Em Có Muốn Khôn...
2024-12-27 22:26:24
Thứ Sáu, lớp góp tiền tổ chức buổi tụ tập ở phố bar. Trình Hi định không đi nhưng An Nhiên khuyên cô nên đi, chỉ cần đến một lúc rồi về cũng được.
Để bịt miệng thiên hạ.
Bây giờ cô đang mang tiếng xấu. Trong lớp đồn rằng cô không hòa đồng, rõ ràng là bị cô lập, thế mà lại bị vu oan là cô lập bạn học. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng bó tay không can thiệp được.
Chỉ cần cô xuất hiện ở buổi tụ tập, lời đồn không hòa đồng cũng sẽ tự biến mất. Nếu sau này cả lớp còn gây chuyện, giáo viên chủ nhiệm sẽ có cớ để xử lý.
Thế nên Trình Hi mới đồng ý tham gia.
Kết quả là cô bị lạc đường ở phố bar.
Khi đến “Pattaya”, đã muộn nửa tiếng.
Trong ánh sáng mờ ảo, An Nhiên đang vẫy tay ở khu vực ghế VIP trên tầng hai.
Ghế VIP là loại sáu chỗ, cả lớp có mười bảy người, thuê ba bàn liền kề. Phía dưới là sân khấu hình tròn, một nhóm thanh niên đang ôm vai bá cổ, nhiệt tình nhảy múa.
Sinh viên khoa Tài chính toàn là con nhà giàu, bao cả quán bar cũng chẳng thành vấn đề. Họ tìm kiếm niềm vui, không cần tiết kiệm.
Trình Hi men theo cầu thang bên trái đi lên tầng.
Các nam sinh đang chơi trò Thật hay thách, có lẽ là đã gian lận để hợp tác với nhau, khiến các nữ sinh thua thảm hại. An Nhiên vừa kết thúc màn hôn lưỡi với một nhân viên phục vụ, lại tiếp tục rút phải thử thách khác, lần này là môi kề môi mớm rượu với một người đàn ông lạ ở bàn bên cạnh.
Trình Hi ngồi ở góc khuất nhất, mặc cho mọi người nài nỉ, cô kiên quyết không tham gia.
“Mất hứng.” Chung Văn bĩu môi, “Thời đại nào rồi chứ, bảo thủ lạc hậu, hiểu không? Một người cứng nhắc như thế này mà còn mong dùng sắc để kiếm ăn, đàn ông ghét nhất là kiểu cá chết trên giường, như cương thi ấy.”
Trên bàn toàn là rượu mạnh, Trình Hi gọi nước ngọt.
Vừa được mang lên, một nam sinh lập tức hất ly nước xuống sàn: “Ở quán bar mà uống nước ngọt? An Nhiên là gái Đông Bắc, ngàn ly không say! Có cậu ấy ở đây, cậu còn sợ bọn này giở trò gì à?”
Trình Hi bất lực, rót nửa ly rượu. Cậu ta lại rót đầy:
“Trình Hi, cậu có dựa dẫm vào đại gia nào không? Nếu không, thì bọn tôi đã đổ oan cho cậu, uống cạn ly này, bọn tôi sẽ xin lỗi cậu. Còn nếu có, cậu đừng uống, bọn tôi coi như không biết.”
“Cậu nói bậy bạ gì đấy! Trình Hi không phải kiểu người dựa dẫm vào đại gia đâu!” An Nhiên tức giận, đẩy cậu ta ra: “Chung Văn bám công tử đại gia, cả trường đều biết kìa!”
“Đó là bản lĩnh của tôi.” Chung Văn thản nhiên: “An Nhiên, sau này đừng chọc tôi, không thì tôi cướp bạn trai của cậu đấy. Tôi mà ra tay thì không thất bại đâu.”
Trình Hi không muốn làm không khí căng thẳng, đứng dậy uống cạn ly rượu: “Tôi không bám ai cả. Còn Chung Văn, cậu ấy hiểu lầm thôi, không phải cố ý đâu.”
“Được đấy, Trình Hi, rộng lượng thật!” Nam sinh kia lại rót đầy ly thứ hai: “Trả lời thật lòng thêm một câu, bọn tôi sẽ không làm khó cậu nữa.”
Cậu ta lớn tiếng: “Cậu còn là… con gái không?”
Cả đám bạn vỗ tay reo hò.
Trình Hi ngồi xuống, im lặng không đáp.
Nam sinh đó tiếp tục ép: “Không trả lời tức là không chứ gì?”
Cô cụp mắt xuống: “Trưởng thành rồi, còn hay không cũng là bình thường thôi.”
“Đủ rồi đấy!” An Nhiên chen ngang, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, “Các cậu bớt mơ mộng đi, cả đời này Trình Hi cũng không đến lượt các cậu đâu.”
Các nam sinh ngậm ngùi bỏ cuộc, quay về chỗ. Các nữ sinh thì tiếp tục chơi bài, nhảy nhót.
An Nhiên vừa nhai khô bò vừa cả thán: “Những nơi thế này chưa bao giờ thiếu đàn ông đậm chất testosterone, mạnh mẽ có, trai trẻ có, nhưng chẳng ai sánh được một phần mười anh Chu.”
“Đàn ông trời sinh đã phóng đãng, thích cái đẹp. Họ không mập mờ với cậu thì cũng mập mờ với cô gái đẹp khác, thật nhạt nhẽo. Phải là kiểu ngoài mặt thì cao thượng đứng đắn, phong thái quân tử, nhưng bên trong lại cuồng nhiệt đến phát điên, mập mờ với kiểu đàn ông như thế mới thích, không dứt ra được.”
An Nhiên nói liên tục mấy câu, rồi chọc tay vào Trình Hi: “Cậu thấy sao? Anh Chu có phải kiểu đàn ông cuồng nhiệt không?”
Trình Hi lắc nhẹ ly rượu, mắt mơ màng: “Có lẽ vậy…”
“Tớ cũng nghĩ thế, đúng kiểu chó sói đầu đàn ấy.” An Nhiên cười ha hả.
Cố chịu đến mười giờ rưỡi, Trình Hi bắt đầu cảm thấy buồn nôn, đầu óc choáng váng.
An Nhiên định đưa cô về nhà, nhưng hỏi mãi không lấy được địa chỉ. Đưa đến khách sạn thì lo không an toàn. Chung Văn lại cứ kéo An Nhiên ở lại chơi cả đêm, không cho ai về giữa chừng. Không còn cách nào khác, An Nhiên đành mở danh bạ của Trình Hi.
Trong danh bạ không lưu tên người thân nào, nhưng mục chữ “G” Có một số lưu là “Anh trai.”
An Nhiên ngạc nhiên: “Trình Hi, cậu có anh trai à?”
Trình Hi nằm vật vã trên sofa, đầu óc quay cuồng, mở mắt nhìn, trần nhà xoay mòng mòng.
Cô nhắm mắt: “Không phải anh ruột…”
An Nhiên không nghe rõ, lập tức gọi vào số đó.
Chu Cảnh Thần đến lúc mười một giờ.
Trình Hi mơ màng, trong đám đông nhốn nháo trên sàn nhảy, một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Người đàn ông đeo kính râm màu trà, không để lộ diện mạo. Bước đi nhanh như gió, vội vã đến rồi vội vã đi, chớp mắt đã hòa vào giữa ánh đèn rực rỡ.
Chu Cảnh Thần cũng bị lạc đường. Anh chưa từng tới những nơi đông đúc, lộn xộn thế này, lòng vòng một hồi mới tìm được khu vực ghế ngồi.
Phần lớn bạn học đã ra nhảy múa, chỉ còn hơn chục người nằm ngả nghiêng trong cơn say. Chỉ có An Nhiên và Chung Văn còn tỉnh táo.
Khi Chu Cảnh Thần xuất hiện, Chung Văn sững sờ: “Anh Chu?”
Anh không nói nhiều, đưa tay ra đỡ lấy Trình Hi, lịch sự gật đầu với An Nhiên: “Cảm ơn cô đã chăm sóc.”
Trình Hi ngẩng đầu, đôi mắt có một phần tỉnh, chín phần say, lẩm bẩm: “Chu Bóc Lột.”
Gương mặt vốn đã u ám của người đàn ông phủ thêm một lớp sương lạnh.
An Nhiên giật mình cười gượng: “Trình Hi xem phim ấy mà… nhân vật tên Chu Bóc Lột, không phải đang mắng anh đâu.”
Chu Cảnh Thần gạt mái tóc rối bù của Trình Hi sang một bên, để lộ ra cả khuôn mặt, chăm chú nhìn: “Chu Bóc Lột là ai?”
“Nhà tư bản…”
“Tôi à?”
Trình Hi gật đầu: “Anh.”
“Ồ.” Cô nói vớ vẩn nhưng Chu Cảnh Thần không tức giận: “Vậy, Chu Bóc Lột là người đàn ông thế nào? Đối xử với em có tốt không?”
“Không tốt.” Trình Hi trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Xấu xa, ích kỷ.”
Chu Cảnh Thần toát ra một luồng khí lạnh toát, ánh mắt càng lạnh hơn: “Thì ra là vậy.’
Trình Hi đã nôn một lần, trên người đầy mùi rượu.
Cô gần như không đứng vững, mềm nhũn như khối bột, dựa sát vào lồng ngực Chu Cảnh Thần, mái tóc rối quấn vào khuy áo sơ mi của anh, khiến cả người anh cũng ám đầy mùi rượu.
Sắc mặt Chu Cảnh Thần không mấy dễ chịu: “Đã uống bao nhiêu rồi?”
“Một ly.” An Nhiên giơ một ngón tay.
“Một ly?” Anh nhíu mày.
An Nhiên sợ run người, quay qua trừng mắt với Chung Văn: “Có phải có tên con trai nào hạ thuốc vào rượu không?”
“Cậu có chứng cứ không?” Chung Văn đảo mắt: “Mọi người đều là bạn cùng lớp, cậu muốn gây chia rẽ nội bộ à?”
Ánh mắt Chu Cảnh Thần dừng lại trên người Chung Văn: “Cô là bạn cùng phòng của Trình Hi?”
Chung Văn hoảng hốt, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái “sẵn sàng chiến đấu”, mỉm cười đầy vẻ thảo mai: “Anh Chu, ở buổi lễ kỷ niệm trường, em đã từng rót rượu cho anh…”
“Người tung tin đồn cô ấy cặp với đại gia, là cô à?”
Bất chợt không gian trở nên im lặng.
Chu Cảnh Thần khẽ cười: “Tôi già à?”
Anh có vẻ ngoài nghiêm nghị và điển trai, nhưng mỗi khi cười, vẻ đẹp thêm phần quyến rũ không thể cưỡng lại, phong độ khác xa với những cậu ấm trẻ tuổi kiêu ngạo. Chung Văn ngẩn ngơ: “Không già…”
“Ừ.” Một tay anh ôm Trình Hi, tay kia cầm điếu thuốc, rít một hơi rồi thở ra làn khói mờ ảo, “Người đưa đón cô ấy là tôi.”
“Là anh?” Chung Văn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng suy nghĩ xem có anh trai nào mang họ khác không, “Anh là anh họ cậu ấy à?”
Chu Cảnh Thần không mấy quan tâm, “Dù sao vẫn là anh trai.”
Chung Văn là người giỏi phân tích lời nói của đàn ông, nhanh chóng nhận ra đây không phải là anh họ.
Anh ruột, anh họ, hay anh kết nghĩa, tất cả đều không phải.
Về tuổi tác, chênh lệch quá lớn, nếu là anh trai thân thiết chơi cùng hồi nhỏ thì cũng không hợp lý.
Chỉ có thể là anh trai kiểu mờ ám.
Chu Cảnh Thần đưa Trình Hi đi, Chung Văn tức giận nghiến răng: “Trình Hi là đứa con gái lẳng lơ, thế mà cũng có cơ hội bám lấy Chu Cảnh Thần.”
Sau đó lại chế giễu: “Chu Cảnh Thần không phải người mù, những cô gái quyến rũ, biết chơi hơn cô ta có rất nhiều, kế hoạch của cô ta chẳng có tác dụng gì đâu mà.”
“Cái gì mà kế hoạch?” An Nhiên lập tức phản bác lại, “Trình Hi tửu lượng kém, cậu ấy là say thật!”
“Cậu tin à?” Chung Văn mỉa mai, “Tôi là chuyên gia nhận biết những cô gái lẳng lơ, ai là trà xanh, ai là bạch liên hoa, đều không thể qua mắt tôi được.”
“Vì cậu là loại con gái như vậy, nên nhìn ai cũng giống như vậy.”
Chung Văn lao tới đánh cô.
…….
Chiếc Hồng Kỳ L9 đi ra khỏi phố bar, đậu dưới một cây duối cổ thụ ở chỗ khuất.
Tài xế tắt máy, xuống xe.
Chu Cảnh Thần nâng tấm chắn, giữ chân Trình Hi, giúp cô cởi quần.
Quần dính một mảng bẩn khi nãy cô nôn ra, áo cũng bị bắn bẩn vài chỗ.
Bên dưới lớp quần áo, làn da và cơ thể lại sạch sẽ, trắng mịn như ngọc. Tạo nên sự tương phản rõ rệt. Ra khỏi bùn mà không bị vấy bẩn.
Đây là điều mà đàn ông khao khát chinh phục nhất.
Chu Cảnh Thần hôn cô, mí mắt, sống mũi, dái tai, tất cả những chỗ mềm mại, mong manh và nhạy cảm nhất.
Không có tình cảm, chỉ là màn dạo đầu khiến cô tan chảy.
Trình Hi ngứa ngáy co lại, cuộn tròn trong lòng anh.
“Nói một câu giọng Giang Nam cho tôi nghe.” Môi anh chạm vào má cô.
Cô lắc đầu, mái tóc dài lộn xộn lại đung đưa.
“Nói một câu, tôi tha cho em.” Giọng nói trầm ấm dễ nghe, chứa đầy ham muốn.
Trình Hi không chịu nói, Chu Cảnh Thần ghì chặt cô. Cô vùng vẫy dữ dội, khóc lóc loạn lên, tiếng khóc đứt quãng của cô khiến Chu Cảnh Thần tức giận.
“Không muốn?”
Anh ôm lấy hông cô, thở dốc.
“Nói cho tôi biết, có muốn không?”
Cô đầy nước. Có mồ hôi, cũng có nước tình.
Đã bị anh kích thích đến cực điểm.
Mông cô liên tục cọ vào anh, dính vào anh.
Anh không chịu đầu hàng nữa.
Để bịt miệng thiên hạ.
Bây giờ cô đang mang tiếng xấu. Trong lớp đồn rằng cô không hòa đồng, rõ ràng là bị cô lập, thế mà lại bị vu oan là cô lập bạn học. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng bó tay không can thiệp được.
Chỉ cần cô xuất hiện ở buổi tụ tập, lời đồn không hòa đồng cũng sẽ tự biến mất. Nếu sau này cả lớp còn gây chuyện, giáo viên chủ nhiệm sẽ có cớ để xử lý.
Thế nên Trình Hi mới đồng ý tham gia.
Kết quả là cô bị lạc đường ở phố bar.
Khi đến “Pattaya”, đã muộn nửa tiếng.
Trong ánh sáng mờ ảo, An Nhiên đang vẫy tay ở khu vực ghế VIP trên tầng hai.
Ghế VIP là loại sáu chỗ, cả lớp có mười bảy người, thuê ba bàn liền kề. Phía dưới là sân khấu hình tròn, một nhóm thanh niên đang ôm vai bá cổ, nhiệt tình nhảy múa.
Sinh viên khoa Tài chính toàn là con nhà giàu, bao cả quán bar cũng chẳng thành vấn đề. Họ tìm kiếm niềm vui, không cần tiết kiệm.
Trình Hi men theo cầu thang bên trái đi lên tầng.
Các nam sinh đang chơi trò Thật hay thách, có lẽ là đã gian lận để hợp tác với nhau, khiến các nữ sinh thua thảm hại. An Nhiên vừa kết thúc màn hôn lưỡi với một nhân viên phục vụ, lại tiếp tục rút phải thử thách khác, lần này là môi kề môi mớm rượu với một người đàn ông lạ ở bàn bên cạnh.
Trình Hi ngồi ở góc khuất nhất, mặc cho mọi người nài nỉ, cô kiên quyết không tham gia.
“Mất hứng.” Chung Văn bĩu môi, “Thời đại nào rồi chứ, bảo thủ lạc hậu, hiểu không? Một người cứng nhắc như thế này mà còn mong dùng sắc để kiếm ăn, đàn ông ghét nhất là kiểu cá chết trên giường, như cương thi ấy.”
Trên bàn toàn là rượu mạnh, Trình Hi gọi nước ngọt.
Vừa được mang lên, một nam sinh lập tức hất ly nước xuống sàn: “Ở quán bar mà uống nước ngọt? An Nhiên là gái Đông Bắc, ngàn ly không say! Có cậu ấy ở đây, cậu còn sợ bọn này giở trò gì à?”
Trình Hi bất lực, rót nửa ly rượu. Cậu ta lại rót đầy:
“Trình Hi, cậu có dựa dẫm vào đại gia nào không? Nếu không, thì bọn tôi đã đổ oan cho cậu, uống cạn ly này, bọn tôi sẽ xin lỗi cậu. Còn nếu có, cậu đừng uống, bọn tôi coi như không biết.”
“Cậu nói bậy bạ gì đấy! Trình Hi không phải kiểu người dựa dẫm vào đại gia đâu!” An Nhiên tức giận, đẩy cậu ta ra: “Chung Văn bám công tử đại gia, cả trường đều biết kìa!”
“Đó là bản lĩnh của tôi.” Chung Văn thản nhiên: “An Nhiên, sau này đừng chọc tôi, không thì tôi cướp bạn trai của cậu đấy. Tôi mà ra tay thì không thất bại đâu.”
Trình Hi không muốn làm không khí căng thẳng, đứng dậy uống cạn ly rượu: “Tôi không bám ai cả. Còn Chung Văn, cậu ấy hiểu lầm thôi, không phải cố ý đâu.”
“Được đấy, Trình Hi, rộng lượng thật!” Nam sinh kia lại rót đầy ly thứ hai: “Trả lời thật lòng thêm một câu, bọn tôi sẽ không làm khó cậu nữa.”
Cậu ta lớn tiếng: “Cậu còn là… con gái không?”
Cả đám bạn vỗ tay reo hò.
Trình Hi ngồi xuống, im lặng không đáp.
Nam sinh đó tiếp tục ép: “Không trả lời tức là không chứ gì?”
Cô cụp mắt xuống: “Trưởng thành rồi, còn hay không cũng là bình thường thôi.”
“Đủ rồi đấy!” An Nhiên chen ngang, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, “Các cậu bớt mơ mộng đi, cả đời này Trình Hi cũng không đến lượt các cậu đâu.”
Các nam sinh ngậm ngùi bỏ cuộc, quay về chỗ. Các nữ sinh thì tiếp tục chơi bài, nhảy nhót.
An Nhiên vừa nhai khô bò vừa cả thán: “Những nơi thế này chưa bao giờ thiếu đàn ông đậm chất testosterone, mạnh mẽ có, trai trẻ có, nhưng chẳng ai sánh được một phần mười anh Chu.”
“Đàn ông trời sinh đã phóng đãng, thích cái đẹp. Họ không mập mờ với cậu thì cũng mập mờ với cô gái đẹp khác, thật nhạt nhẽo. Phải là kiểu ngoài mặt thì cao thượng đứng đắn, phong thái quân tử, nhưng bên trong lại cuồng nhiệt đến phát điên, mập mờ với kiểu đàn ông như thế mới thích, không dứt ra được.”
An Nhiên nói liên tục mấy câu, rồi chọc tay vào Trình Hi: “Cậu thấy sao? Anh Chu có phải kiểu đàn ông cuồng nhiệt không?”
Trình Hi lắc nhẹ ly rượu, mắt mơ màng: “Có lẽ vậy…”
“Tớ cũng nghĩ thế, đúng kiểu chó sói đầu đàn ấy.” An Nhiên cười ha hả.
Cố chịu đến mười giờ rưỡi, Trình Hi bắt đầu cảm thấy buồn nôn, đầu óc choáng váng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Nhiên định đưa cô về nhà, nhưng hỏi mãi không lấy được địa chỉ. Đưa đến khách sạn thì lo không an toàn. Chung Văn lại cứ kéo An Nhiên ở lại chơi cả đêm, không cho ai về giữa chừng. Không còn cách nào khác, An Nhiên đành mở danh bạ của Trình Hi.
Trong danh bạ không lưu tên người thân nào, nhưng mục chữ “G” Có một số lưu là “Anh trai.”
An Nhiên ngạc nhiên: “Trình Hi, cậu có anh trai à?”
Trình Hi nằm vật vã trên sofa, đầu óc quay cuồng, mở mắt nhìn, trần nhà xoay mòng mòng.
Cô nhắm mắt: “Không phải anh ruột…”
An Nhiên không nghe rõ, lập tức gọi vào số đó.
Chu Cảnh Thần đến lúc mười một giờ.
Trình Hi mơ màng, trong đám đông nhốn nháo trên sàn nhảy, một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Người đàn ông đeo kính râm màu trà, không để lộ diện mạo. Bước đi nhanh như gió, vội vã đến rồi vội vã đi, chớp mắt đã hòa vào giữa ánh đèn rực rỡ.
Chu Cảnh Thần cũng bị lạc đường. Anh chưa từng tới những nơi đông đúc, lộn xộn thế này, lòng vòng một hồi mới tìm được khu vực ghế ngồi.
Phần lớn bạn học đã ra nhảy múa, chỉ còn hơn chục người nằm ngả nghiêng trong cơn say. Chỉ có An Nhiên và Chung Văn còn tỉnh táo.
Khi Chu Cảnh Thần xuất hiện, Chung Văn sững sờ: “Anh Chu?”
Anh không nói nhiều, đưa tay ra đỡ lấy Trình Hi, lịch sự gật đầu với An Nhiên: “Cảm ơn cô đã chăm sóc.”
Trình Hi ngẩng đầu, đôi mắt có một phần tỉnh, chín phần say, lẩm bẩm: “Chu Bóc Lột.”
Gương mặt vốn đã u ám của người đàn ông phủ thêm một lớp sương lạnh.
An Nhiên giật mình cười gượng: “Trình Hi xem phim ấy mà… nhân vật tên Chu Bóc Lột, không phải đang mắng anh đâu.”
Chu Cảnh Thần gạt mái tóc rối bù của Trình Hi sang một bên, để lộ ra cả khuôn mặt, chăm chú nhìn: “Chu Bóc Lột là ai?”
“Nhà tư bản…”
“Tôi à?”
Trình Hi gật đầu: “Anh.”
“Ồ.” Cô nói vớ vẩn nhưng Chu Cảnh Thần không tức giận: “Vậy, Chu Bóc Lột là người đàn ông thế nào? Đối xử với em có tốt không?”
“Không tốt.” Trình Hi trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Xấu xa, ích kỷ.”
Chu Cảnh Thần toát ra một luồng khí lạnh toát, ánh mắt càng lạnh hơn: “Thì ra là vậy.’
Trình Hi đã nôn một lần, trên người đầy mùi rượu.
Cô gần như không đứng vững, mềm nhũn như khối bột, dựa sát vào lồng ngực Chu Cảnh Thần, mái tóc rối quấn vào khuy áo sơ mi của anh, khiến cả người anh cũng ám đầy mùi rượu.
Sắc mặt Chu Cảnh Thần không mấy dễ chịu: “Đã uống bao nhiêu rồi?”
“Một ly.” An Nhiên giơ một ngón tay.
“Một ly?” Anh nhíu mày.
An Nhiên sợ run người, quay qua trừng mắt với Chung Văn: “Có phải có tên con trai nào hạ thuốc vào rượu không?”
“Cậu có chứng cứ không?” Chung Văn đảo mắt: “Mọi người đều là bạn cùng lớp, cậu muốn gây chia rẽ nội bộ à?”
Ánh mắt Chu Cảnh Thần dừng lại trên người Chung Văn: “Cô là bạn cùng phòng của Trình Hi?”
Chung Văn hoảng hốt, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái “sẵn sàng chiến đấu”, mỉm cười đầy vẻ thảo mai: “Anh Chu, ở buổi lễ kỷ niệm trường, em đã từng rót rượu cho anh…”
“Người tung tin đồn cô ấy cặp với đại gia, là cô à?”
Bất chợt không gian trở nên im lặng.
Chu Cảnh Thần khẽ cười: “Tôi già à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh có vẻ ngoài nghiêm nghị và điển trai, nhưng mỗi khi cười, vẻ đẹp thêm phần quyến rũ không thể cưỡng lại, phong độ khác xa với những cậu ấm trẻ tuổi kiêu ngạo. Chung Văn ngẩn ngơ: “Không già…”
“Ừ.” Một tay anh ôm Trình Hi, tay kia cầm điếu thuốc, rít một hơi rồi thở ra làn khói mờ ảo, “Người đưa đón cô ấy là tôi.”
“Là anh?” Chung Văn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng suy nghĩ xem có anh trai nào mang họ khác không, “Anh là anh họ cậu ấy à?”
Chu Cảnh Thần không mấy quan tâm, “Dù sao vẫn là anh trai.”
Chung Văn là người giỏi phân tích lời nói của đàn ông, nhanh chóng nhận ra đây không phải là anh họ.
Anh ruột, anh họ, hay anh kết nghĩa, tất cả đều không phải.
Về tuổi tác, chênh lệch quá lớn, nếu là anh trai thân thiết chơi cùng hồi nhỏ thì cũng không hợp lý.
Chỉ có thể là anh trai kiểu mờ ám.
Chu Cảnh Thần đưa Trình Hi đi, Chung Văn tức giận nghiến răng: “Trình Hi là đứa con gái lẳng lơ, thế mà cũng có cơ hội bám lấy Chu Cảnh Thần.”
Sau đó lại chế giễu: “Chu Cảnh Thần không phải người mù, những cô gái quyến rũ, biết chơi hơn cô ta có rất nhiều, kế hoạch của cô ta chẳng có tác dụng gì đâu mà.”
“Cái gì mà kế hoạch?” An Nhiên lập tức phản bác lại, “Trình Hi tửu lượng kém, cậu ấy là say thật!”
“Cậu tin à?” Chung Văn mỉa mai, “Tôi là chuyên gia nhận biết những cô gái lẳng lơ, ai là trà xanh, ai là bạch liên hoa, đều không thể qua mắt tôi được.”
“Vì cậu là loại con gái như vậy, nên nhìn ai cũng giống như vậy.”
Chung Văn lao tới đánh cô.
…….
Chiếc Hồng Kỳ L9 đi ra khỏi phố bar, đậu dưới một cây duối cổ thụ ở chỗ khuất.
Tài xế tắt máy, xuống xe.
Chu Cảnh Thần nâng tấm chắn, giữ chân Trình Hi, giúp cô cởi quần.
Quần dính một mảng bẩn khi nãy cô nôn ra, áo cũng bị bắn bẩn vài chỗ.
Bên dưới lớp quần áo, làn da và cơ thể lại sạch sẽ, trắng mịn như ngọc. Tạo nên sự tương phản rõ rệt. Ra khỏi bùn mà không bị vấy bẩn.
Đây là điều mà đàn ông khao khát chinh phục nhất.
Chu Cảnh Thần hôn cô, mí mắt, sống mũi, dái tai, tất cả những chỗ mềm mại, mong manh và nhạy cảm nhất.
Không có tình cảm, chỉ là màn dạo đầu khiến cô tan chảy.
Trình Hi ngứa ngáy co lại, cuộn tròn trong lòng anh.
“Nói một câu giọng Giang Nam cho tôi nghe.” Môi anh chạm vào má cô.
Cô lắc đầu, mái tóc dài lộn xộn lại đung đưa.
“Nói một câu, tôi tha cho em.” Giọng nói trầm ấm dễ nghe, chứa đầy ham muốn.
Trình Hi không chịu nói, Chu Cảnh Thần ghì chặt cô. Cô vùng vẫy dữ dội, khóc lóc loạn lên, tiếng khóc đứt quãng của cô khiến Chu Cảnh Thần tức giận.
“Không muốn?”
Anh ôm lấy hông cô, thở dốc.
“Nói cho tôi biết, có muốn không?”
Cô đầy nước. Có mồ hôi, cũng có nước tình.
Đã bị anh kích thích đến cực điểm.
Mông cô liên tục cọ vào anh, dính vào anh.
Anh không chịu đầu hàng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro