng tới chỗ quầy bar. Phó Cảnh Minh nhìn theo, hai người liền nhìn nhau chớp mắt đầy ý vị thâm sâu.

Hứa Tranh còn trụ đến vòng cuối, người đấu vòng cuối với anh là Vệ Đoan Ny.

Nghiêm Nhu Tuệ nhìn Hứa Tranh, vẻ mặt đầy mê mẩn, anh đẹp trai, phong độ, điềm tĩnh, thanh lãnh cấm dục, sạch sẽ đến người khác sợ phải chạm vào sẽ mạo phạm, người như vậy thật sự quá tốt.

Chỉ là thái độ anh với cô ta rất xa cách, mặc dù cô ta đã bắt chuyện trước nhưng rõ ràng không cách nào tiếp cận.

“Xem ra cô gái kia rất thích Tam Thiếu?” Nghiêm Nhu Tuệ lơ đễnh như cố ý nói với Hứa Tranh

Lúc này Hứa Tranh mới dời tầm mắt sau khi nghe Nghiêm Nhu Tuệ nói, vừa vặn nhìn thấy Lạc Phỉ đang ở cạnh Thượng Hạo.

Bức tranh xinh đẹp tuyệt mỹ của anh đang bị người khác ngắm nhìn.

Hứa Tranh không nói nhiều đã đứng lên.

“Này, chơi nốt đi.” Vệ Đoan Ny liếc mắt nhận ra, ngăn cản Hứa Tranh lại

“Bỏ.” Hứa Tranh buông bài sau đó trực tiếp sải chân về phía hai người kia

“Cô gái đó, xem ra rất đặc biệt.” Vệ Đoan Ny nhìn Lạc Phỉ thầm nói với những người kia

“Ừ, cũng khá lạ.” Phó Cảnh Minh đáp lời

“Chắc là hương vị mới nên kích thích.” Vệ Đoan Ny khẽ cười

Vệ Đoan Ny vẫn là không tin Hứa Tranh sẽ yêu Lạc Phỉ, người như bọn họ làm sao hiểu tình yêu? Chỉ là cảm thấy thương xót, Lạc Phỉ lại nằm trên thớt của tên ác bá Hứa Tranh.

Lạc Phỉ ngồi đối diện Thượng Hạo, chủ yếu là người này hỏi người kia đáp, hai người họ cũng không nói gì nhiều, cả hai đều không có chủ để để nói.

Cho đến khi Thượng Hạo đột nhiên nhìn cô, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói điềm tĩnh lạnh nhạt: “Vì sao hôm đó lại muốn tìm tôi?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lạc Phỉ giật mình có chút ngại ngùng, cô nhỏ giọng đáp: “Vô tình nghe có người nói tới Tam Thiếu ở Đế Xa nên tôi mới theo đến đây mà tìm.”

Thượng Hạo không nói thêm nữa, Lạc Phỉ cũng thấy khó xử nên cúi đầu tập trung uống ly nước trong tay.

Thật sự là cô muốn tìm anh chỉ vì tiền.

Dù sao thì mọi chuyện đã xảy ra không thay đổi được, Hứa Tranh khi đó nói đúng, cô chỉ cần tiền, anh hay Thượng Hạo đều kết quả như nhau là tiền mà thôi.

Cô cũng không hối hận dù sao mục đích cũng đạt được rồi.

“Uống gì thế?”

Đột nhiên phía sau có người ôm lấy Lạc Phỉ, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc, Lạc Phỉ giật mình nghiêng đầu nhìn Hứa Tranh đang ôm mình từ phía sau đầu anh đặt trên vai cô.

“Là, Pear Martini.” Cô đáp chỉ là cảm thấy sau lưng lạnh toát

“Ừ, ngon không?” Hứa Tranh nâng đầu tầm mắt rơi vào người Thượng Hạo trước mặt

Lạc Phỉ chỉ khẽ gật đầu nhẹ, đầu anh đặt trên vai cô, tóc chạm vào cổ làm cô ngứa ngáy khó chịu chưa kể hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt làm cô rùng mình không thôi.

“Thích thì sau này dẫn em đi cùng nhiều hơn để Thượng Hạo pha chế cho em, cậu ta rất giỏi cái này.”

Lạc Phỉ không phải kẻ ngốc, ở gần anh cũng hiểu rõ hàm ý kia, cô vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không thích uống những thứ này.”

“Vậy sao? Thế thì Thượng Hạo sẽ không vui đó.”

Ánh mắt Hứa Tranh đen sâu như muốn nhấn chìm người đối diện, anh nhìn Thượng Hạo mặt không biểu cảm, khóe môi nhếch nhẹ lên.

Thượng Hạo hạ mắt, thanh âm chợt lạnh đi: “Cậu không tự tin?”

Tầm mắt Hứa Tranh bỗng chốc tối đi, nghiêng đầu cắn lấy vành tai Lạc Phỉ trước mặt Thượng Hạo, Lạc Phỉ giật mình không khống chế mà kêu lên một tiếng khẽ. Lúc này Hứa Tranh lại đưa mắt nhìn Thượng Hạo, cười nhạt: “Hửm?”

Thượng Hạo vẫn duy trì dáng vẻ không có gì, hờ hững nhìn Hứa Tranh.

Sở Bắc Nghi cùng những người khác tiến lại, phá đi bầu không khí căng thẳng: “Tình huống gì đây? Nhìn như sắp nổ ra chiến tranh vậy.”

“Không có gì.” Thượng Hạo nói xong đã vòng đi ra khỏi quầy bar, trực tiếp lại ghế sô pha ngồi xuống

Mọi người cư nhiên hiểu, tâm trạng Thượng Hạo đang không tốt bởi vì khi hắn không vui sẽ thường im lặng nhưng lại tạo ra một bầu không khí vô cùng bức người đến ngột ngạt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Đoạt Tình Lạc

Số ký tự: 0