Chứng Minh Cho...
2024-12-17 03:31:15
Lạc Phi cảm thấy tâm trạng nặng nề, suy nghĩ sau này vẫn nên ít đến đây, ít tiếp xúc với Thượng Hạo sẽ tốt hơn, cô cũng không có ý gì với Thượng Hạo nhưng có lẽ Hứa Tranh thì khác.
“Nào nào, tiếp tục chơi thôi.” Vệ Đoan Ny hào hứng làm bầu không khí sôi động trở lại
Lạc Phỉ nghiêng đầu nhìn Hứa Tranh vẫn đang vùi đầu trong cổ mình, cô khẽ đưa tay đẩy đẩy anh.
Hứa Tranh vẫn chưa buông cô ra, Lạc Phỉ thấy khó xử lại xấu hổ, thấp giọng nhìn anh nhắc nhở: “Anh, buông tôi ra đi.”
“Một lát đi.” Không có thỏa hiệp
“Làm sao thế? Mọi người đợi kìa.” Cô rũ mắt nhìn anh
Hứa Tranh cũng nhìn cô, mắt chạm mắt, anh lại cảm thấy anh càng ngày càng muốn đem bức tranh xinh đẹp trước mặt nhốt vào một nơi bí mật, chỉ để mình anh ngắm nhìn.
Phải, chính là độc chiếm.
“Không sao đâu, bọn họ tự chơi trước được.”
Lạc Phỉ còn chưa phản ứng, Hứa Tranh đã ngậm lấy đôi môi đỏ mộng của cô, cô nhất thời kinh hô, cả người cứng ngắc đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Môi lưỡi quấn quýt, dường như xem nơi này không có người.
“Chậc, xem ai đó vội chứng mình kìa.” Sở Bắc Nghi nhướng mày, hứng thú nói
Mọi người đều ngồi ở sô pha nhìn hai người kia, ánh mắt trước sau không hề bị cảnh trước mặt làm đỏ mặt xấu hổ, trước kia bọn họ cũng không phải chưa từng làm hành động mờ ám trước mặt những người khác, chỉ là những cô gái đó là tình một đêm hoặc đại loại là chơi qua đường, lần này đối phương là Hứa Tranh vốn cấm dục đã lâu còn người con gái lại là một đóa hoa thanh thuần, khó trách bọn họ thấy phấn khích.
Hứa Tranh dùng thân hình cao lớn của mình che đi Lạc Phỉ để không cho đám người đằng sau nhìn thấy cô, mục đích của anh chính là muốn trước mặt bọn họ cùng với cô quấn quýt cho ai đó hiểu, cô bây giờ là của anh.
“Ưm, Hứa Tranh…” Lạc Phỉ bị hôn đến mơ màng, cô rầm rì gọi tên anh, mục đích là muốn anh dừng lại
Thời điểm này trong phòng có nhiều người như vậy khó lòng làm cô thoải mái cho nên rất căng thẳng.
Hứa Tranh dường như không nghe, nụ hôn càng lúc càng sâu càng triền miên, Lạc Phỉ như bị anh cướp đoạt hô hấp, hơi thở dồn dập, mặt đỏ ửng cả lên.
Triền miên quấn quýt không rời một lúc rất lâu, bên tai sớm đều là tiếng nói cười vui vẻ của những người xung quanh, Lạc Phỉ càng lúc càng xấu hổ nhưng cơ bản không cách nào chống cự được cứ mặc nhiên để anh làm càn.
Hứa Tranh không muốn dừng lại, nghĩ đến cô khi nãy nói cười với Thượng Hạo, lòng anh càng thêm khó chịu, muốn cho Thượng Hạo thấy cô là người của anh, nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
Thượng Hạo hiểu rõ tính cách Hứa Tranh, hắn cũng hiểu hành động đó là đang khiêu khích chứng minh cho hắn biết điều gì, chẳng qua hắn chỉ nâng mắt nhẹ sau đó cũng không phản ứng gì cả. Thượng Hạo chính là kiểu người cẩn trọng kín đáo.
“Anh Hứa Tranh trước kia với những người phụ nữ khác cũng vậy sao?” Nghiêm Nhu Tuệ không kiềm được mà hỏi
Sở Bắc Nghi lắc đầu, tay còn đang cầm xí ngầu đáp lời: “Lần cuối cậu ta gần phụ nữ cũng là chuyện sáu năm trước, khi đó cậu ta vừa học xong đại học, cơ bản đây là lần đầu tiên cậu ta chủ động thân mật trước. Đa số những người trước đều là tự họ dâng đến.”
“Ồ, xem ra cô ấy rất được anh Hứa Tranh thích.” Trong lòng Nghiêm Nhu Tuệ không khỏi ghen tị
“Hẳn vậy, nhìn ra là yêu thích chứ làm sao lại đem giữ bên người như thế, bọn anh trước nay quy tắc đều là một lần vui vẻ rồi thôi.” Phó Cảnh Minh không giấu giếm nói
“Thú vị thế, cô bé đó nhìn đơn thuần như thế mà rơi vào tay tên ác ma Hứa Tranh, chậc.” Vệ Đoan Ny tặc lưỡi làm ra dáng vẻ nuối tiếc
“Thế vào tay Tam Thiếu sẽ tốt hơn sao?” Sở Bắc Nghi nhướng mày
Ai lại không rõ, Thượng Hạo so với Hứa Tranh có tốt hơn đâu. Hai người họ là hai kẻ tàn nhẫn nhất trong Tứ Thiếu chẳng qua Hứa Tranh thì có dáng vẻ thanh lãnh thoát tục còn Thượng Hạo tuy phô bày ra sự ăn chơi của mình nhưng lại điềm tĩnh khó đoán.
Hai người họ vẻ ngoài đều đạo mạo nhưng che giấu bên trong là con sói hung hãn hiểm ác, đằng sau vẻ hoàn hảo ấy là sự nguy hiểm và bí ẩn khó lường.
Thượng Hạo hung hăng giơ chân đá chân Sở Bắc Nghi một cái cảnh cáo.
“Ui da, dùng lời nói không nên dùng vũ lực.” Sở Bắc Nghi khổ sở xoa xoa chân kêu lên
Vào tay ai cũng như nhau, cơ bản bọn họ không phải là người tốt, chí ít bọn họ có kiêu ngạo của những người ở trên đỉnh xã hội.
Nghiêm Nhu Tuệ học ngành hội họa, mục đích chỉ muốn tiếp cận Hứa Tranh gần hơn bởi vì cô ta biết anh rất thích tranh vẽ lại cố tình kết thân với Vệ Đoan Ny, biết được anh thanh lãnh cấm dục, sạch sẽ nhất trong bốn thiếu chủ ở thành phố A cho nên càng mang theo lòng tự tin mà tiếp cận anh.
Vậy mà đột nhiên xuất hiện một Lạc Phỉ ngán đường.
Sự yêu mến say mê Nghiêm Nhu Tuệ dành cho Hứa Tranh, bọn họ đều dễ dàng nhận ra, Hứa Tranh chắc chắn cũng rõ nhưng anh chính là không thèm để tâm đến.
Lạc Phỉ bị Hứa Tranh hôn đến đầu óc quay cuồng, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại, cô đỏ mặt, đôi mắt mông lung mơ màng nhìn anh, tại sao phải ở trước mặt nhiều người như thế mà hành động?
Hứa Tranh nhìn cô gái trước mặt, bàn tay thon dài vươn ra xoa miệng cô đầy mê luyến: “Em có biết nếu bây giờ trong phòng không có ai, tôi sẽ lặp tức làm chết em không?”
Lạc Phỉ bị lời nói trần trụi kia làm cho mặt phát hỏa, cô mím môi ai oán nhưng cũng cam chịu.
“Đừng nói nữa.”
Cô lại không biết tại sao một người có vẻ đẹp mê hoặc lại trông thanh lãnh thoát tục như anh có thể nói ra những lời xấu hổ như thế.
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
“Nào nào, tiếp tục chơi thôi.” Vệ Đoan Ny hào hứng làm bầu không khí sôi động trở lại
Lạc Phỉ nghiêng đầu nhìn Hứa Tranh vẫn đang vùi đầu trong cổ mình, cô khẽ đưa tay đẩy đẩy anh.
Hứa Tranh vẫn chưa buông cô ra, Lạc Phỉ thấy khó xử lại xấu hổ, thấp giọng nhìn anh nhắc nhở: “Anh, buông tôi ra đi.”
“Một lát đi.” Không có thỏa hiệp
“Làm sao thế? Mọi người đợi kìa.” Cô rũ mắt nhìn anh
Hứa Tranh cũng nhìn cô, mắt chạm mắt, anh lại cảm thấy anh càng ngày càng muốn đem bức tranh xinh đẹp trước mặt nhốt vào một nơi bí mật, chỉ để mình anh ngắm nhìn.
Phải, chính là độc chiếm.
“Không sao đâu, bọn họ tự chơi trước được.”
Lạc Phỉ còn chưa phản ứng, Hứa Tranh đã ngậm lấy đôi môi đỏ mộng của cô, cô nhất thời kinh hô, cả người cứng ngắc đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Môi lưỡi quấn quýt, dường như xem nơi này không có người.
“Chậc, xem ai đó vội chứng mình kìa.” Sở Bắc Nghi nhướng mày, hứng thú nói
Mọi người đều ngồi ở sô pha nhìn hai người kia, ánh mắt trước sau không hề bị cảnh trước mặt làm đỏ mặt xấu hổ, trước kia bọn họ cũng không phải chưa từng làm hành động mờ ám trước mặt những người khác, chỉ là những cô gái đó là tình một đêm hoặc đại loại là chơi qua đường, lần này đối phương là Hứa Tranh vốn cấm dục đã lâu còn người con gái lại là một đóa hoa thanh thuần, khó trách bọn họ thấy phấn khích.
Hứa Tranh dùng thân hình cao lớn của mình che đi Lạc Phỉ để không cho đám người đằng sau nhìn thấy cô, mục đích của anh chính là muốn trước mặt bọn họ cùng với cô quấn quýt cho ai đó hiểu, cô bây giờ là của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ưm, Hứa Tranh…” Lạc Phỉ bị hôn đến mơ màng, cô rầm rì gọi tên anh, mục đích là muốn anh dừng lại
Thời điểm này trong phòng có nhiều người như vậy khó lòng làm cô thoải mái cho nên rất căng thẳng.
Hứa Tranh dường như không nghe, nụ hôn càng lúc càng sâu càng triền miên, Lạc Phỉ như bị anh cướp đoạt hô hấp, hơi thở dồn dập, mặt đỏ ửng cả lên.
Triền miên quấn quýt không rời một lúc rất lâu, bên tai sớm đều là tiếng nói cười vui vẻ của những người xung quanh, Lạc Phỉ càng lúc càng xấu hổ nhưng cơ bản không cách nào chống cự được cứ mặc nhiên để anh làm càn.
Hứa Tranh không muốn dừng lại, nghĩ đến cô khi nãy nói cười với Thượng Hạo, lòng anh càng thêm khó chịu, muốn cho Thượng Hạo thấy cô là người của anh, nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
Thượng Hạo hiểu rõ tính cách Hứa Tranh, hắn cũng hiểu hành động đó là đang khiêu khích chứng minh cho hắn biết điều gì, chẳng qua hắn chỉ nâng mắt nhẹ sau đó cũng không phản ứng gì cả. Thượng Hạo chính là kiểu người cẩn trọng kín đáo.
“Anh Hứa Tranh trước kia với những người phụ nữ khác cũng vậy sao?” Nghiêm Nhu Tuệ không kiềm được mà hỏi
Sở Bắc Nghi lắc đầu, tay còn đang cầm xí ngầu đáp lời: “Lần cuối cậu ta gần phụ nữ cũng là chuyện sáu năm trước, khi đó cậu ta vừa học xong đại học, cơ bản đây là lần đầu tiên cậu ta chủ động thân mật trước. Đa số những người trước đều là tự họ dâng đến.”
“Ồ, xem ra cô ấy rất được anh Hứa Tranh thích.” Trong lòng Nghiêm Nhu Tuệ không khỏi ghen tị
“Hẳn vậy, nhìn ra là yêu thích chứ làm sao lại đem giữ bên người như thế, bọn anh trước nay quy tắc đều là một lần vui vẻ rồi thôi.” Phó Cảnh Minh không giấu giếm nói
“Thú vị thế, cô bé đó nhìn đơn thuần như thế mà rơi vào tay tên ác ma Hứa Tranh, chậc.” Vệ Đoan Ny tặc lưỡi làm ra dáng vẻ nuối tiếc
“Thế vào tay Tam Thiếu sẽ tốt hơn sao?” Sở Bắc Nghi nhướng mày
Ai lại không rõ, Thượng Hạo so với Hứa Tranh có tốt hơn đâu. Hai người họ là hai kẻ tàn nhẫn nhất trong Tứ Thiếu chẳng qua Hứa Tranh thì có dáng vẻ thanh lãnh thoát tục còn Thượng Hạo tuy phô bày ra sự ăn chơi của mình nhưng lại điềm tĩnh khó đoán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người họ vẻ ngoài đều đạo mạo nhưng che giấu bên trong là con sói hung hãn hiểm ác, đằng sau vẻ hoàn hảo ấy là sự nguy hiểm và bí ẩn khó lường.
Thượng Hạo hung hăng giơ chân đá chân Sở Bắc Nghi một cái cảnh cáo.
“Ui da, dùng lời nói không nên dùng vũ lực.” Sở Bắc Nghi khổ sở xoa xoa chân kêu lên
Vào tay ai cũng như nhau, cơ bản bọn họ không phải là người tốt, chí ít bọn họ có kiêu ngạo của những người ở trên đỉnh xã hội.
Nghiêm Nhu Tuệ học ngành hội họa, mục đích chỉ muốn tiếp cận Hứa Tranh gần hơn bởi vì cô ta biết anh rất thích tranh vẽ lại cố tình kết thân với Vệ Đoan Ny, biết được anh thanh lãnh cấm dục, sạch sẽ nhất trong bốn thiếu chủ ở thành phố A cho nên càng mang theo lòng tự tin mà tiếp cận anh.
Vậy mà đột nhiên xuất hiện một Lạc Phỉ ngán đường.
Sự yêu mến say mê Nghiêm Nhu Tuệ dành cho Hứa Tranh, bọn họ đều dễ dàng nhận ra, Hứa Tranh chắc chắn cũng rõ nhưng anh chính là không thèm để tâm đến.
Lạc Phỉ bị Hứa Tranh hôn đến đầu óc quay cuồng, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại, cô đỏ mặt, đôi mắt mông lung mơ màng nhìn anh, tại sao phải ở trước mặt nhiều người như thế mà hành động?
Hứa Tranh nhìn cô gái trước mặt, bàn tay thon dài vươn ra xoa miệng cô đầy mê luyến: “Em có biết nếu bây giờ trong phòng không có ai, tôi sẽ lặp tức làm chết em không?”
Lạc Phỉ bị lời nói trần trụi kia làm cho mặt phát hỏa, cô mím môi ai oán nhưng cũng cam chịu.
“Đừng nói nữa.”
Cô lại không biết tại sao một người có vẻ đẹp mê hoặc lại trông thanh lãnh thoát tục như anh có thể nói ra những lời xấu hổ như thế.
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro