Cô Gái Nhỏ Muốn...
2024-12-17 03:31:15
Hứa Tranh cười khẽ, tay vuốt ve miệng cô một lúc, anh thầm nghĩ nếu mà có thể anh thật sự sẽ đem cô nhốt đi, giống như đóng khung lồng một bức tranh bên trong để một nơi bí mật chỉ một mình anh có thể chiêm ngưỡng ngắm nhìn.
Anh biết bản tính anh trước nay cường đại, phàm những thứ anh thích đều có được nếu không có sẽ hủy hoại chúng, chính là nếu đã không có được thì hủy đi để không ai có thể có.
“Mọi người đợi anh kìa.” Lạc Phỉ nheo mắt hơi thở hỗn loạn nhắc anh
Hứa Tranh buông tay ra sau đó thong thả dẫn cô đến chỗ ghế sô pha ngồi với đám người kia: “Chơi gì rồi?”
“Vẫn đang chơi lắc xí ngầu, Hứa Thiếu đã chơi đủ chưa, môi Lạc Phỉ bị cậu làm cho sưng đỏ cả lên rồi.”
Lạc Phỉ xấu hổ khi nghe Phó Cảnh Minh trêu chọc, cô cúi đầu không dám ngẩng lên. Qủa thật môi có chút sưng đau.
Hứa Tranh ngã lưng vào thành ghế sô pha, dáng vẻ thỏa mãn: “Vẫn có thể chơi tiếp.”
“Haha, sảng khoái. Hôm nay phải lấy hết tiền của cậu. Quy tắc lần này đơn giản thôi, đoán chẵn hay lẻ.”
Cái này cô chơi được.
Hứa Tranh bên cạnh không tham gia vẫn là giao cho cô chơi giúp, nhìn cô gái nhỏ đôi mắt sáng rực mong chờ khiến tâm tình anh thả lỏng, xem ra anh thật sự yêu thích say đắm bức tranh đẹp đẽ này đến mức si cuồng.
Sở Bắc Nghi đặt bộ lắc xí ngầu đặt lên bàn, có nút ấn để quay tự động đỗ xí ngầu, anh ta sẽ là nhà cái để những người khác đặt.
Lạc Phỉ tin vào trực giác mình đem chip đặt chẵn.
Mọi người đã đặt xong, Sở Bắc Nghi sau đó mở nắp.
Thật sự là chẵn. Lạc Phỉ phấn khích nhìn Hứa Tranh, anh cong môi cười xoa đầu cô như khen thưởng.
Hành động này cũng quá kích thích người khác, bọn họ không tự chủ nhìn nhau.
Liên tục bốn lượt, Lạc Phỉ đều trúng lớn, cô kích động nhìn đống chip mình thắng về, bên tai là tiếng càm ràm của Sở Bắc Nghi.
“Lạc Phỉ, em là có mắt thần sao?”
Lạc Phỉ gãi đầu nhưng nụ cười tươi rối đáp: “Không có, em đoán nhưng may mắn quá.”
Sở Bắc Nghi xì mũi, lần nữa bấm nút cho xí ngầu tự đỗ nhìn Lạc Phỉ nhướng mày thách thức: “Đặt hết không?”
Lạc Phỉ chớp mắt, phân vân một chút, lúc này Hứa Tranh vỗ lưng cô, ám chỉ cứ cược hết.
“Ừm.” Lạc Phỉ chấp thuận, đem hết đống chip đẩy về bên chẵn
“Lại chẵn? Hai ván trước là chẵn, anh không tin ván này chẵn tiếp.” Sở Bắc Nghi càu nhàu, nhìn mọi người đặt xong, anh liền mở nắp
“Con mẹ nó.” Sở Bắc Nghi chửi một tiếng, vậy mà lại tiếp tục là chẵn
Lạc Phỉ vui mừng nắm tay Hứa Tranh mà lay mạnh, phấn khích suýt nữa ôm chằm lấy anh: “Hứa Tranh, chúng ta thắng rồi.”
“Vui thế sao?” Hứa Tranh tâm tình rất tốt, nhìn cô vui sướng mà môi cũng cong lên thành một đường
“Ừ, chừng này là bao nhiêu?” cô chỉ chỉ đống chip hỏi
“Gần ba trăm triệu.”
Lạc Phỉ mắt lóe sáng, lại lần nữa reo hò: “Vậy là chúng ta lấy lại hai trăm khi nãy, còn lời thêm một trăm.”
“Ha.” Hứa Tranh bị chọc cười, ra là cô gái nhỏ muốn lấy lại số tiền thua khi nãy
Cô gái nhỏ này đúng là làm anh không thể ngừng yêu thương, tay ôm eo cô kéo chặt cô vào lòng sau đó đáy mắt lộ ra tia sáng: “Vui lắm sao?”
Lạc Phỉ ngẩng đầu không do dự đáp ừ một tiếng còn lộ ra nụ cười tươi như hoa khiến lòng anh nao nao xao xuyến, thật tuyệt đẹp.
Mọi người cũng bị cô làm cho ngạc nhiên đến phì cười nhưng Sở Bắc Nghi cùng Phó Cảnh Minh đồng loạt nhăn trán phản ánh.
“Lạc Phỉ, em là đang giúp kẻ giàu càng giàu thêm sao? Ai lại lấy của người nghèo đem cho người giàu?”
“Cậu ta là giàu nhất ở đây đó.”
Lạc Phỉ buồn cười cũng có chút ngại với bọn họ, cô đáp: “Xin lỗi.”
“Hứa Tranh, xem ra cô gái nhỏ của anh là đang giúp anh quản tiền đó.” Vệ Đoan Ny trêu đùa
“Không sao, cô ấy quản giùm tôi càng tốt, chỉ sợ cô ấy không quản hết thôi.”
Đúng là kẻ có tiền, nói câu nào ra là nồng nặc mùi tiền trong đó.
“Được rồi, về thôi.” Hứa Tranh vỗ lưng cô cất giọng trầm ấm, anh muốn đem bức tranh về ngắm nhìn phác họa
Không thể chờ thêm giây phút nào nữa.
Lạc Phỉ đang vui vẻ nên nhanh chóng gật đầu, dù sao mục đích là gỡ lại số tiền đã thua, bây giờ còn thắng thêm là quá tốt rồi, không chơi nữa vẫn là quyết định sáng suốt nhất.
“Này, ăn tiền cho đã đòi về?” Sở Bắc Nghi không vui ngăn lại
“Không chơi nữa, nếu thua, sợ là cô ấy lại cắn rứt mà tìm cách gỡ lại.” Hứa Tranh ôm lấy Lạc Phỉ, bộ dạng nhìn liền biết anh đang vui vẻ
“Lạc Phỉ, lần sau em không được như vậy, Hứa Tranh rất giàu, không phải lần nào bọn anh cũng ăn được tiền của cậu ta đâu.”
“Cậu ta ấy hả, tiền đè chết bọn anh còn được cho nên đừng giúp người giàu thêm giàu nữa.”
Lạc Phỉ bị Sở Bắc Nghi và Phó Cảnh Minh nói làm cho bật cười, cô đáp lại một tiếng sau đó chào mọi người cùng với Hứa Tranh ra về trước.
Mọi người nhìn hình ảnh Lạc Phỉ đi bên cạnh Hứa Tranh còn không ngừng cười nói vui vẻ, chứng tỏ cô đang rất vui vì kết quả khi nãy, Hứa Tranh lại một bên lắng nghe khóe môi cong lên.
“Chậc, lần này cậu chủ nhà họ Hứa bị quật rồi.” Vệ Đoan Ny lắc đầu tặc lưỡi
“Haha, nên thế.”
Thượng Hạo không có tâm trạng chơi đùa tiếp, anh đứng dậy thong thả bỏ lại vài chữ cũng rời đi: “Về trước.”
“Này, Thượng Hạo, cậu cũng không tiếp tục chơi sao?”
Thượng Hạo một mạch bỏ về cũng không đáp lời bọn họ, Sở Bắc Nghi nhìn cửa đống sầm thì chậc lưỡi: “Tâm trạng không tốt.”
Trong bốn người Thượng Hạo là kẻ khó đoán nhất cũng âm trầm nhất, có thể nói sự điềm tĩnh kia mới là thứ đáng sợ bởi vì càng điềm tĩnh thì khi nổi giận càng khó lường.
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
Anh biết bản tính anh trước nay cường đại, phàm những thứ anh thích đều có được nếu không có sẽ hủy hoại chúng, chính là nếu đã không có được thì hủy đi để không ai có thể có.
“Mọi người đợi anh kìa.” Lạc Phỉ nheo mắt hơi thở hỗn loạn nhắc anh
Hứa Tranh buông tay ra sau đó thong thả dẫn cô đến chỗ ghế sô pha ngồi với đám người kia: “Chơi gì rồi?”
“Vẫn đang chơi lắc xí ngầu, Hứa Thiếu đã chơi đủ chưa, môi Lạc Phỉ bị cậu làm cho sưng đỏ cả lên rồi.”
Lạc Phỉ xấu hổ khi nghe Phó Cảnh Minh trêu chọc, cô cúi đầu không dám ngẩng lên. Qủa thật môi có chút sưng đau.
Hứa Tranh ngã lưng vào thành ghế sô pha, dáng vẻ thỏa mãn: “Vẫn có thể chơi tiếp.”
“Haha, sảng khoái. Hôm nay phải lấy hết tiền của cậu. Quy tắc lần này đơn giản thôi, đoán chẵn hay lẻ.”
Cái này cô chơi được.
Hứa Tranh bên cạnh không tham gia vẫn là giao cho cô chơi giúp, nhìn cô gái nhỏ đôi mắt sáng rực mong chờ khiến tâm tình anh thả lỏng, xem ra anh thật sự yêu thích say đắm bức tranh đẹp đẽ này đến mức si cuồng.
Sở Bắc Nghi đặt bộ lắc xí ngầu đặt lên bàn, có nút ấn để quay tự động đỗ xí ngầu, anh ta sẽ là nhà cái để những người khác đặt.
Lạc Phỉ tin vào trực giác mình đem chip đặt chẵn.
Mọi người đã đặt xong, Sở Bắc Nghi sau đó mở nắp.
Thật sự là chẵn. Lạc Phỉ phấn khích nhìn Hứa Tranh, anh cong môi cười xoa đầu cô như khen thưởng.
Hành động này cũng quá kích thích người khác, bọn họ không tự chủ nhìn nhau.
Liên tục bốn lượt, Lạc Phỉ đều trúng lớn, cô kích động nhìn đống chip mình thắng về, bên tai là tiếng càm ràm của Sở Bắc Nghi.
“Lạc Phỉ, em là có mắt thần sao?”
Lạc Phỉ gãi đầu nhưng nụ cười tươi rối đáp: “Không có, em đoán nhưng may mắn quá.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Bắc Nghi xì mũi, lần nữa bấm nút cho xí ngầu tự đỗ nhìn Lạc Phỉ nhướng mày thách thức: “Đặt hết không?”
Lạc Phỉ chớp mắt, phân vân một chút, lúc này Hứa Tranh vỗ lưng cô, ám chỉ cứ cược hết.
“Ừm.” Lạc Phỉ chấp thuận, đem hết đống chip đẩy về bên chẵn
“Lại chẵn? Hai ván trước là chẵn, anh không tin ván này chẵn tiếp.” Sở Bắc Nghi càu nhàu, nhìn mọi người đặt xong, anh liền mở nắp
“Con mẹ nó.” Sở Bắc Nghi chửi một tiếng, vậy mà lại tiếp tục là chẵn
Lạc Phỉ vui mừng nắm tay Hứa Tranh mà lay mạnh, phấn khích suýt nữa ôm chằm lấy anh: “Hứa Tranh, chúng ta thắng rồi.”
“Vui thế sao?” Hứa Tranh tâm tình rất tốt, nhìn cô vui sướng mà môi cũng cong lên thành một đường
“Ừ, chừng này là bao nhiêu?” cô chỉ chỉ đống chip hỏi
“Gần ba trăm triệu.”
Lạc Phỉ mắt lóe sáng, lại lần nữa reo hò: “Vậy là chúng ta lấy lại hai trăm khi nãy, còn lời thêm một trăm.”
“Ha.” Hứa Tranh bị chọc cười, ra là cô gái nhỏ muốn lấy lại số tiền thua khi nãy
Cô gái nhỏ này đúng là làm anh không thể ngừng yêu thương, tay ôm eo cô kéo chặt cô vào lòng sau đó đáy mắt lộ ra tia sáng: “Vui lắm sao?”
Lạc Phỉ ngẩng đầu không do dự đáp ừ một tiếng còn lộ ra nụ cười tươi như hoa khiến lòng anh nao nao xao xuyến, thật tuyệt đẹp.
Mọi người cũng bị cô làm cho ngạc nhiên đến phì cười nhưng Sở Bắc Nghi cùng Phó Cảnh Minh đồng loạt nhăn trán phản ánh.
“Lạc Phỉ, em là đang giúp kẻ giàu càng giàu thêm sao? Ai lại lấy của người nghèo đem cho người giàu?”
“Cậu ta là giàu nhất ở đây đó.”
Lạc Phỉ buồn cười cũng có chút ngại với bọn họ, cô đáp: “Xin lỗi.”
“Hứa Tranh, xem ra cô gái nhỏ của anh là đang giúp anh quản tiền đó.” Vệ Đoan Ny trêu đùa
“Không sao, cô ấy quản giùm tôi càng tốt, chỉ sợ cô ấy không quản hết thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là kẻ có tiền, nói câu nào ra là nồng nặc mùi tiền trong đó.
“Được rồi, về thôi.” Hứa Tranh vỗ lưng cô cất giọng trầm ấm, anh muốn đem bức tranh về ngắm nhìn phác họa
Không thể chờ thêm giây phút nào nữa.
Lạc Phỉ đang vui vẻ nên nhanh chóng gật đầu, dù sao mục đích là gỡ lại số tiền đã thua, bây giờ còn thắng thêm là quá tốt rồi, không chơi nữa vẫn là quyết định sáng suốt nhất.
“Này, ăn tiền cho đã đòi về?” Sở Bắc Nghi không vui ngăn lại
“Không chơi nữa, nếu thua, sợ là cô ấy lại cắn rứt mà tìm cách gỡ lại.” Hứa Tranh ôm lấy Lạc Phỉ, bộ dạng nhìn liền biết anh đang vui vẻ
“Lạc Phỉ, lần sau em không được như vậy, Hứa Tranh rất giàu, không phải lần nào bọn anh cũng ăn được tiền của cậu ta đâu.”
“Cậu ta ấy hả, tiền đè chết bọn anh còn được cho nên đừng giúp người giàu thêm giàu nữa.”
Lạc Phỉ bị Sở Bắc Nghi và Phó Cảnh Minh nói làm cho bật cười, cô đáp lại một tiếng sau đó chào mọi người cùng với Hứa Tranh ra về trước.
Mọi người nhìn hình ảnh Lạc Phỉ đi bên cạnh Hứa Tranh còn không ngừng cười nói vui vẻ, chứng tỏ cô đang rất vui vì kết quả khi nãy, Hứa Tranh lại một bên lắng nghe khóe môi cong lên.
“Chậc, lần này cậu chủ nhà họ Hứa bị quật rồi.” Vệ Đoan Ny lắc đầu tặc lưỡi
“Haha, nên thế.”
Thượng Hạo không có tâm trạng chơi đùa tiếp, anh đứng dậy thong thả bỏ lại vài chữ cũng rời đi: “Về trước.”
“Này, Thượng Hạo, cậu cũng không tiếp tục chơi sao?”
Thượng Hạo một mạch bỏ về cũng không đáp lời bọn họ, Sở Bắc Nghi nhìn cửa đống sầm thì chậc lưỡi: “Tâm trạng không tốt.”
Trong bốn người Thượng Hạo là kẻ khó đoán nhất cũng âm trầm nhất, có thể nói sự điềm tĩnh kia mới là thứ đáng sợ bởi vì càng điềm tĩnh thì khi nổi giận càng khó lường.
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro