Trèo Cao

Là Trình Hi Khô...

2024-12-27 22:26:24

Trình Hi không ngờ Diệp Bá Nam lại chủ động chào hỏi, nhà họ Diệp và nhà họ Chu coi như là trong cùng giới thượng lưu, đã thất bại trong buổi mai mối, cả hai bên đều cảm thấy ngại, nhưng Diệp Bá Nam lại bình tĩnh, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Em đến phỏng vấn.”

Diệp Bá Nam hơi nhíu mày: “Không phải năm sau em mới tốt nghiệp à?”

Trình Hi nhất thời không biết nói gì.

Ngay cả người giúp việc của nhà họ Chu cũng giàu có, ít ra cô cũng được bà Chu nhận làm con gái nuôi, có lẽ chẳng ai tin cô thiếu tiền, nhưng sự thực cô rất thiếu.

“Cạnh tranh với tiền bối mới tốt nghiệp, em đến chiếm chỗ trước.”

“Có lý.” Diệp Bá Nam khẽ cười một tiếng, có vẻ anh không thích cười, lúc nào mặt cũng lạnh tanh, ít nói, nhưng so với Chu Cảnh Thần thì dễ gần hơn một chút.

“Thành công rồi à?”

“Được sắp xếp thực tập ở bộ phận quan hệ công chúng."

“Bộ phận quan hệ công chúng sao?” Diệp Bá Nam nhíu mày chặt hơn, ra hiệu cho cấp dưới đi cùng. Cấp dưới đi vào phòng họp gọi giám đốc phụ trách phỏng vấn.

“Diệp tổng.” Ánh mắt của giám đốc lén nhìn Diệp Bá Nam rồi nhìn Trình Hi, “Cậu tìm tôi à?”

Diệp Bá Nam hơi nhướng cằm, chỉ vào Trình Hi: “Nhân viên quan hệ công chúng mới à?”

Giám đốc kính cẩn đáp: “Vâng, nhân viên xử lý khủng hoảng.”

Nhân viên xử lý khủng hoảng và nhân viên kinh doanh, chỉ khác một từ, nhưng cách biệt một trời một vực. Là sự khác biệt giữa nghiêm túc và tùy tiện.

Nhưng Diệp Bá Nam vẫn đắn đo, dù sao cũng là bộ phận quan hệ công chúng, khó tránh khỏi phải uống rượu xã giao: “Có vị trí nào khác không?”

“Phòng vận hành, hậu cần, lập trình viên, nhưng những vị trí đó thường xuyên tuyển người, chuyên ngành của Trình Hi lại không phù hợp.”

Trình Hi đứng bên cạnh nghe, cũng hiểu ra được Diệp Bá Nam là cổ đông lớn của Joel. Bình thường ở Joel anh không hay nói, nhưng một khi lên tiếng thì rất có trọng lượng.

“Bộ phận thư ký được không?”

Diệp Bá Nam chỉ có một yêu cầu: “Không vất vả là được.”

Giám đốc cười: “Tiểu Hi à, cô quen Diệp tổng thì phải bảo tôi chứ! Cô kín miệng thật đấy.”

Trình Hi đưa mắt nhìn Diệp Bá Nam, đây chính là sự thông minh và khéo léo của những người ở tầng lớp thượng lưu. Không đắc tội, không gây thù chuốc oán.

Cố gắng bù đắp.

Nếu nhà họ Chu vì chuyện xem mắt mà ghi hận, gây khó dễ cho nhà họ Diệp, thì nhà họ Chu lại thành ra nhỏ nhen.

Danh tiếng của bà Chu sẽ sụp đổ.

Ra khỏi Joel, Trình Hi hẹn Diệp Bá Nam đi ăn cơm.

“Thứ nhất là để cảm ơn anh đã ra mặt giúp em chuyển bộ phận, thứ hai là để trả lại tiền và quà cho anh.”

“Qùa là phép lịch sự trong lần đầu gặp mặt, còn tiền cũng không đáng là bao, không cần trả lại.” Diệp Bá Nam vẫn từ chối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rõ ràng anh không muốn có bất kỳ ràng buộc nào, xử lý gọn gàng dứt khoát, đúng chuẩn một người đàn ông có trách nhiệm và minh bạch rõ ràng.

Trình Hi không ép nữa, “Vậy em cũng sẽ chọn một món quà có giá trị tương đương, ngày mai sẽ gửi đến công ty anh, anh nhớ nhận nhé, chúng ta coi như không còn nợ gì nhau.”

Diệp Bá Nam im lặng một giây: “Không liên lạc nữa à?”

Đến nước này, Trình Hi chẳng còn mặt mũi mà liên lạc nữa, huống hồ cũng không cùng đẳng cấp, làm bạn cũng khó có tiếng nói chung.

Cô rất lịch sự và khách sáo: “Không làm phiền anh nữa.”

Diệp Bá Nam không nói gì, quay người đi vào xe.

Lúc này bà Diệp gọi điện đến.

Anh đóng cửa xe, nghe máy: “Cô ấy không thích con, không kết bạn WeChat, không để lại số điện thoại.”

Ban đầu bà Diệp ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra: “Bảo sao mấy ngày nay bà Chu không thèm để ý đến mẹ. Trình Hi không thích con, tất nhiên bà ta cũng chẳng buồn giữ mối quan hệ với nhà chúng ta nữa. Nhà họ Chu đúng là kén chọn, hoàng quyền phú quý là trời ban, nhưng Trình Hi chỉ là một người ngoài họ, lại dám tự coi mình là thiên kim nhà họ Chu sao?"

Diệp Bá Nam tay phải cầm điện thoại, tay trái đắp lên chân một tấm chăn mỏng.

Anh không thích bật máy sưởi, thích nhiệt độ tự nhiên, thà mặc nhiều áo hoặc là đắp chăn.

“Trình Hi giỏi giang, kén chọn cũng là chuyện bình thường.”

“Biết hát Tô Châu Bình Đàn thì là giỏi giang à? Vậy mấy cô gái ở Nhạc viện ai cũng giỏi, con có muốn cưới ai trong số họ không?” Bà Diệp cũng nổi giận: “Con với Chu Cảnh Thần được gọi là ‘Nam Chu Bắc Diệp’, vậy mắt cô ta cao tới mức nào, muốn gả cho lãnh đạo trong giới quyền quý ở Bắc Kinh chắc?”

Diệp Bá Nam xoa thái dương: “Mẹ đừng trách Trình Hi, xem mắt là dựa vào ấn tượng, cô ấy không có ấn tượng với con, cô ấy có quyền tự do lựa chọn.”

“Con có ấn tượng với cô ta à?” Bà Diệp không cam tâm khi đại công tử nhà họ Diệp lại bị phụ nữ từ chối. Nhà họ Diệp trước nay chỉ có họ không để mắt tới người khác, chưa bao giờ bị người khác coi thường.

“Con không từ chối cô ấy, có thể tiến xa, cũng có thể không.”

“Hay để mẹ đi hỏi thử cho con?”

Diệp Bá Nam vuốt vuốt hoa văn chìm trên chiếc chăn, “Thôi, dạo này nhiều việc, con không có thời gian.”

………..

Trình Hi trở về căn nhà cũ của Chu gia, đèn phòng khách đã tắt.

Chỉ cần Chu Hoài Khang ở nhà, cả nhà họ Chu trên dưới đều đi ngủ rất sớm. Ông có thói quen ngủ lúc chín giờ, dậy lúc năm giờ, ngủ đúng tám tiếng, sấm đánh cũng không dậy.

Những người ở tầng lớp của ông, dù bận rộn nhưng rất chú ý đến việc giữ gìn sức khỏe. Mười người thì tám người sống thọ.

Cửa phòng của Trình Hi khép hờ. Cô nghĩ là người giúp việc đang dọn dẹp bên trong. Vừa đẩy cửa, Chu Cảnh Thần đang ngồi trên ghế trang điểm, lật xem album ảnh của cô.

“Về rồi à?”

Giọng điệu như là bắt gian tại trận.

Trình Hi khựng lại, nhìn chằm chằm vào anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Cảnh Thần không nhìn cô, nhưng đoán được phản ứng của cô, “Nhìn tôi làm gì?”

“Anh ở trong phòng em…”

“Họ ngủ rồi.”

Trình Hi thở phào, “Anh có việc gì à?”

“Không ngủ được, đi dạo một vòng, phát hiện em không có ở đây.” Chu Cảnh Thần mặc đồ ngủ, tóc còn hơi ẩm, trông như vừa tắm xong, “Đi đâu vậy?”

“Phỏng vấn.”

“Joel tan làm lúc sáu giờ, bây giờ mấy giờ rồi?”

Trình Hi kéo khóa áo lông, cởi ra rồi nhét vào tủ quần áo, “Đi ăn bún xào với An Nhiên ở phố ăn vặt.”

“Đừng ăn mấy thứ không đảm bảo vệ sinh.”

Anh gập cuốn album lại. Trang bìa là một bức vẽ chì bằng tay của Trình Hi, một chú mèo máy Doraemon to đùng, bên dưới có dòng chữ: Ước mơ của tôi là xxx.

“Ước mơ của em là gì?”

Cô dừng lại, giật lấy cuốn album, ôm vào ngực, “Ước mơ của em là kiếm tiền.”

Chu Cảnh Thần nói: “Ba chữ x.”

“Kiếm nhiều tiền.”

Anh nhướng mày: “Tiền của tôi dễ kiếm nhất.”

Trình Hi không nghe được gì nữa, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô quên cất album cẩn thận. Trong một trang nào đó, có kẹp một tấm ảnh của Chu Cảnh Thần.

Đó là ảnh anh chụp ở Tử Cấm Thành năm hai mươi mốt tuổi.

Năm đó cô thi vào cấp hai, đúng dịp nghỉ hè, ông Trình dẫn cô đi cùng.

Đó là tấm đầu tiên, cũng là tấm duy nhất cô và Chu Cảnh Thần chụp chung.

Cô nhỏ bé, anh cao lớn, phải cúi người để vừa tầm với cô. Dù vậy, anh vẫn không cười.

“Chú Chu hỏi anh chuyện gì vậy?” Trình Hi định thần lại.

Chu Cảnh Thần bình tĩnh nhìn cô, “Sợ lắm à?”

Cô cảnh giác tiếng động ngoài hành lang, đêm khuya vắng lặng, Chu Cảnh Thần lại đang ở phòng cô, Trình Hi không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Sợ gì chứ?” Anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô.

Một khoảng im lặng dài đằng đẵng.

Cuối cùng Chu Cảnh Thần không nói gì nữa, vòng qua cô, đi ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0