Chương 12
Mị Thích Ăn Cá
2024-06-14 16:56:51
13
Kể từ lần đầu tiên gặp Thẩm Ký Bạch, ta đã biết rằng chàng yêu ta.
Cho dù chàng che giấu rất tốt, song nhịp tim đập dồn bên dưới lồng ngực khi lướt qua ta đã bán đứng chàng.
Khoảnh khắc đó, ta đã biết: Gia chủ nhà họ Thẩm là người mà ta có thể dây dưa.
Tết Nguyên Tiêu, ta trông thấy chàng đang làm nhiệm vụ nên đã cố tình đi lạc nha hoàn, hoảng hốt cầm xâu kẹo hồ đi ngược dòng người để thu hút sự chú ý của chàng.
Bởi vì ta muốn biết có phải chàng đã thật sự động lòng với ta hay không. Mà xâu kẹo hồ lô chàng tặng ta vào hôm sau chính là tín hiệu khiến ta hài lòng nhất.
Ta biết, đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo.
Thế nên, ta mới dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, lạnh nhạt với chàng suốt ba tháng, đến hôm sinh nhật lại dụ dỗ chàng.
Không ngoài dự đoán, cá đã mắc câu.
Ta cần Thẩm Ký Bạch.
Dì chỉ là phận thiếp ở nhà họ Thẩm, không có con thừa tự mà vẫn được yêu thương bao năm qua nên rất nhiều người trong phủ ngứa mắt bà.
Ta không biết sự yêu chiều của Thẩm Tam lão gia có thể duy trì được bao lâu?
Ta chỉ biết nếu ta lấy Thẩm Ký Bạch, có được thân phận vợ của gia chủ thì sau này khi về già, dì sẽ không phải chịu cảnh thê lương bi thảm.
Ta đã mất mẹ, ta không muốn mất luôn cả dì nữa.
Thẩm Ký Bạch từng hỏi ta có yêu chàng không?
Lúc đó ta đã ngẩn ra rất lâu.
Yêu sao?
Chắc là có.
Nhưng tình yêu này quá mông lung mờ mịt.
Giống như ta yêu thân phận, quyền thế của chàng hơn là chính con người chàng.
Có lẽ, thứ mà chàng thích cũng chỉ là vẻ ngoài mĩ miều của ta.
Mà dung nhan của ta rồi cũng sẽ có ngày tàn phai.
Ta phải luôn giữ vững tâm thái ban đầu thì mới không cả đời sống trong đau khổ chỉ vì một người đàn ông giống mẹ và dì.
*
Nghe nói khi chuyện này truyền đến tai thánh thượng, Thẩm Ký Bạch bị mắng cho một trận.
Sau khi hạ triều, chàng chẳng hé răng nửa lời, còn mang điểm tâm về cho ta.
Ngược lại, dì đã bắt đầu xót cho chàng.
Dì đã từng gặp vô số người, dì nói có thể nhìn ra rằng Thẩm Ký Bạch là người rất tốt để lựa làm chồng. Còn nói ta có mắt nhìn hơn dì, biết chọn chồng tốt.
Ta chỉ cười khẽ.
Đúng vậy, đối với ta, Thẩm Ký Bạch là lựa chọn tốt nhất trong phạm vi ta có thể chọn lựa.
Những đêm khuya trằn trọc khó ngủ, ta cũng tự hỏi: Mạnh Đường, Thẩm Ký Bạch đã trả giá nhiều như thế vì mày, mày có thấy hổ thẹn không?
Ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chẳng thể tự lừa dối bản thân.
Có, lòng ta thấy hổ thẹn với Thẩm Ký Bạch.
Nhưng không sao hết, ta sẽ lấy chàng, trở thành vợ chàng.
Chỉ cần chàng không phụ ta, ta sẽ dốc hết sức mình làm hậu phương vững chắc cho chàng, trở thành người xứng đôi với chàng.
Thời gian thấm thoắt trôi, chuyện của Thẩm Ký Bạch râm ran kinh thành một hồi rồi lại nhanh chóng bị tin tức sốt dẻo khác thay thế.
Nhưng chàng vẫn chưa qua được ải Thẩm phu nhân, bà lại sắp xếp cho chàng xem mắt mấy tiểu thư danh gia vọng tộc khác, song ai nấy đều né còn chẳng kịp.
Có nhà tử tế nào lại muốn đẩy con gái vào hố lửa chứ?
Chuyện này khiến Thẩm phu nhân tức đến độ ngày ngày tóm Thẩm Ký Bạch lại mắng.
Chàng cũng biết mình đuối lí nên chỉ cười nghe mắng, nghe xong lại tới chỗ ta mong an ủi.
- Hiện giờ danh tiếng của ta vô cùng tệ hại, mong mình chớ chê.
Ta không khỏi phì cười mắng chàng:
- Đồ ngốc.
Thẩm Ký Bạch, chàng đúng là đồ ngốc.
Chàng như vậy, thật sự… khiến người ra rất áy náy.
Kể từ lần đầu tiên gặp Thẩm Ký Bạch, ta đã biết rằng chàng yêu ta.
Cho dù chàng che giấu rất tốt, song nhịp tim đập dồn bên dưới lồng ngực khi lướt qua ta đã bán đứng chàng.
Khoảnh khắc đó, ta đã biết: Gia chủ nhà họ Thẩm là người mà ta có thể dây dưa.
Tết Nguyên Tiêu, ta trông thấy chàng đang làm nhiệm vụ nên đã cố tình đi lạc nha hoàn, hoảng hốt cầm xâu kẹo hồ đi ngược dòng người để thu hút sự chú ý của chàng.
Bởi vì ta muốn biết có phải chàng đã thật sự động lòng với ta hay không. Mà xâu kẹo hồ lô chàng tặng ta vào hôm sau chính là tín hiệu khiến ta hài lòng nhất.
Ta biết, đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo.
Thế nên, ta mới dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, lạnh nhạt với chàng suốt ba tháng, đến hôm sinh nhật lại dụ dỗ chàng.
Không ngoài dự đoán, cá đã mắc câu.
Ta cần Thẩm Ký Bạch.
Dì chỉ là phận thiếp ở nhà họ Thẩm, không có con thừa tự mà vẫn được yêu thương bao năm qua nên rất nhiều người trong phủ ngứa mắt bà.
Ta không biết sự yêu chiều của Thẩm Tam lão gia có thể duy trì được bao lâu?
Ta chỉ biết nếu ta lấy Thẩm Ký Bạch, có được thân phận vợ của gia chủ thì sau này khi về già, dì sẽ không phải chịu cảnh thê lương bi thảm.
Ta đã mất mẹ, ta không muốn mất luôn cả dì nữa.
Thẩm Ký Bạch từng hỏi ta có yêu chàng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đó ta đã ngẩn ra rất lâu.
Yêu sao?
Chắc là có.
Nhưng tình yêu này quá mông lung mờ mịt.
Giống như ta yêu thân phận, quyền thế của chàng hơn là chính con người chàng.
Có lẽ, thứ mà chàng thích cũng chỉ là vẻ ngoài mĩ miều của ta.
Mà dung nhan của ta rồi cũng sẽ có ngày tàn phai.
Ta phải luôn giữ vững tâm thái ban đầu thì mới không cả đời sống trong đau khổ chỉ vì một người đàn ông giống mẹ và dì.
*
Nghe nói khi chuyện này truyền đến tai thánh thượng, Thẩm Ký Bạch bị mắng cho một trận.
Sau khi hạ triều, chàng chẳng hé răng nửa lời, còn mang điểm tâm về cho ta.
Ngược lại, dì đã bắt đầu xót cho chàng.
Dì đã từng gặp vô số người, dì nói có thể nhìn ra rằng Thẩm Ký Bạch là người rất tốt để lựa làm chồng. Còn nói ta có mắt nhìn hơn dì, biết chọn chồng tốt.
Ta chỉ cười khẽ.
Đúng vậy, đối với ta, Thẩm Ký Bạch là lựa chọn tốt nhất trong phạm vi ta có thể chọn lựa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những đêm khuya trằn trọc khó ngủ, ta cũng tự hỏi: Mạnh Đường, Thẩm Ký Bạch đã trả giá nhiều như thế vì mày, mày có thấy hổ thẹn không?
Ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chẳng thể tự lừa dối bản thân.
Có, lòng ta thấy hổ thẹn với Thẩm Ký Bạch.
Nhưng không sao hết, ta sẽ lấy chàng, trở thành vợ chàng.
Chỉ cần chàng không phụ ta, ta sẽ dốc hết sức mình làm hậu phương vững chắc cho chàng, trở thành người xứng đôi với chàng.
Thời gian thấm thoắt trôi, chuyện của Thẩm Ký Bạch râm ran kinh thành một hồi rồi lại nhanh chóng bị tin tức sốt dẻo khác thay thế.
Nhưng chàng vẫn chưa qua được ải Thẩm phu nhân, bà lại sắp xếp cho chàng xem mắt mấy tiểu thư danh gia vọng tộc khác, song ai nấy đều né còn chẳng kịp.
Có nhà tử tế nào lại muốn đẩy con gái vào hố lửa chứ?
Chuyện này khiến Thẩm phu nhân tức đến độ ngày ngày tóm Thẩm Ký Bạch lại mắng.
Chàng cũng biết mình đuối lí nên chỉ cười nghe mắng, nghe xong lại tới chỗ ta mong an ủi.
- Hiện giờ danh tiếng của ta vô cùng tệ hại, mong mình chớ chê.
Ta không khỏi phì cười mắng chàng:
- Đồ ngốc.
Thẩm Ký Bạch, chàng đúng là đồ ngốc.
Chàng như vậy, thật sự… khiến người ra rất áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro