Trèo Cao

Cô Ấy Tốt Chỗ N...

2024-12-27 22:26:24

Hình như Chu Cảnh Thần mới cãi nhau với Quan Tịnh, sắc mặt không được tốt lắm, lạnh như băng: “Không cần.”

Điện thoại không reo nữa, Quan Tịnh gửi đến một tin nhắn: "Cảnh Thần, anh xóa WeChat của em rồi à?”

Trình Hi nhìn thấy dòng chữ này.

Chu Cảnh Thần tạo tài khoản WeChat chỉ để vào nhóm công việc, anh không bao giờ nhắn tin riêng, cũng không gửi kết bạn, tên tài khoản là “.”, ảnh đại diện là một ngọn núi.

Đó là bức ảnh anh chụp được khi đi công tác châu Âu.

Trình Hi vô số lần gửi kết bạn, cũng vô số lần thất bại.

Sinh nhật, ngày lễ, thậm chí cả tiệc thọ của vợ chồng Chu Hoài Khang, anh cũng không đăng một bức ảnh nào. Chẳng khác gì một hồ nước chết, một tài khoản bị bỏ hoang.

Chu Cảnh Thần vẫn không trả lời tin nhắn của Quan Tịnh, xóa tin nhắn, chặn luôn số, ném điện thoại vào hộp đồ.

Không khí trong xe bỗng nặng nề hơn.

Trình Hi ngồi co mình ở ghế lái phụ, mắt lén nhìn anh.

Thực ra Quan Tịnh rất khéo léo, cô ta thua vì quá nóng lòng muốn trèo cao, Chu Cảnh Thần lại ghét những người phụ nữ không có chừng mực, không biết điểm dừng. Ngay lúc cô ta vừa đề xuất sắp xếp em họ vào chi nhánh công ty, vị trí “Chu thiếu phu nhân” đã không thuộc về cô ta rồi.

“Con gái nhà họ Hoa…từng đính hôn với anh à?”

“Lời nói đùa của người lớn thôi.” Một tay Chu Cảnh Thần điều khiển vô lăng, một tay cởi áo vest, tiện tay ném ra ghế sau.

Trình Hi cảm thấy nếu đã khơi mào câu chuyện thì phải khéo léo kết thúc. Cô do dự một giây, “Chị Hoa tốt hơn chị Quan.”

Anh nắm tay, đặt lên nhân trung: “Tốt chỗ nào?”

“Tốt ở chỗ dì Chu thích.”

Chu Cảnh Thần không đáp lại.

Trình Hi không rõ bản thân mong đợi điều gì, có lẽ mong đợi anh nói một câu “Người lớn thích là ý của người lớn, tôi có ý của tôi.”

Cô cảm thấy nghẹt thở và bất lực.

Giữa cô và Chu Cảnh Thần tồn tại quá nhiều thứ không thể chạm đến.

Biết rõ là không thể, cô vẫn bị một sức hút kỳ lạ cuốn lấy.

…..

Trình Hi không đậu phỏng vấn ở Hoa Diệu, họ chê cô ít kinh nghiệm, lại chưa tốt nghiệp, nên không muốn cho thực tập. Chu Cảnh Thần đưa cô về nhà họ Chu.

Dạo này không phải đi học, công việc thì không đâu vào đâu, Trình Hi dựa vào ban công, chống cằm suy nghĩ hướng đi tiếp theo.

Mỗi lần cô về nhà cũ đều tranh làm việc. Dù người giúp việc không cho cô động tay vào, cô vẫn tìm được việc gì thì làm việc đó, lau đồ, tưới hoa, rửa rau, nhất định không chịu ngồi không.

Cảm giác sống nhờ dưới mái nhà của người khác, chỉ khi trải qua rồi mới hiểu được nỗi khổ đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Hi đang dọn rác ở trong bếp, xe của bà Chu đi vào sân.

Chu Cảnh Thần và bà Chu bước xuống.

“Hi Nhi, dì và Cảnh Thần vừa chọn được mấy cậu thanh niên tài giỏi anh tuấn, không thua gì con trai nhà họ Diệp.” Bà Chu khoác túi chéo, mặc áo choàng lông, trông vô cùng quý phái. “Dì không tin ngoài Diệp Bá Nam ra, trên đời này không còn người đàn ông nào xuất sắc nữa?”

Quả nhiên Trình Hi đoán đúng.

Bà Chu hoặc là không tính chuyện mai mối nữa, hoặc là sẽ mai mối mang tính trả đũa.

Nhà họ Diệp lần này làm mất mặt nhà họ Chu, trở thành trò cười trong giới thượng lưu. Nỗi giận trong lòng bà Chu tích tụ từ lâu. Bà không chỉ chọn người cho Trình Hi mà còn muốn trút giận thay mình, tát thẳng vào mặt nhà họ Diệp.

Trình Hi đi đến, nhìn mấy tấm ảnh.

Có người hơn ba mươi, có người mới hơn hai mươi. Tuy phong thái không lịch lãm xuất chúng như Chu Cảnh Thần hay Diệp Bá Nam nhưng ít nhất cũng được xem là tuấn tú, đường nét gương mặt hài hòa.

Có lẽ gia thế của họ cũng không tầm thường.

Cô đang thất thần, Chu Cảnh Thần không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô.

Anh ung dung sát lại gần ngay dưới mắt bà Chu, cúi người gạt mấy tấm ảnh sang một bên, hơi thở nóng ấm phả lên cổ cô, làm ngứa ngáy khó chịu.

Trình Hi rùng mình.

“Người này không tệ.” Chu Cảnh Thần dùng ngón trỏ chỉ vào anh chàng mặc đồ thể thao, người có ngoại hình kém nhất trong đống ảnh. Đầu húi cua, mặt vuông chữ điền, mũi to, da ngăm đen, vóc dáng cũng hơi thấp bé, chỉ được mỗi ưu điểm là trẻ tuổi.

“Trẻ tuổi, có sức sống, rất hợp với Hi Nhi.”

Chu Cảnh Thần gõ ngón tay lên bức ảnh, tiếng gõ vang lên như từng nhịp gõ vào tim Trình Hi, khiến cô run lên.

Nghe thế nào cũng giống như là đang nói ngược.

Rõ ràng người đàn ông này xấu nhất, những người còn lại ai cũng hơn anh ta.

Bà Chu nhìn kỹ rồi nhận xét: “Là cậu ấm nhà họ Triệu, mở một phòng gym, còn trẻ người non dạ, ngộ nhỡ bắt nạt Hi Nhi thì sao?

“Có mẹ bảo vệ, ai dám bắt nạt cô ấy.” Chu Cảnh Thần ngồi xuống sofa, tiện tay lật một cuốn tạp chí du lịch, không nhìn sang bên này nữa.

“Là thư ký của chú Chu con giới thiệu, gia thế thì ổn nhưng ngoại hình thì không đạt yêu cầu.” Bà Chu bác bỏ, chỉ vào một tấm ảnh khác, “Thế còn cậu này?”

Trình Hi ghé lại gần, người trong ảnh có làn da trắng, dáng vẻ nho nhã, đeo kính, sống mũi cao, nhìn giống một người lai Âu – Mỹ.

Ngoại hình nổi bật nhất trong số đó.

Bà Chu cười: “Hi Nhi thích à?”

Người đàn ông ngồi trên sofa đột nhiên sặc một ngụm nước, ho khan một tiếng, đặt lại cốc lên bàn trà, cau mày dặn người giúp việc: “Nóng quá, đổi cốc ấm hơn đi.”

Trình Hi đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Dì Chu, con không có tâm trạng đi xem mắt…”

Bà Chu hiểu lầm: “Hi Nhi, làm Diệp Bá Nam tổn thương rồi sao?”

Cô mím môi, gật đầu thì không được, không gật cũng không xong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một lúc sau, cô trả lời lấp lửng: “Con nghĩ là từ từ đã ạ.”

Bà Chu nghe vậy cũng nhận ra là đã ép quá, Diệp Bá Nam là người đàn ông xuất sắc như vậy, bất cứ cô gái nào tiếp xúc với anh ta, rồi lại bị từ chối thì cũng không thể nguôi ngoai trong một thời gian ngắn được, phải mất một khoảng thời gian mới có thể để ý tới người đàn ông khác.

Thế là bà rất thông cảm và đồng ý hoãn lại việc xem mắt.

Buổi chiều Trình Hi nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự của Hoa Diệu, thông báo rằng công ty khách hàng đang tuyển dụng vị trí chuyên viên xử lý khủng hoảng, phụ trách đối ngoại các vấn đề thương mại, tranh chấp và các loại tin đồn, tên công ty là Joel.

Địa điểm phỏng vấn tại phòng họp nhỏ ở tầng một.

Trưởng phòng sau khi xem qua sơ yếu lý lịch của cô, “Ơ? Vạn Lợi có một nữ nhân viên làm tổng giám đốc chi nhánh Bắc Hàng bị thương, đây có phải công ty Vạn Lợi mà cô từng thực tập không?”

Trình Hi cười gượng.

Trưởng phòng tỏ ra thích thú, “Cô và cô ta là đồng nghiệp cùng một bộ phận à?”

Quy tắc ngầm trong môi trường công sở rất nhiều, nhưng những vụ làm đàn ông đổ máu, phụ nữ vào tù thì rất ít, trong ngành dĩ nhiên là rất tò mò.

Chu Cảnh Thần kịp thời phong tỏa tin tức, hơn nữa vụ việc không bị lập án, nên chỉ một số đồng nghiệp ở Vạn Lợi biết chuyện, nội tình cụ thể cũng chưa lan truyền ra bên ngoài.

“Không thân… nên tôi cũng không rõ lắm.”

Trưởng phòng thấy cô không muốn nói nhiều, cũng không truy vấn nữa, “Công ty chúng tôi không làm việc nhiều với Vạn Lợi, nhưng tuần trước Trịnh Mai đã nộp hồ sơ xin việc, hiện tại đang làm ở bộ phận kế hoạch. Cô quen Trịnh Mai không?”

Đôi tay buông thõng của Trình Hi bất giác siết chặt.

Trịnh Mai là bà chị tomboy.

Tuần trước…

Sự cố Mã Minh Chiêu xảy ra đúng vào tuần trước.

Hóa ra Trịnh Mai sớm đã lên kế hoạch rút lui.

Trình Hi từng tin tưởng cô ta như thế, vậy mà không nhận ra cô ta có ý đồ hãm hại.

Trình Hi bước ra khỏi phòng họp, thang máy dành cho lãnh đạo cấp cao ở phía đối diện đã mở sẵn.

Người đàn ông đi đầu bước đi mạnh mẽ, đôi chân dài khiến vạt áo khoác lật ra phất phơ theo bước chân. Nhân viên đi cùng đang báo cáo lịch trình buổi trưa với anh ta: đi thị sát cơ sở nghiên cứu, ký hợp đồng với nhà sản xuất. Người đàn ông chẳng nhìn ai, đi thẳng ra chiếc xe màu đen đang đợi sẵn ngoài cổng công ty.

Trình Hi nhận ra người đàn ông là Diệp Bá Nam.

Tuy không có cảm giác nam nữ với anh ta, nhưng suy cho cùng quyền quyết định nằm trong tay anh ta. Anh ta không thích mình, ít nhiều cũng khiến cô có chút khó chịu, gặp lại thế này cũng thật lúng túng.

Cô cố ý quay người tránh đi.

“Trình Hi.”

Cô cứng đờ người, dừng lại theo bản năng.

“Là em thật.” Diệp Bá Nam quay lại, đứng trước mặt cô, “Em làm gì ở đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0