Tranh Đoạt Tình Lạc

Quan Tâm.

2024-12-17 03:31:15

Lúc này, Lạc Phỉ đi ra ngoài sân vườn để giải khuây, bàn tay cô quả thật không cách nào vẽ tranh được lúc này làm cô ảm đạm buồn chán, cô nhìn sân vườn rộng lớn chỉ có thảm cỏ dưới đất xanh mướt được lót từng phiến đá hình vuông để làm lối đi, rõ ràng mà nói, Hứa Tranh không phải người thích cái đẹp đẽ tươi sáng, anh còn không trồng hoa trong vườn chỉ có cây xanh.

Bộ bàn ghế dưới gốc cây lớn là thứ duy nhất được trang trí trong sân, Lạc Phỉ đột nhiên muốn trang trí cho sân vườn này một chút.

Lạc Phỉ đứng dưới gốc cây lớn, bộ bàn ghế đá trắng được che bóng mát, cô ngẩng nhìn bên trên cây lại có tổ chim.

Khóe môi Lạc Phỉ nâng lên: “Mày ở đây coi chừng bị phát hiện là sẽ bị đuổi đi đó.”

Nói xong cô còn mỉm cười thích thú hoàn toàn không để ý phía sau có người.

“Ai đuổi?”

Lạc Phỉ nghe thấy giọng nói trầm khàn sau lưng, cô liền giật mình quay người lại, làn gió mát thổi qua làm tóc cô khẽ bay, chớp mắt nhìn nam nhân trước mặt.

Lạc Phỉ tựa như một thiên sứ đứng trước mặt anh, tinh khôi và thuần khiết, làn tóc bay nhẹ trong gió, gương mặt xinh đẹp thanh tú nhìn anh với đôi mắt trong sáng, dáng người nhỏ gầy tựa như có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào, làn da trắng trẻo dưới ánh nắng càng thấy nhợt nhạt.

Rõ ràng cô quá mức gầy và yếu ớt, nhất thời làm anh không vui.

 “Không có, tôi đùa thôi.” Lạc Phỉ chột dạ, né tránh đáp

“Hửm? Sao nghe như em đang nói tôi?” Hứa Tranh tiến thêm một bước, trực tiếp áp chế người đối diện

Anh mặc vest lịch lãm, dáng người cao lớn sừng sững đứng trước mặt cô liền che hết ánh nắng chói chang, tầm mắt cô chỉ còn nhìn được gương mặt anh tuấn, tiêu sái của anh, một sự nghiêm cẩn, trầm ổn đến mức làm người ta ngây ngẩn.

Lạc Phỉ xoa xoa tay, rõ ràng là bị nói trúng nên chỉ im lặng, đáng lẽ lúc này anh nên ở chỗ làm chứ không ở nhà, sao anh lại về kia chứ?

Anh dời tầm mắt đến bàn tay bị băng thành một cục của cô, vươn tay ra cầm tay cô lên xem, mày thanh tú nhanh chóng nhíu lại: “Làm sao bị thương?”

“Bị té.” Cô khẽ đáp

“Sao lại té?”

Lạc Phỉ ngước nhìn anh chốc lát, lấp liếm nói: “Té cầu thang.”

Hứa Tranh đem đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm vết thương trên bàn tay cô, bàn tay xinh đẹp nay bị băng bó, làm tâm tình anh cũng buồn bực theo.

Anh nâng mắt, tầm mắt di chuyển khắp người cô, sau đó vươn tay chạm lên bên trán Lạc Phỉ, Lạc Phỉ nhăn mày, cư nhiên bị chạm vào chỗ đau nên không thoải mái.

“Đau sao?”

“Ừ, chắc là lúc té đụng trúng mà không hay.”

Không nghĩ là trên trán cũng bị va chạm, lúc Hứa Tranh chạm vào mới cơ hồ cảm thấy đau.

“Tay chân thì sao?”

Hứa Tranh nói xong liền cầm tay cô nâng lên, ánh mắt anh híp sâu, quả nhiên cũng bị trầy đỏ không ít, có chỗ còn chảy máu, tuy là không nặng nhưng nhìn vào liền đỏ cả mắt.

“Không sao đâu, mấy chỗ này không đau.”

Lạc Phỉ hơi mất tự nhiên, trước mắt cô là gương mặt Hứa Tranh đang cúi thấp quan sát tay cô, từ góc trên nhìn xuống, cô không tránh được cảm thán, anh quả thật rất đẹp, mi dài dày và cong, mũi cao thẳng, tuy tóc đã che đi vài phần gương mặt nhưng nhìn vào thu hút hơn rất nhiều.

Hứa Tranh ngồi xuống vén váy cô lên một chút, mày nhanh chóng cau lại, Lạc Phi giật mình mà lo lắng không tự chủ khép chân.

“Anh…”

Chân quả nhiên cũng trầy không ít.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cúi đầu nhìn anh, anh ngẩng đầu nhìn cô, tựa như trôi qua rất lâu, cơn gió nhẹ thổi qua, ánh nắng dịu dàng của mặt trời chiếu rọi, có gì đó phảng phất trong lòng cả hai mà chẳng ai hiểu rõ.

Thiên thần bên trên, ác quỷ bên dưới, là đối nghịch nhưng cũng hòa hợp đến kì lạ.

~

Lạc Phỉ ngồi ngay ngắn ở sô pha trong phòng khách căng thẳng nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi đang tháo lớp băng trên tay mình, người bác sĩ này thoạt nhìn trạc tuổi Hứa Tranh, diện mạo anh tú lại đạo mạo sạch sẽ bởi vì nét mặt anh ta thanh tú có nét dịu dàng của vị bác sĩ nhưng cũng nghiêm cẩn xa cách.

Lạc Phỉ liếm môi nhìn Hứa Tranh ngồi phía sau, nhỏ giọng nói: “Tôi nói là không sao mà.”

“Vẫn nên xem lại.” Hứa Tranh không muốn thỏa hiệp

Hứa Tranh nhìn bàn tay trắng mịn của cô giờ đây sau lớp băng gạc lại đỏ au còn sưng tấy lên, mày thanh tú không tránh nhíu chặt.

“Cô Lạc, cái này là bị làm sao?” Chu Hoành nhướng mày, anh ta cũng nhìn ra đây là bị vật gì đó đè lên mới dẫn đến tay bị thương như thế

“Là, té cầu thang.”

Không khó nhìn ra cô đang nói dối.

“Nói thật. Ai làm?” ngữ khí uy hiếp không hề thuyên giảm còn nặng nề hơn

Lạc Phỉ thoáng nhìn anh, cô biết là Lư Thanh Hảo làm nhưng mà không bằng không chứng, không thể bắt tội được.

“Không biết, lúc té tôi không nhận thức được, chỉ cảm thấy tay đột nhiên đau như bị đạp lên thôi.” Cô nhỏ giọng nói

Hứa Tranh biểu cảm không vui, nhìn đến Hưng Phác bên cạnh, thấp giọng nói: “Cậu điều tra đi.”

“Vâng Hứa Thiếu.” Hưng Phác gật đầu tuân lệnh

Chu Hoành nhìn bàn tay của cô, vẫn là nói ra một lời khuyên: “Tạm thời đừng cử động nhiều, tránh động tới xương, vết thương có thể là bị lực đè quá mạnh nên bên trong không chừng bị tác động lớn, có khi nứt xương đấy.”

Lạc Phỉ nghe xong thì hoang mang: “Tôi, tôi còn vẽ tranh được không?”

“Vẫn được nhưng phải để tay nghỉ ngơi đã, đừng ép quá.” Chu Hoành căn dặn

Lạc Phỉ thở phào, cũng may là không sao.

“Nắn bó bột bàn tay qua khớp bàn đốt, ngón cái tư thế dạng, giữ trong hai tuần. Kết hợp sử dụng kháng sinh, kháng viêm, giảm đau, vitamin là được.”

“Lâu vậy sao?” Lạc Phỉ không tránh được khó chịu, mười ngày nữa triển lãm bắt đầu, cô còn chưa hoàn thành tranh vẽ

“Bây giờ tôi bó bột cho cô, khi nào đến lúc thay tôi sẽ lại đến.”

Chu Hoành đem đồ trong túi thuốc được chuẩn bị ra, bày sẵn lên bàn, sau đó nắm lấy tay Lạc Phỉ, trước tiên là xoa nắn cho các khớp tay cố định trước.

Lạc Phỉ nhăn mặt, tuy rằng lực xoa nắn của Chu Hoành rất nhẹ nhưng cơ hồ chạm đến xương bên trong làm cô cảm giác đau không tả được.

Ánh mắt Hứa Tranh giật nhẹ khi nhìn Chu Hoành xoa nắn bàn tay Lạc Phỉ, trong chốc lát cảm thấy ngứa ngáy nhịn không được nhàn nhạt mở lời: “Để tôi.”

Chu Hoành dừng động tác ngước nhìn Hứa Tranh, lúc này Hứa Tranh đã tiến lên cầm lấy tay Lạc Phỉ, Chu Hoành bên môi liền hiện ra nụ cười: “Hứa Thiếu à, như vậy mà cũng không vui?”

Hứa Tranh không đáp, trực tiếp phớt lờ lời mỉa mai châm chọc của Chu Hoành.

Chu Hoành nụ cười càng đậm, ngã người dựa vào thành ghế để cho Hứa Tranh giúp mình xoa nắn tay cho Lạc Phỉ.

Tên ma vương này lại đi ghen?

Chu Hoành thầm nghĩ, sống trên đời cũng hai mươi tám năm, làm bạn với nhóm người Tứ Thiếu cũng hơn hai mươi năm vậy mà tính tình bọn họ quá tùy hứng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lạc Phỉ nhất thời kinh ngạc cùng ngượng ngùng, bàn tay nhỏ nhắn đang được Hứa Tranh nhẹ nhàng xoa bóp, cô không tránh được rung động mà tim đập mạnh.

Hứa Tranh không thoải mái khi nhìn Chu Hoành cầm tay Lạc Phỉ xoa nắn, cả người nóng bức khó chịu nên vẫn là muốn tự mình làm hơn. Bức tranh của anh vẫn nên để anh chăm sóc.

Mặc dù Chu Hoành với Hứa Tranh cũng xem là bạn nối khố từ nhỏ nhưng Hứa Tranh vẫn là không thích Lạc Phỉ bị người đàn ông khác chạm vào.

“Xoa nắn xong rồi thì bó bột, cậu làm theo tôi nói là được.”

Từ đầu đến cuối, Hứa Tranh đều làm theo lời chỉ dẫn của Chu Hoành giúp cô băng bó, còn không biết ai mới là bác sĩ.

Lạc Phỉ cúi đầu nhìn Hứa Tranh đang tỉ mỉ giúp mình xử lí vết thương, tim đập rộn ràng, xem ra anh cũng không hẳn xấu xa, trừ những lúc phát điên vô lí ra.

Sau một lúc cuối cùng cũng xong, Lạc Phỉ nhìn tay mình được băng tỉ mỉ đẹp đẽ thì bất giác mỉm cười, quả nhiên con người của nghệ thuật đòi hỏi sự hoàn hảo.

Chu Hoành thu dọn đồ đạc nhìn Lạc Phỉ căn dặn vài điều sau đó nhìn đến Hứa Tranh lộ ra nụ cười rất sâu, tựa như mang theo ý trêu chọc

“Tuy là cậu làm nhưng nhớ chuyển tiền đấy nhé, tôi cũng không phải không muốn làm.”  

“Ừ.” Hứa Tranh chỉ đáp một tiếng nhẹ, sau đó không nói gì thêm

Lạc Phỉ nhìn bà Nguyên tiễn Chu Hoành ra về rồi nhìn đến bàn tay mình, cô còn chưa hoàn thành tranh vẽ xong vẫn nên nói với anh một tiếng.

“Hứa Tranh.”

Cô gọi anh một tiếng, Hứa Tranh đang sắp xếp lại đồ đạc trên bàn không nhìn cô chỉ đáp một tiếng nhỏ.

Lạc Phỉ liếm môi khó khăn nói: “Tôi chưa hoàn thành tranh vẽ.”

Hứa Tranh nâng mắt, nhìn cô chốc lát thấy rõ tâm tình không vui của cô: “Không sao, tôi thấy em vẽ cũng nhiều rồi, cứ chọn một cái.”

“Tôi không ưng những tấm đó.”

Hứa Tranh giật mình, vậy mà tự bản thân cô đòi hỏi chu toàn như thế, anh cảm thấy cô là người rất có nguyên tắc cùng tôn trọng nghệ thuật.

“Vậy nên làm sao? Em đâu thể vẽ được trong hai tuần?” anh nhướng mày chờ cô suy nghĩ

Lạc Phỉ cắn môi, quả thật không làm sao được.

“Tôi, sẽ cố xem.”

Lời nói vừa nói ra, Hứa Tranh liền cau mày chất vấn: “Không nghe Chu Hoành nói sao? Em là muốn sau này vĩnh viễn không cầm cọ vẽ nữa?”

Lạc Phỉ lắc đầu ý thức được anh tức giận vội giải thích: “Tai nạn lần này là tình huống khẩn cấp, nếu không phải là anh thì tôi cũng phải hoàn thành công việc. Đâu thể đổ lỗi do tay bị thương mà hủy bỏ được.”

Hứa Tranh cảm thấy cô rất cố chấp còn là cứng đầu không nói được.

“Tôi sẽ dời thời gian lại.”

Đây là thỏa thuận duy nhất anh có thể đưa ra, cùng lắm chính mình cũng không hiểu, rốt cục là vì cái gì cứ quan tâm đến cô gái này.

Lạc Phỉ ngây người nhìn anh có chút khó tin, đến khi thấy anh nhìn mình chăm chú, cô mới nhận ra là thật, nhất thời kích động mà nhào đến ôm lấy anh, cực kì kích động nói: “Cảm ơn anh, Hứa Tranh. Tôi sẽ cố gắng khỏe lại nhanh nhất.”

Hứa Tranh bị hành động bất ngờ của cô làm kinh ngạc, anh cúi đầu nhìn cô đang phấn khích ôm mình, bất giác khóe môi không tự chủ mà cong lên.

Xem ra đúng là cô gái này rất dễ hài lòng.

Tác giả: qua joyme.io/@duhuyen / tiktok Du Huyễn (imduhuyen) / enovel Du Huyễn xem nhaaa ~ read and cheese ~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Đoạt Tình Lạc

Số ký tự: 0