Chương 11
Mị Thích Ăn Cá
2024-06-14 16:56:51
12
Rất nhanh, ta đã biết được câu trả lời mà Thẩm Ký Bạch nói là gì.
Chưa tới nửa tháng, tin Thẩm Ký Bạch đoạn tụ* đã truyền khắp kinh thành.
(Đoạn tụ: Đồng tính nam)
Thẩm phu nhân hay tin thì tay run run, vội vàng gọi chàng tới.
- Người ta nói con là đoạn tụ?
Giọng Thẩm phu nhân run run.
Thẩm Ký Bạch từ tốn nhấp một ngụm trà, bình thản đáp:
- Không hề có chuyện đó, bọn họ nói nhăng nói cuội đấy ạ.
Thẩm phu nhân thở dài thườn thượt:
- Nếu đã không đúng sự thật thì tại sao ngày nào con cũng đến nam phong quán?
Thẩm Ký Bạch cười ôn hoà:
- Mẹ đừng lo, đều vì việc công thôi.
Thẩm phu nhân càng lo hơn.
Đứa con trai này của bà từ bé đã không thích nói chuyện, có gì cũng để trong lòng.
Hôm nay, chàng phủ nhận lại càng giống giấu đầu hở đuôi.
Nhưng Thẩm Ký Bạch không nghe lời bà, càng đến nam phong quán thường xuyên hơn.
Có mấy kẻ nhiều chuyện còn trông thấy chàng trái ôm phải ấp, vui đến quên trời trong quán.
Lời này vừa truyền đi, nhà họ Khương vội vàng gửi giấy từ hôn ngay trong đêm.
Thẩm phu nhân tức đến nỗi dùng cả gia pháp.
- Trước giờ con luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao tự dưng lại làm ra chuyện hoang đường như vậy?
Lưng Thẩm Ký Bạch đã chằng chịt vết thương, m.áu me be bét, song chàng vẫn không rên lấy một tiếng, khoé môi vẫn thấp thoáng nụ cười.
Vẻ mặt dì vô cùng phức tạp:
- Dì không ngờ vì để cưới con, cậu ta có thể vứt bỏ cả danh tiếng của mình.
Ta cố đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Ai nấy đều biết Thẩm Ký Bạch thành danh từ thuở niên thiếu, là người nghiêm trang hiểu lễ nghĩa nức tiếng kinh thành. Nhưng ta không ngờ chàng một khi đã đ.iên lên là không cần cả tính m.ạng.
Đêm xuống, ta cầm theo thuốc cao lặng lẽ đi đến phòng chàng.
Ta vừa mới tiến lại gần đã bị một bàn tay kéo lại.
Ta sợ hết h.ồn ngồi xuống cạnh chàng:
- Vẫn chưa ngủ à?
Thẩm Ký Bạch nằm sấp trên giường mà nở nụ cười biếng nhác:
- Đau đến không ngủ được. A Đường trò chuyện bầu bạn với ta đi.
Ta đến cạn lời lên tiếng hỏi chàng:
- Thẩm Ký Bạch, như vậy có đáng không?
Thẩm Ký Bạch nhìn ta chăm chú:
- A Đường, nàng không được nghi ngờ tấm chân tình ta dành cho nàng. Ta tự biết bản thân đang làm gì, nàng cũng đừng vì chuyện này mà mang gánh nặng.
- Bởi ta làm những chuyện này đều vì chính bản thân. Danh – lợi ta đều có rồi. Ta hiểu bản thân mình, nếu lúc này ta bỏ lỡ nàng thì ta sẽ hối hận cả đời.
- Trước nay ta chưa bao giờ làm chuyện gì khiến mình phải hối hận. Nàng chỉ cần yên tâm đợi xuất giá, chờ ta đến cưới nàng.
Rất nhanh, ta đã biết được câu trả lời mà Thẩm Ký Bạch nói là gì.
Chưa tới nửa tháng, tin Thẩm Ký Bạch đoạn tụ* đã truyền khắp kinh thành.
(Đoạn tụ: Đồng tính nam)
Thẩm phu nhân hay tin thì tay run run, vội vàng gọi chàng tới.
- Người ta nói con là đoạn tụ?
Giọng Thẩm phu nhân run run.
Thẩm Ký Bạch từ tốn nhấp một ngụm trà, bình thản đáp:
- Không hề có chuyện đó, bọn họ nói nhăng nói cuội đấy ạ.
Thẩm phu nhân thở dài thườn thượt:
- Nếu đã không đúng sự thật thì tại sao ngày nào con cũng đến nam phong quán?
Thẩm Ký Bạch cười ôn hoà:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mẹ đừng lo, đều vì việc công thôi.
Thẩm phu nhân càng lo hơn.
Đứa con trai này của bà từ bé đã không thích nói chuyện, có gì cũng để trong lòng.
Hôm nay, chàng phủ nhận lại càng giống giấu đầu hở đuôi.
Nhưng Thẩm Ký Bạch không nghe lời bà, càng đến nam phong quán thường xuyên hơn.
Có mấy kẻ nhiều chuyện còn trông thấy chàng trái ôm phải ấp, vui đến quên trời trong quán.
Lời này vừa truyền đi, nhà họ Khương vội vàng gửi giấy từ hôn ngay trong đêm.
Thẩm phu nhân tức đến nỗi dùng cả gia pháp.
- Trước giờ con luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao tự dưng lại làm ra chuyện hoang đường như vậy?
Lưng Thẩm Ký Bạch đã chằng chịt vết thương, m.áu me be bét, song chàng vẫn không rên lấy một tiếng, khoé môi vẫn thấp thoáng nụ cười.
Vẻ mặt dì vô cùng phức tạp:
- Dì không ngờ vì để cưới con, cậu ta có thể vứt bỏ cả danh tiếng của mình.
Ta cố đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Ai nấy đều biết Thẩm Ký Bạch thành danh từ thuở niên thiếu, là người nghiêm trang hiểu lễ nghĩa nức tiếng kinh thành. Nhưng ta không ngờ chàng một khi đã đ.iên lên là không cần cả tính m.ạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm xuống, ta cầm theo thuốc cao lặng lẽ đi đến phòng chàng.
Ta vừa mới tiến lại gần đã bị một bàn tay kéo lại.
Ta sợ hết h.ồn ngồi xuống cạnh chàng:
- Vẫn chưa ngủ à?
Thẩm Ký Bạch nằm sấp trên giường mà nở nụ cười biếng nhác:
- Đau đến không ngủ được. A Đường trò chuyện bầu bạn với ta đi.
Ta đến cạn lời lên tiếng hỏi chàng:
- Thẩm Ký Bạch, như vậy có đáng không?
Thẩm Ký Bạch nhìn ta chăm chú:
- A Đường, nàng không được nghi ngờ tấm chân tình ta dành cho nàng. Ta tự biết bản thân đang làm gì, nàng cũng đừng vì chuyện này mà mang gánh nặng.
- Bởi ta làm những chuyện này đều vì chính bản thân. Danh – lợi ta đều có rồi. Ta hiểu bản thân mình, nếu lúc này ta bỏ lỡ nàng thì ta sẽ hối hận cả đời.
- Trước nay ta chưa bao giờ làm chuyện gì khiến mình phải hối hận. Nàng chỉ cần yên tâm đợi xuất giá, chờ ta đến cưới nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro