Tay Bị Thương.
2024-12-17 03:31:15
Sau bữa sáng, Lạc Phỉ đến trường, vừa đến cổng liền thấy Vãn Châu từ xa, dáng vẻ nhỏ nhắn như nữ sinh cấp hai mới lớn của Vãn Châu làm Lạc Phỉ buồn cười, trông đáng yêu vô cùng.
“Lạc Phỉ, cậu chuẩn bị sao rồi?” Vãn Châu vừa gặp Lạc Phỉ liền chạy đến hỏi thăm
“Mình vẽ mấy ngày rồi nhưng không ưng lắm cho nên vẫn đang vẽ tiếp.”
Qủa thật cô đã vẽ nhiều bức rồi nhưng không hiểu sao không thấy ưng ý nên vẫn chưa hoàn thành được.
“Hình như là còn mười ngày nữa đến hạn đúng không?”
“Ừm.”
Mười ngày nữa triển lãm diễn ra, cô cũng phải hoàn thành trước ba ngày, khả năng là một tuần phải xong.
“Thật háo hức, cậu xin ngài Hứa cho mình một vé tham gia được không? Triển lãm đó không phải ai cũng vào được.” Vãn Châu nói xong còn chớp mắt ôm tay cô năn nỉ
Lạc Phỉ bật cười, mặc dù Hứa Tranh không khó khăn lắm với cô nhưng cô cũng hơi ngại khi nhờ anh, chẳng qua suy nghĩ dù sao cũng là một vé tham gia thôi, chắc là anh sẽ không gây khó dễ nên vẫn là đồng ý.
“Ừm để mình hỏi nhà đầu tư Hứa.”
“Huraaa, Lạc Phỉ là tuyệt nhất.” Vãn Châu vẫn là như đứa trẻ reo hò vui vẻ
Lạc Phỉ cùng Vãn Châu đi lên cầu thang để đến phòng học, lúc này nhìn thấy Kỷ Phương và Lư Thanh Hảo đang đi xuống, Vãn Châu liền xụ mặt không vui, Lạc Phỉ coi như không thấy.
Đã không thích thì cứ coi như không thấy là được.
Chỉ là Lạc Phỉ không ngờ khi cô và Vãn lên đến hơn nửa cầu thang, đột nhiên Lư Thanh Hảo lại la lên dường như cô ta bị té, sau đó lại trực tiếp đưa tay đẩy bả vai Lạc Phỉ làm cô nhất thời không kịp phản ứng mà ngã về sau, trực tiếp té xuống cầu thang.
Cô chỉ kịp nghe tiếng la kinh hoảng của Vãn Châu, đầu óc nhất thời mụ mị mơ màng. Cả người cô đau đớn, mặt mày nhăn lại, nhất thời tầm nhìn mờ đi, cơn đau làm đại não cô như đình trệ sau đó đột nhiên cảm thấy tay phải bị cái gì đó đạp lên rất đau, thứ đó còn cố tình nhấn mạnh xuống rồi mới lấy ra ngay.
Lạc Phỉ chỉ biết khi ấy trời đất quay cuồng, Vãn Châu đã chạy đến đỡ cô, mất lúc lâu cô mới dần khôi phục.
Lạc Phỉ nhìn tay phải của mình đau đến mức không thể cử động lúc này đã đỏ tấy cả lên, cô buộc phải cắn chặt răng để khống chế cảm xúc đau đớn, cả người còn ê ẩm đau nhức không cách nào chống đỡ được phải nhờ Vãn Châu một bên đỡ lấy.
“Xin lỗi nha Lạc Phỉ, khi nãy mình bị vấp gấp quá nên mới kiếm gì đó vịn lại nên mới đẩy ngã cậu.” giọng Lư Thanh Hảo một bên vang lên
Lạc Phỉ nghe ra lời nói cô ta không có ý nhận lỗi nhưng không có cách nào nói cô ta được.
“Cậu cố ý phải không?” Vãn Châu đỡ Lạc Phỉ đứng lên, tức giận mắng
“Tôi đã nói là tôi lỡ vấp rồi, tại cậu ấy trước mặt, cũng xin lỗi rồi.” Lư Thanh Hảo bày ra dáng vẻ vô tội
“Cậu…”
“Vãn Châu, đưa mình tới phòng y tế một lát.”
Lạc Phỉ nén đau nói với Vãn Châu, tay cô đau đến mức tưởng như bị gãy xương bên trong luôn rồi nếu còn đứng cãi e là cô schịu không nổi.
“Hừ, cậu chờ đó.” Vãn Châu hừ lạnh hung hăng nhìn cô ta sau đó đỡ cô đi
Kỷ Phương cùng Lư Thanh Hảo nhìn hai người rời đi, khóe môi lộ ra nụ cười ác độc.
“Này, nãy cậu đạp có đủ mạnh không đấy?” Kỷ Phương nhìn Lư Thanh Hảo hỏi
“Yên tâm, khi nãy lúc cậu ta té, tớ giả vờ chạy lại xem đã dùng chân đạp mạnh còn nhấn vào tay cậu ta để xem cậu ta làm sao vẽ tranh hoàn thành.”
Kỷ Phương nghe được liền cười khẩy, đắc ý đến vui mừng ra mặt. Cô ta không có cơ hội lớn này, Lạc Phỉ cũng đừng mơ đến.
~
Phòng y tế
Lạc Phỉ nhìn tay phải mình được cô y tế băng bó tạm thời thì tâm trạng nhất thời trùng xuống, cô mím môi, cô đương nhiên biết là bọn họ cố ý nhưng mà không bằng không chứng, cô ta cũng nói do vấp ngã cô đâu thể làm gì.
Lần này lại vì đầu tư của Hứa Tranh mà làm đến mức hại cô, xem ra Kỷ Phương thật sự rất muốn có cơ hộ này.
“Cậu sao lại bỏ qua? Rõ ràng là hai cậu ta cố ý.” Vãn Châu bất mãn nói
“Đâu có chứng cứ, cậu ta nói vậy chúng ta làm sao bắt bẽ? Sự việc diễn ra nhanh quá, cậu nói nên làm sao?” Lạc Phỉ thở ra, tâm trạng không thoải mái
“Nhưng tay thì sao? Nhìn là biết bị đạp, khi đó mình còn chưa chạy tới là Lư Thanh Hảo chạy trước rồi, mình không ngờ cậu ta lại đạp tay cậu, nếu khi đó tớ thấy là tớ đánh cậu ta rồi.” càng nói giọng Vãn Châu càng lớn, tức giận mà mắng
“Vãn Châu, nhỏ thôi, phòng y tế.” Lạc Phỉ nhắc nhở
Tầm mắt cô lần nữa nhìn tay mình, điều cô lo lắng hiện tại là vẽ tranh hoàn thành cho buổi triển lãm chứ không phải truy cứu lỗi ai, mục đích của bọn họ làm muốn cô không thể hoàn thành bức vẽ.
“Vãn Châu, cậu về lớp học đi, xin giúp tớ hôm nay nghỉ. Tớ quay về trước.” Lạc Phỉ thở dài rầu rĩ nói
“Được rồi, mau về để hồi phục đi, mình đi nói với giáo sư Giang.” Vãn Châu hối hả nói
“Ừm, cảm ơn cậu.” Cô gật đầu nói
Lạc Phỉ chia tay Vãn Châu ở trước phòng y tế, cô buồn bã quay về Các Lâm. Những bức tranh trước đó tuy cô đã vẽ xong nhưng không ưng ý, cơ bản không muốn chọn chúng, bây giờ tay lại bị thương, nhất thời làm tâm tình cô trở nên ảm đạm.
Trên đường rời khỏi trường Lạc Phỉ trùng hợp đi từ phía đối diện với Mặc Lâm, hắn ta vừa nhìn thấy cô liền hiện ra sự dịu dàng, mặc dù hắn ta biết chiếc xe kia là của Hứa Tranh nhưng cũng biết Hứa Tranh đầu tư cho khoa Hội Họa nên cũng là tự nói với mình giống như cô nói hôm đó là bọn họ đi xem tranh.
“Lạc Phỉ.” Mặc Lâm gọi một tiếng sau đó tầm mắt nhìn xuống tay cô, mày nhanh chóng chau lại: “Tay cậu sao thế?”
“Mình… bất cẩn bị thương.” Cô lúng túng đáp
“Thật sao? Tay cậu dùng để vẽ tranh nên cẩn thận hơn.” Hắn có vẻ hoài nghi
“Ừm, cảm ơn cậu.” Lạc Phỉ khách sáo đáp
Mặc Lâm vẫn không thể ngừng yêu thích với Lạc Phỉ, một cô gái xinh đẹp như ánh trăng sáng, xinh đẹp nhẹ nhàng lại trong sáng tinh khiết, giống như thủy tinh trong suốt mong manh khiến người khác chỉ muốn vươn tay ra che chở.
“Cậu đang được Hứa Thiếu đầu tư đúng không?”
Lạc Phỉ giật mình không che giấu mà gật đầu: “Ừm.”
“Chúc mừng cậu, ngài ấy trong Hội Họa rất có tiếng, cơ hội này rất tốt cho cậu.”
Lạc Phỉ kinh ngạc không nghĩ hắn không hoài nghi gì về mối quan hệ giữa cô và Hứa Tranh, Mặc Lâm thế mà tin tưởng cô thế sao?
Mặc Lâm mỉm cười ôn nhu có ý tốt nhắc thêm: “Nhưng mà Hứa Tranh đó cậu nên cẩn thận, anh ta không phải người tốt.”
Lạc Phỉ đương nhiên hiểu, cô cũng không có ý muốn ở gần anh nhưng anh chưa buông tha cô thì không cách nào cô đi được.
Chào tạm biệt Mặc Lâm xong Lạc Phỉ liền trở về Các Lâm, bà Nguyên không khỏi ngạc nhiên khi Lạc Phỉ mới đi có nửa tiếng đã quay trở lại.
“Cô Lạc, sao về sớm thế? A, tay cô là làm sao?” bà Nguyên nhìn thấy liền lo lắng hỏi
“Cháu bị té, tay bị thương một chút, không sao đâu.” Cô lắc đầu trấn an bà
“Cô Lạc mau lên nghỉ ngơi đi, tôi đi hầm ít xương để xíu nấu canh cho cô bồi bổ.”
“Cảm ơn dì Nguyên.”
Bà Nguyên nhìn bóng lưng Lạc Phỉ khuất sau cầu thang, vẫn là nhịn không được đem điện thoại gọi cho Hứa Tranh.
Bên kia Hứa Tranh nhận được điện thoại từ biệt thự, mày anh nhíu lại, vốn đang trong cuộc họp, mọi người đều căng thẳng không dám nói chuyện, chỉ nghe chuông điện thoại reo, mặt của Hứa Tranh cau lại, ai nấy đều sợ không phát ra tiếng.
Hứa Tranh đem điện thoại lên nghe máy, chẳng qua là chờ bên kia nói trước.
[Thiếu gia, khi sáng cô Lạc rời nhà đi học nhưng ba mươi phút sau đã về, ở tay còn băng bó hình như bị thương nặng.]
“Làm sao?” Hứa Tranh thanh âm lạnh lẽo, hàm ý không vui
Dọa mọi người trong phòng họp toát mồ hôi lạnh.
[Cô ấy nói là bị té.]
“Được rồi. Dì cứ tiếp tục việc của mình đi.”
[Vâng thiếu gia.]
Hứa Tranh đem điện thoại tắt đi, tầm mắt dời đến những người trong phòng họp, ngữ khí toàn là sát khí, âm u: “Mau chóng tìm cách xử trí cho tôi.”
Hứa Tranh bỏ lại lời nói đầy tính uy hiếp mạnh mẽ đến rợn người thì đứng dậy trực tiếp rời khỏi phòng họp.
Cả phòng họp như rơi vào biển sâu, chết lặng nhìn nhau.
Tác giả: joyme.io/@duhuyen / tiktok: Du Huyễn (imduhuyen) / enovel Du Huyễn xem tiếp nha
“Lạc Phỉ, cậu chuẩn bị sao rồi?” Vãn Châu vừa gặp Lạc Phỉ liền chạy đến hỏi thăm
“Mình vẽ mấy ngày rồi nhưng không ưng lắm cho nên vẫn đang vẽ tiếp.”
Qủa thật cô đã vẽ nhiều bức rồi nhưng không hiểu sao không thấy ưng ý nên vẫn chưa hoàn thành được.
“Hình như là còn mười ngày nữa đến hạn đúng không?”
“Ừm.”
Mười ngày nữa triển lãm diễn ra, cô cũng phải hoàn thành trước ba ngày, khả năng là một tuần phải xong.
“Thật háo hức, cậu xin ngài Hứa cho mình một vé tham gia được không? Triển lãm đó không phải ai cũng vào được.” Vãn Châu nói xong còn chớp mắt ôm tay cô năn nỉ
Lạc Phỉ bật cười, mặc dù Hứa Tranh không khó khăn lắm với cô nhưng cô cũng hơi ngại khi nhờ anh, chẳng qua suy nghĩ dù sao cũng là một vé tham gia thôi, chắc là anh sẽ không gây khó dễ nên vẫn là đồng ý.
“Ừm để mình hỏi nhà đầu tư Hứa.”
“Huraaa, Lạc Phỉ là tuyệt nhất.” Vãn Châu vẫn là như đứa trẻ reo hò vui vẻ
Lạc Phỉ cùng Vãn Châu đi lên cầu thang để đến phòng học, lúc này nhìn thấy Kỷ Phương và Lư Thanh Hảo đang đi xuống, Vãn Châu liền xụ mặt không vui, Lạc Phỉ coi như không thấy.
Đã không thích thì cứ coi như không thấy là được.
Chỉ là Lạc Phỉ không ngờ khi cô và Vãn lên đến hơn nửa cầu thang, đột nhiên Lư Thanh Hảo lại la lên dường như cô ta bị té, sau đó lại trực tiếp đưa tay đẩy bả vai Lạc Phỉ làm cô nhất thời không kịp phản ứng mà ngã về sau, trực tiếp té xuống cầu thang.
Cô chỉ kịp nghe tiếng la kinh hoảng của Vãn Châu, đầu óc nhất thời mụ mị mơ màng. Cả người cô đau đớn, mặt mày nhăn lại, nhất thời tầm nhìn mờ đi, cơn đau làm đại não cô như đình trệ sau đó đột nhiên cảm thấy tay phải bị cái gì đó đạp lên rất đau, thứ đó còn cố tình nhấn mạnh xuống rồi mới lấy ra ngay.
Lạc Phỉ chỉ biết khi ấy trời đất quay cuồng, Vãn Châu đã chạy đến đỡ cô, mất lúc lâu cô mới dần khôi phục.
Lạc Phỉ nhìn tay phải của mình đau đến mức không thể cử động lúc này đã đỏ tấy cả lên, cô buộc phải cắn chặt răng để khống chế cảm xúc đau đớn, cả người còn ê ẩm đau nhức không cách nào chống đỡ được phải nhờ Vãn Châu một bên đỡ lấy.
“Xin lỗi nha Lạc Phỉ, khi nãy mình bị vấp gấp quá nên mới kiếm gì đó vịn lại nên mới đẩy ngã cậu.” giọng Lư Thanh Hảo một bên vang lên
Lạc Phỉ nghe ra lời nói cô ta không có ý nhận lỗi nhưng không có cách nào nói cô ta được.
“Cậu cố ý phải không?” Vãn Châu đỡ Lạc Phỉ đứng lên, tức giận mắng
“Tôi đã nói là tôi lỡ vấp rồi, tại cậu ấy trước mặt, cũng xin lỗi rồi.” Lư Thanh Hảo bày ra dáng vẻ vô tội
“Cậu…”
“Vãn Châu, đưa mình tới phòng y tế một lát.”
Lạc Phỉ nén đau nói với Vãn Châu, tay cô đau đến mức tưởng như bị gãy xương bên trong luôn rồi nếu còn đứng cãi e là cô schịu không nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hừ, cậu chờ đó.” Vãn Châu hừ lạnh hung hăng nhìn cô ta sau đó đỡ cô đi
Kỷ Phương cùng Lư Thanh Hảo nhìn hai người rời đi, khóe môi lộ ra nụ cười ác độc.
“Này, nãy cậu đạp có đủ mạnh không đấy?” Kỷ Phương nhìn Lư Thanh Hảo hỏi
“Yên tâm, khi nãy lúc cậu ta té, tớ giả vờ chạy lại xem đã dùng chân đạp mạnh còn nhấn vào tay cậu ta để xem cậu ta làm sao vẽ tranh hoàn thành.”
Kỷ Phương nghe được liền cười khẩy, đắc ý đến vui mừng ra mặt. Cô ta không có cơ hội lớn này, Lạc Phỉ cũng đừng mơ đến.
~
Phòng y tế
Lạc Phỉ nhìn tay phải mình được cô y tế băng bó tạm thời thì tâm trạng nhất thời trùng xuống, cô mím môi, cô đương nhiên biết là bọn họ cố ý nhưng mà không bằng không chứng, cô ta cũng nói do vấp ngã cô đâu thể làm gì.
Lần này lại vì đầu tư của Hứa Tranh mà làm đến mức hại cô, xem ra Kỷ Phương thật sự rất muốn có cơ hộ này.
“Cậu sao lại bỏ qua? Rõ ràng là hai cậu ta cố ý.” Vãn Châu bất mãn nói
“Đâu có chứng cứ, cậu ta nói vậy chúng ta làm sao bắt bẽ? Sự việc diễn ra nhanh quá, cậu nói nên làm sao?” Lạc Phỉ thở ra, tâm trạng không thoải mái
“Nhưng tay thì sao? Nhìn là biết bị đạp, khi đó mình còn chưa chạy tới là Lư Thanh Hảo chạy trước rồi, mình không ngờ cậu ta lại đạp tay cậu, nếu khi đó tớ thấy là tớ đánh cậu ta rồi.” càng nói giọng Vãn Châu càng lớn, tức giận mà mắng
“Vãn Châu, nhỏ thôi, phòng y tế.” Lạc Phỉ nhắc nhở
Tầm mắt cô lần nữa nhìn tay mình, điều cô lo lắng hiện tại là vẽ tranh hoàn thành cho buổi triển lãm chứ không phải truy cứu lỗi ai, mục đích của bọn họ làm muốn cô không thể hoàn thành bức vẽ.
“Vãn Châu, cậu về lớp học đi, xin giúp tớ hôm nay nghỉ. Tớ quay về trước.” Lạc Phỉ thở dài rầu rĩ nói
“Được rồi, mau về để hồi phục đi, mình đi nói với giáo sư Giang.” Vãn Châu hối hả nói
“Ừm, cảm ơn cậu.” Cô gật đầu nói
Lạc Phỉ chia tay Vãn Châu ở trước phòng y tế, cô buồn bã quay về Các Lâm. Những bức tranh trước đó tuy cô đã vẽ xong nhưng không ưng ý, cơ bản không muốn chọn chúng, bây giờ tay lại bị thương, nhất thời làm tâm tình cô trở nên ảm đạm.
Trên đường rời khỏi trường Lạc Phỉ trùng hợp đi từ phía đối diện với Mặc Lâm, hắn ta vừa nhìn thấy cô liền hiện ra sự dịu dàng, mặc dù hắn ta biết chiếc xe kia là của Hứa Tranh nhưng cũng biết Hứa Tranh đầu tư cho khoa Hội Họa nên cũng là tự nói với mình giống như cô nói hôm đó là bọn họ đi xem tranh.
“Lạc Phỉ.” Mặc Lâm gọi một tiếng sau đó tầm mắt nhìn xuống tay cô, mày nhanh chóng chau lại: “Tay cậu sao thế?”
“Mình… bất cẩn bị thương.” Cô lúng túng đáp
“Thật sao? Tay cậu dùng để vẽ tranh nên cẩn thận hơn.” Hắn có vẻ hoài nghi
“Ừm, cảm ơn cậu.” Lạc Phỉ khách sáo đáp
Mặc Lâm vẫn không thể ngừng yêu thích với Lạc Phỉ, một cô gái xinh đẹp như ánh trăng sáng, xinh đẹp nhẹ nhàng lại trong sáng tinh khiết, giống như thủy tinh trong suốt mong manh khiến người khác chỉ muốn vươn tay ra che chở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu đang được Hứa Thiếu đầu tư đúng không?”
Lạc Phỉ giật mình không che giấu mà gật đầu: “Ừm.”
“Chúc mừng cậu, ngài ấy trong Hội Họa rất có tiếng, cơ hội này rất tốt cho cậu.”
Lạc Phỉ kinh ngạc không nghĩ hắn không hoài nghi gì về mối quan hệ giữa cô và Hứa Tranh, Mặc Lâm thế mà tin tưởng cô thế sao?
Mặc Lâm mỉm cười ôn nhu có ý tốt nhắc thêm: “Nhưng mà Hứa Tranh đó cậu nên cẩn thận, anh ta không phải người tốt.”
Lạc Phỉ đương nhiên hiểu, cô cũng không có ý muốn ở gần anh nhưng anh chưa buông tha cô thì không cách nào cô đi được.
Chào tạm biệt Mặc Lâm xong Lạc Phỉ liền trở về Các Lâm, bà Nguyên không khỏi ngạc nhiên khi Lạc Phỉ mới đi có nửa tiếng đã quay trở lại.
“Cô Lạc, sao về sớm thế? A, tay cô là làm sao?” bà Nguyên nhìn thấy liền lo lắng hỏi
“Cháu bị té, tay bị thương một chút, không sao đâu.” Cô lắc đầu trấn an bà
“Cô Lạc mau lên nghỉ ngơi đi, tôi đi hầm ít xương để xíu nấu canh cho cô bồi bổ.”
“Cảm ơn dì Nguyên.”
Bà Nguyên nhìn bóng lưng Lạc Phỉ khuất sau cầu thang, vẫn là nhịn không được đem điện thoại gọi cho Hứa Tranh.
Bên kia Hứa Tranh nhận được điện thoại từ biệt thự, mày anh nhíu lại, vốn đang trong cuộc họp, mọi người đều căng thẳng không dám nói chuyện, chỉ nghe chuông điện thoại reo, mặt của Hứa Tranh cau lại, ai nấy đều sợ không phát ra tiếng.
Hứa Tranh đem điện thoại lên nghe máy, chẳng qua là chờ bên kia nói trước.
[Thiếu gia, khi sáng cô Lạc rời nhà đi học nhưng ba mươi phút sau đã về, ở tay còn băng bó hình như bị thương nặng.]
“Làm sao?” Hứa Tranh thanh âm lạnh lẽo, hàm ý không vui
Dọa mọi người trong phòng họp toát mồ hôi lạnh.
[Cô ấy nói là bị té.]
“Được rồi. Dì cứ tiếp tục việc của mình đi.”
[Vâng thiếu gia.]
Hứa Tranh đem điện thoại tắt đi, tầm mắt dời đến những người trong phòng họp, ngữ khí toàn là sát khí, âm u: “Mau chóng tìm cách xử trí cho tôi.”
Hứa Tranh bỏ lại lời nói đầy tính uy hiếp mạnh mẽ đến rợn người thì đứng dậy trực tiếp rời khỏi phòng họp.
Cả phòng họp như rơi vào biển sâu, chết lặng nhìn nhau.
Tác giả: joyme.io/@duhuyen / tiktok: Du Huyễn (imduhuyen) / enovel Du Huyễn xem tiếp nha
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro