Câu Chuyện Bốn...
2024-12-17 03:31:15
Còn lại bốn người, bọn họ cũng không có tâm trạng chơi tiếp nhưng câu chuyện về Lạc Phỉ không khỏi làm Vệ Đoan Ny hiếu kì, cô nàng cầm ly rượu lên uống cười xinh đẹp nhìn Sở Bắc Nghi và Phó Cảnh Minh thắc mắc hỏi.
“Chuyện của Lạc Phỉ là sao thế?”
“Hôm đó Hứa Tranh không đến trễ, Lạc Phỉ đã gặp Thượng Hạo trước rồi.” Phó Cảnh Minh cười nhẹ nói
“Mục đích ban đầu là Tam Thiếu, vậy mà câu được Hứa Tranh, tâm tư không nhỏ.” Nghiêm Nhu Tuệ một mặt khinh thường
Phụ nữ kiếm Tam Thiếu chỉ có một mục đích, vì tiền của hắn. Hắn ở thành phố A này phụ nữ không ít nhưng hắn không có giữ ai bên cạnh, quy tắc Tứ Thiếu trước nay chưa ai phá vỡ cho đến khi Hứa Tranh giữ Lạc Phỉ lại bên cạnh.
“Kể chi tiết đi.” Vệ Đoan Ny không kiềm được hứng thú
“Lạc Phỉ tìm Thượng Hạo lên giường nhưng trùng hợp Hứa Tranh đến trễ nên gặp cô ấy trước, Hứa Tranh giả danh Thượng Hạo đem người ta lên giường. Bốn tháng sau gặp lại Lạc Phỉ từ chối đầu tư của cậu ta, cậu ta liền đòi dẹp khoa Hội Họa làm Lạc Phỉ phải cúi đầu chấp nhận ở bên cạnh cậu ta.”
“Chậc, chẳng biết Lạc Phỉ có dã tâm hay không nhưng hiện tại cô ấy đang rất được Hứa Tranh yêu thích, là người được giữ lại bên cạnh đầu tiên đó.” Phó Cảnh Minh tay lắc ly rượu chậc lưỡi
Vệ Đoan Ny cười tươi cũng cảm thán: “Đúng là Hứa Tranh, không có được liền cưỡng ép.”
“Cũng là vì tiền.” Nghiêm Nhu Tuệ khinh khỉnh nói
“Nhưng Lạc Phỉ là đem lần đầu ra trao đổi đó. Xem ra là đến đường cùng mới nghĩ đến cách này.” Phó Cảnh Minh nhàn nhạt nói
“Có cần kịch tính thế không?” Vệ Đoan Ny càng lúc càng thấy chuyện này thú vị
“Hứa Tranh kia cũng lời, Lạc Phỉ là một đóa hoa thuần khiết, bây giờ bị câu ta giữ lấy xem ra là khó thoát.” Sở Bắc Nghi nhướng mày nói
Mọi người nói thêm vài câu cũng đã giải tán, chỉ có mỗi Nghiêm Nhu Tuệ tâm tư không thoải mái vẫn hằn hộc khó chịu.
~
Dưới sàn nhà quần áo chồng chéo nằm lộn xộn lên nhau, trên giường hai cơ thể quấn chặt không rời, không gian nồng đượm hơi thở nóng bỏng ướt át hòa lẫn tiếng rên mềm mại mê người.
Hứa Tranh hôn lên cổ Lạc Phỉ bên dưới càng thêm ra sức tấn công mãnh liệt khiến đầu óc cô như tan rã vô định, cô ôm chặt người anh, đầu chôn ở bả vai anh rên rỉ.
“Hứa Tranh… anh chậm thôi…”
Người đàn ông này vừa về đến đã lôi cô lên giường, chẳng biết ai chọc ghẹo gì anh mà nãy giờ đều mãnh liệt như muốn đem cô nghiền nát.
Hứa Tranh liếm láp cần cổ trắng ngần của cô rời di chuyển đến xương quai xanh xinh đẹp hôn lên: “Em thích nói chuyện với Thượng Hạo lắm sao?”
Lạc Phỉ thần trí mơ hồ theo từng cú đâm sau rút cạn của anh nhưng đủ tỉnh táo hiểu hàm ý kia, cô lắc đầu lúc này lui đầu ra nhìn anh bằng đôi mắt phiếm nước: “Không có… chỉ là xã giao… ức…”
Còn chưa dứt câu đã bị anh thúc sâu vào làm cô ngửa cổ rên la, cô ai oán nhìn anh thầm giận: “Sao anh… không nói lí…”
Hứa Tranh nhướng mày càng thêm tăng tốc lực cùng sức lực, anh không nói mà chỉ hành động, Lạc Phỉ cảm nhận sức công phá kia quá ác liệt làm cô run lẩy bẩy cả người mềm nhũn chỉ có thể kêu lên từng lời đứt đoạn xin tha.
“A… không nổi… Hứa Tranh… tôi không nói chuyện với anh ấy nữa…”
Hứa Tranh nheo mắt rõ ràng không có ý nhượng bộ chỉ muốn đem bức tranh dưới thân độc chiếm, chính anh phác họa nó thì cũng chỉ có anh ngắm nhìn nó, ai cũng đừng nghĩ động đến.
Trải qua bao lâu Lạc Phỉ cũng không rõ, cô chỉ biết bản thân thật sự bị anh hành hạ đến thừa sống thiếu chết.
Lúc này Lạc Phỉ nằm cuộn trong chăn chỉ lộ mỗi đầu nhỏ, gương mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, Hứa Tranh đứng ở tủ quần áo đang chậm rãi cài cúc áo sơ mi lại, anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang thiếp đi thì tiến lại, đôi môi kiêu bạc lộ ra nụ cười nhẹ khó thấy.
“Không đi học sao?” Hứa Tranh ngồi xuống bên giường đưa tay ra vuốt tóc cô
Lạc Phỉ mở mí mắt nặng trĩu lên, dáng vẻ đầy ai oán nhìn anh chăm chăm: “Không còn sức nữa.”
Anh còn hỏi cô, cô đã nói hôm nay cô có tiết học bảy giờ mà ai đó đến năm giờ mới chịu ngưng, cô còn tưởng cô suýt bị anh làm chết rồi.
Nhìn dáng vẻ phụng phịu của cô, anh bật cười khẽ sau đó đặt tay lên đỉnh đầu cô vỗ nhẹ: “Em nên rèn luyện thân thể hơn.”
Lạc Phi chui rúc đầu vào chăn chỉ để lộ đôi mắt trong trẻo mềm mại: “Anh giảm bớt lại là được.”
Hứa Tranh nhướng mày vươn tay xốc chăn lên, cơ thể thiếu nữ với làn da trắng như tuyết giờ phút này lại đầy vết hoan ái ám muội kích thích giác quan của anh, anh thầm than nếu có thể sẽ lại tiếp tục đè cô xuống hung hăng mà làm.
Thật sự quá tuyệt đẹp.
“Tôi sẽ nói lại với giáo sư Giang cho em nghỉ hai tiết đầu được chứ?”
Lạc Phỉ chớp mắt nhìn anh sau cùng thỏa hiệp: “Ừm.”
Hứa Tranh phát hiện Lạc Phỉ rất dễ thỏa hiệp, cô hầu như không có yêu cầu gì với anh cho dù có cũng là ai oán trách cứ không có tí sát thương nào, càng ngày càng làm anh thêm yêu chiều cô.
Một cô gái dễ dạy bảo.
“Ngủ thêm đi.”
Hứa Tranh cúi đầu hôn lên trán cô, lưu luyến trượt xuống chóp mũi cô sau cùng dừng lại ở môi, Lạc Phỉ hừ hừ trong miệng giờ phút này cả người mềm nhũn để mặc anh làm càn.
Anh trúc trắc, nhẫn nhụi ở môi cô triền miên tựa như không muốn buông ra, quá mềm lại ngọt làm anh không cách nào kháng cự được sự trầm mê.
Mãi một lúc sau anh mới chịu rời khỏi môi cô, Lạc Phỉ đầu óc mơ hồ trừng mắt nhìn anh càng thêm tức giận.
“Anh mau đi đi.”
Nói xong cô kéo chăn lại che kín người, cô thật sự sợ sức ăn của người đàn ông này còn hôn nữa sợ anh sẽ lại nổi thú tính đè cô ra.
Hứa Tranh bị chọc cười môi cong nhẹ: “Nhớ thức ăn rồi hãy đi học.”
“Ừm.”
Lạc Phỉ gật gật đầu sau đó chui vào chăn, cô thật lòng mệt đến mức muốn nằm lì trên giường ngủ một giấc đến tối.
Hứa Tranh không gây khó dễ nữa anh đứng lên đi đến tủ đồ lấy áo vest khoác vào sau đó mới chậm rãi rời khỏi phòng.
Lúc Hứa Tranh xuống nhà bà Nguyên vội chạy ra trước khi rời khỏi nhà còn không quên căn dặn.
“Một lát tám giờ dì lên kêu cô ấy dậy để cô ấy ăn xong hãy đi học.”
“Vâng thiếu gia.” Bà Nguyên gật đầu cung kính đáp
“À, làm thêm nước ép cho cô ấy uống.”
“Tôi biết rồi thiếu gia.”
Bà Nguyên nhìn Hứa Tranh lên xe rời đi lúc này ngẩng nhìn lên trên tầng, rõ ràng sự chu đáo của anh dành cho cô làm bà Nguyên kinh hỉ.
Lần nữa thức dậy là nhờ tiếng gọi của bà Nguyên, Lạc Phỉ ngồi một lúc trên giường mới tỉnh táo được. Cô thay đồ sắp xếp tập vở sau đó xuống dưới nhà.
"Dì Nguyên, cháu..."
Lạc Phỉ vừa đi vào bếp vừa nói lại thấy bà Nguyên đang nói chuyện điện thoại thì ngừng lại, cô theo lịch sự mà đến bàn ăn ngồi im lặng.
Bà Nguyên thoáng nhìn cô sau đó đi ra một góc nói điện thoại, Lạc Phỉ không để tâm mấy tập trung ăn nốt phần ăn sáng.
Bà Nguyên nghe người bên kia nói chốc chốc nhìn Lạc Phỉ.
[Con trai ta để cô ta ở lại Các Lâm luôn sao?] giọng người phụ nữ tỏ ra bất ngờ nghi hoặc
"Vâng phu nhân." Bà Nguyên đáp
[Thật là... nó không sợ ông nội nó giận mà.]
"Phu nhân, cô gái này tính tình khá tốt."
[Tốt thì làm sao? Cô ta tốt hay không thì bây giờ đều không phải vì tiền của Hứa Tranh à? Bà cứ theo dõi thêm đi rồi nói lại cho ta.]
"Dạ phu nhân."
Bà Nguyên nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng tút thì rầu rĩ lại nhìn đến Lạc Phỉ càng thêm đau xót. Hứa Gia vốn dĩ chỉ có mỗi Hứa Tranh là cháu lại còn là đích tôn nên đương nhiên rất nghiêm khắc trong việc chọn vợ cho anh.
Trước kia anh đều không giữ cô gái nào bên cạnh, sau đó sáu năm đi nước ngoài cũng không dính dáng đến cô gái nào vậy mà bây giờ về nước chưa bao lâu đã giữ một cô gái bên cạnh không tránh Hứa Gia sẽ lo lắng anh bị cô mê hoặc mà quên bản thân mình là ai.
Tác giả: Huhu up bên này bị copy qua wattpad nên ngưng bên này nha, qua joyme.io/@duhuyen mọi người theo dõi tiktok Du Huyễn nha ~ read and cheese ~
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
“Chuyện của Lạc Phỉ là sao thế?”
“Hôm đó Hứa Tranh không đến trễ, Lạc Phỉ đã gặp Thượng Hạo trước rồi.” Phó Cảnh Minh cười nhẹ nói
“Mục đích ban đầu là Tam Thiếu, vậy mà câu được Hứa Tranh, tâm tư không nhỏ.” Nghiêm Nhu Tuệ một mặt khinh thường
Phụ nữ kiếm Tam Thiếu chỉ có một mục đích, vì tiền của hắn. Hắn ở thành phố A này phụ nữ không ít nhưng hắn không có giữ ai bên cạnh, quy tắc Tứ Thiếu trước nay chưa ai phá vỡ cho đến khi Hứa Tranh giữ Lạc Phỉ lại bên cạnh.
“Kể chi tiết đi.” Vệ Đoan Ny không kiềm được hứng thú
“Lạc Phỉ tìm Thượng Hạo lên giường nhưng trùng hợp Hứa Tranh đến trễ nên gặp cô ấy trước, Hứa Tranh giả danh Thượng Hạo đem người ta lên giường. Bốn tháng sau gặp lại Lạc Phỉ từ chối đầu tư của cậu ta, cậu ta liền đòi dẹp khoa Hội Họa làm Lạc Phỉ phải cúi đầu chấp nhận ở bên cạnh cậu ta.”
“Chậc, chẳng biết Lạc Phỉ có dã tâm hay không nhưng hiện tại cô ấy đang rất được Hứa Tranh yêu thích, là người được giữ lại bên cạnh đầu tiên đó.” Phó Cảnh Minh tay lắc ly rượu chậc lưỡi
Vệ Đoan Ny cười tươi cũng cảm thán: “Đúng là Hứa Tranh, không có được liền cưỡng ép.”
“Cũng là vì tiền.” Nghiêm Nhu Tuệ khinh khỉnh nói
“Nhưng Lạc Phỉ là đem lần đầu ra trao đổi đó. Xem ra là đến đường cùng mới nghĩ đến cách này.” Phó Cảnh Minh nhàn nhạt nói
“Có cần kịch tính thế không?” Vệ Đoan Ny càng lúc càng thấy chuyện này thú vị
“Hứa Tranh kia cũng lời, Lạc Phỉ là một đóa hoa thuần khiết, bây giờ bị câu ta giữ lấy xem ra là khó thoát.” Sở Bắc Nghi nhướng mày nói
Mọi người nói thêm vài câu cũng đã giải tán, chỉ có mỗi Nghiêm Nhu Tuệ tâm tư không thoải mái vẫn hằn hộc khó chịu.
~
Dưới sàn nhà quần áo chồng chéo nằm lộn xộn lên nhau, trên giường hai cơ thể quấn chặt không rời, không gian nồng đượm hơi thở nóng bỏng ướt át hòa lẫn tiếng rên mềm mại mê người.
Hứa Tranh hôn lên cổ Lạc Phỉ bên dưới càng thêm ra sức tấn công mãnh liệt khiến đầu óc cô như tan rã vô định, cô ôm chặt người anh, đầu chôn ở bả vai anh rên rỉ.
“Hứa Tranh… anh chậm thôi…”
Người đàn ông này vừa về đến đã lôi cô lên giường, chẳng biết ai chọc ghẹo gì anh mà nãy giờ đều mãnh liệt như muốn đem cô nghiền nát.
Hứa Tranh liếm láp cần cổ trắng ngần của cô rời di chuyển đến xương quai xanh xinh đẹp hôn lên: “Em thích nói chuyện với Thượng Hạo lắm sao?”
Lạc Phỉ thần trí mơ hồ theo từng cú đâm sau rút cạn của anh nhưng đủ tỉnh táo hiểu hàm ý kia, cô lắc đầu lúc này lui đầu ra nhìn anh bằng đôi mắt phiếm nước: “Không có… chỉ là xã giao… ức…”
Còn chưa dứt câu đã bị anh thúc sâu vào làm cô ngửa cổ rên la, cô ai oán nhìn anh thầm giận: “Sao anh… không nói lí…”
Hứa Tranh nhướng mày càng thêm tăng tốc lực cùng sức lực, anh không nói mà chỉ hành động, Lạc Phỉ cảm nhận sức công phá kia quá ác liệt làm cô run lẩy bẩy cả người mềm nhũn chỉ có thể kêu lên từng lời đứt đoạn xin tha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A… không nổi… Hứa Tranh… tôi không nói chuyện với anh ấy nữa…”
Hứa Tranh nheo mắt rõ ràng không có ý nhượng bộ chỉ muốn đem bức tranh dưới thân độc chiếm, chính anh phác họa nó thì cũng chỉ có anh ngắm nhìn nó, ai cũng đừng nghĩ động đến.
Trải qua bao lâu Lạc Phỉ cũng không rõ, cô chỉ biết bản thân thật sự bị anh hành hạ đến thừa sống thiếu chết.
Lúc này Lạc Phỉ nằm cuộn trong chăn chỉ lộ mỗi đầu nhỏ, gương mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, Hứa Tranh đứng ở tủ quần áo đang chậm rãi cài cúc áo sơ mi lại, anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang thiếp đi thì tiến lại, đôi môi kiêu bạc lộ ra nụ cười nhẹ khó thấy.
“Không đi học sao?” Hứa Tranh ngồi xuống bên giường đưa tay ra vuốt tóc cô
Lạc Phỉ mở mí mắt nặng trĩu lên, dáng vẻ đầy ai oán nhìn anh chăm chăm: “Không còn sức nữa.”
Anh còn hỏi cô, cô đã nói hôm nay cô có tiết học bảy giờ mà ai đó đến năm giờ mới chịu ngưng, cô còn tưởng cô suýt bị anh làm chết rồi.
Nhìn dáng vẻ phụng phịu của cô, anh bật cười khẽ sau đó đặt tay lên đỉnh đầu cô vỗ nhẹ: “Em nên rèn luyện thân thể hơn.”
Lạc Phi chui rúc đầu vào chăn chỉ để lộ đôi mắt trong trẻo mềm mại: “Anh giảm bớt lại là được.”
Hứa Tranh nhướng mày vươn tay xốc chăn lên, cơ thể thiếu nữ với làn da trắng như tuyết giờ phút này lại đầy vết hoan ái ám muội kích thích giác quan của anh, anh thầm than nếu có thể sẽ lại tiếp tục đè cô xuống hung hăng mà làm.
Thật sự quá tuyệt đẹp.
“Tôi sẽ nói lại với giáo sư Giang cho em nghỉ hai tiết đầu được chứ?”
Lạc Phỉ chớp mắt nhìn anh sau cùng thỏa hiệp: “Ừm.”
Hứa Tranh phát hiện Lạc Phỉ rất dễ thỏa hiệp, cô hầu như không có yêu cầu gì với anh cho dù có cũng là ai oán trách cứ không có tí sát thương nào, càng ngày càng làm anh thêm yêu chiều cô.
Một cô gái dễ dạy bảo.
“Ngủ thêm đi.”
Hứa Tranh cúi đầu hôn lên trán cô, lưu luyến trượt xuống chóp mũi cô sau cùng dừng lại ở môi, Lạc Phỉ hừ hừ trong miệng giờ phút này cả người mềm nhũn để mặc anh làm càn.
Anh trúc trắc, nhẫn nhụi ở môi cô triền miên tựa như không muốn buông ra, quá mềm lại ngọt làm anh không cách nào kháng cự được sự trầm mê.
Mãi một lúc sau anh mới chịu rời khỏi môi cô, Lạc Phỉ đầu óc mơ hồ trừng mắt nhìn anh càng thêm tức giận.
“Anh mau đi đi.”
Nói xong cô kéo chăn lại che kín người, cô thật sự sợ sức ăn của người đàn ông này còn hôn nữa sợ anh sẽ lại nổi thú tính đè cô ra.
Hứa Tranh bị chọc cười môi cong nhẹ: “Nhớ thức ăn rồi hãy đi học.”
“Ừm.”
Lạc Phỉ gật gật đầu sau đó chui vào chăn, cô thật lòng mệt đến mức muốn nằm lì trên giường ngủ một giấc đến tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tranh không gây khó dễ nữa anh đứng lên đi đến tủ đồ lấy áo vest khoác vào sau đó mới chậm rãi rời khỏi phòng.
Lúc Hứa Tranh xuống nhà bà Nguyên vội chạy ra trước khi rời khỏi nhà còn không quên căn dặn.
“Một lát tám giờ dì lên kêu cô ấy dậy để cô ấy ăn xong hãy đi học.”
“Vâng thiếu gia.” Bà Nguyên gật đầu cung kính đáp
“À, làm thêm nước ép cho cô ấy uống.”
“Tôi biết rồi thiếu gia.”
Bà Nguyên nhìn Hứa Tranh lên xe rời đi lúc này ngẩng nhìn lên trên tầng, rõ ràng sự chu đáo của anh dành cho cô làm bà Nguyên kinh hỉ.
Lần nữa thức dậy là nhờ tiếng gọi của bà Nguyên, Lạc Phỉ ngồi một lúc trên giường mới tỉnh táo được. Cô thay đồ sắp xếp tập vở sau đó xuống dưới nhà.
"Dì Nguyên, cháu..."
Lạc Phỉ vừa đi vào bếp vừa nói lại thấy bà Nguyên đang nói chuyện điện thoại thì ngừng lại, cô theo lịch sự mà đến bàn ăn ngồi im lặng.
Bà Nguyên thoáng nhìn cô sau đó đi ra một góc nói điện thoại, Lạc Phỉ không để tâm mấy tập trung ăn nốt phần ăn sáng.
Bà Nguyên nghe người bên kia nói chốc chốc nhìn Lạc Phỉ.
[Con trai ta để cô ta ở lại Các Lâm luôn sao?] giọng người phụ nữ tỏ ra bất ngờ nghi hoặc
"Vâng phu nhân." Bà Nguyên đáp
[Thật là... nó không sợ ông nội nó giận mà.]
"Phu nhân, cô gái này tính tình khá tốt."
[Tốt thì làm sao? Cô ta tốt hay không thì bây giờ đều không phải vì tiền của Hứa Tranh à? Bà cứ theo dõi thêm đi rồi nói lại cho ta.]
"Dạ phu nhân."
Bà Nguyên nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng tút thì rầu rĩ lại nhìn đến Lạc Phỉ càng thêm đau xót. Hứa Gia vốn dĩ chỉ có mỗi Hứa Tranh là cháu lại còn là đích tôn nên đương nhiên rất nghiêm khắc trong việc chọn vợ cho anh.
Trước kia anh đều không giữ cô gái nào bên cạnh, sau đó sáu năm đi nước ngoài cũng không dính dáng đến cô gái nào vậy mà bây giờ về nước chưa bao lâu đã giữ một cô gái bên cạnh không tránh Hứa Gia sẽ lo lắng anh bị cô mê hoặc mà quên bản thân mình là ai.
Tác giả: Huhu up bên này bị copy qua wattpad nên ngưng bên này nha, qua joyme.io/@duhuyen mọi người theo dõi tiktok Du Huyễn nha ~ read and cheese ~
Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen đọc tiếp nha ~
hoặc tiktok Du Huyễn (imduhuyen) nhaaa ~ read and cheese ~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro