Ngực Trái Em Có...
2024-12-27 22:26:24
Trình Hi vô thức lùi lại một bước.
Lưng cô va vào tay nắm cửa, đau đến mức phải hít vào một hơi.
“Cắt đứt quan hệ?” Anh nhắc lại một lần nữa.
Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt cũng vậy.
Cô thấy ngực anh căng phồng, lên xuống theo nhịp thở, ép sát vào cô.
“Anh đừng cho em tiền, cũng đừng cho em thứ gì cả.” Trình Hi quay đầu đi, chỉ thấy quá nóng, dường như không khí đang bốc cháy.
“Đây không phải là cắt đứt quan hệ sao?” Chu Cảnh Thần chống bàn tay lên tường, người hơi cúi xuống, “Tiền bán nhà của em đâu?”
Năm năm trước Trình Hi đã bán căn nhà duy nhất của nhà họ Trình, cô bán mà không nói với nhà họ Chu, bán xong mới nói cho bà Chu biết.
“Nộp hết cho viện điều dưỡng rồi.”
Ánh mắt Chu Cảnh Thần sắc bén như dao, “Bán được bốn triệu, đưa hết rồi sao?”
“Hai triệu bồi thường cho người phụ nữ đó, con trai chị ta có quyền thừa kế.” Trình Hi nhắm mắt lại, không dám nói tiếp.
Người cha yêu thương vợ con, sau khi có tiền, có địa vị, đã chung sống hơn một năm với một nữ đại diện bán hàng dược phẩm xinh đẹp.
Khi bố Trình Hi tự sát, người phụ nữ đó đã sắp sinh, không thể phá thai, sinh mổ được một bé trai.
Cô ta ôm con đến cửa, ép buộc mẹ Trình Hi chia tài sản, hàng xóm chỉ trỏ, mất chồng, lại có thêm một đứa con ngoài giá thú, tình cảm cả đời vợ chồng như trò đùa. Mẹ Trình Hi vốn rất tự hào về chồng, đã bị sốc nặng, nhảy từ tầng bốn xuống.
Cứu sống được, nhưng tinh thần lúc tốt lúc xấu, khi tệ nhất thì ngay cả Trình Hi cũng không nhận ra. Phải nhờ vào đội ngũ y tế hàng đầu và thuốc men để duy trì sự sống.
Người phụ nữ đó ngày nào cũng đến quấy rối, thậm chí luật sư còn mang theo cả di chúc của bố Trình Hi, con sinh ra bất kể là trai hay gái, gia đình Trình Hi phải lo mười tám năm tiền nuôi dưỡng, Trình Hi buộc phải trả một nửa số tiền bán nhà để giải quyết chuyện này.
“Em mười tám tuổi tự bán nhà, thương lượng với người phụ nữ đó, sao không tìm tôi?”
Người đàn ông áp sát cô từ trên cao, càng ép gần càng thân mật, lưng cô dựa vào cửa, không lùi được nữa.
“Tiền của Chu gia em không cần, tiền của tôi cũng không cần?”
“Lúc đó em với anh không quen nhau…”
“Bây giờ quen không?”
Trình Hi lại im lặng.
“Dưới rốn em có một nốt ruồi đỏ, bên trong đùi có một đốm, ngực trái cũng có một nốt ruồi.”
Cả người cô cứng đờ.
“Quen không?”
Chu Cảnh Thần đẩy đổ vali của cô, quần áo rơi vãi lung tung, “Về Chu gia.”
Trình Hi run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
“Khi nào em nói, tôi sẽ cho em ra ngoài.”
Chu Cảnh Thần kéo cô ra, mở khóa cửa, đứng ở hành lang lấy hộp thuốc và bật lửa.
Biển báo cấm hút thuốc treo trên cửa thông gió, anh kẹp điếu thuốc giữa ngón tay nhưng không châm lửa.
“Trình Hi, em nghĩ mình thanh cao lắm à?” Ánh đèn dày đặc, tập trung chiếu xuống, khiến đôi mắt anh mờ ảo và thần bí, “Tám năm qua Chu gia đã giúp đỡ hai mẹ con em mấy triệu, chính Chu gia nuôi lớn em. Tất cả rắc rối và hậu họa mà bố em để lại, cũng là Chu gia giải quyết hết.”
Trình Hi cúi đầu.
Đèn cảm ứng ở hành lang cứ nháy sáng rồi lại tắt, bóng của anh lúc rõ ràng, lúc lại mờ nhạt.
Chu Cảnh Thần mang trong mình vẻ ngang tàng, trưởng thành. Công danh, địa vị xã hội và quyền lực khiến anh nhìn đời bằng ánh mắt kiêu ngạo. Trình Hi từng si mê dáng vẻ nhiệt huyết tuổi đôi mươi của anh, càng mê mẩn phong thái rắn rỏi, không khuất phục sau bao năm tháng mài giũa.
Anh nhét điếu thuốc vào hộp, quay người đi vào.
“Cái gọi là thanh cao của em không đáng một xu.” Anh nhả từng chữ từng chữ đâm vào tim cô, “Thanh cao cũng cần có khả năng, em có đủ khả năng để giải quyết tất cả vấn đề không? Em gánh vác nổi cuộc sống của mẹ em và mọi tai họa xảy ra không? Thực tế đêm đó em không thể rời khỏi đồn cảnh sát, Mã Minh Chiêu sẽ bắt em phải quỳ xuống mà bò, lão ta không ký giấy hòa giải, em biết mình sẽ phải trả giá thế nào không?”
Chu Cảnh Thần đứng sát cô đến mức cả hai có thể cảm nhận được rõ hơi thở của nhau.
Hơi thở của anh thoang thoảng mùi bạc hà của kem đánh răng, còn của cô là hương thơm từ lớp trang điểm.
Mùi hương lạnh giá ấy làm cô tỉnh táo hơn đôi chút.
“Thanh xuân của em sẽ héo úa, mục ruỗng trong tù.” Anh vuốt ve mái tóc dài trên vai cô, từng lọn từng lọn được gạt ra phía sau, để lộ rõ cả đôi tai. Anh ghé sát, dịu dàng nhưng mang kịch độc, “Mã Minh Chiêu đã mua chuộc hết những nhân chứng có mặt để tạo chứng cứ giả. Một kẻ không tiền không quyền thế như em, ngay cả cơ hội để nói ra sự thật cũng không có đâu.”
Trình Hi nghẹn ngào: “Em sẽ trả dần dần.”
Chu Cảnh Thần ngả người ra sau, cách một khoảng, chăm chú nhìn cô.
“Tiền em sẽ trả dần cho anh, cả dì Chu.”
Anh nhíu mày.
“Ân tình mà nhà họ Trình nợ…” Trình Hi càng lúc càng nức nở, càng lúc càng khó kìm nén, “Nếu Chu gia muốn liên hôn để thắt chặt mối quan hệ, em có thể chấp nhận, lớn tuổi một chút, em cũng chấp nhận.”
Gương mặt bình tĩnh của Chu Cảnh Thần thoáng xuất hiện một cơn sóng ngầm.
Anh bóp chặt mặt cô, siết mạnh hơn, “Thà lấy bản thân để trả ân tình cho Chu gia, đúng không?”
Trình Hi biết rõ, anh còn nửa câu chưa nói ra.
… Thà hồ đồ gả cho một người xa lạ, cũng không chịu nhờ anh, không chịu ở bên anh.
Cô không biết mình cố chấp vì điều gì. Ở bên Chu Cảnh Thần, quả thực cô không cần vất vả, tiền bạc, niềm vui, tự do, muốn gì cũng có.
Ngoại trừ danh phận.
Có lẽ, còn ngoại trừ cả tình yêu.
Chỉ có khao khát giữa đàn ông và phụ nữ.
Nhưng điều Trình Hi khao khát lại cứ là tình yêu.
Một tình yêu danh chính ngôn thuận.
Ở bên anh, cô sẽ bị nghiền nát bởi cái danh “được bao nuôi.”
Sẽ làm kinh động đến giới của anh, Chu gia, trường học…
Lúc này, Chu Cảnh Thần nhận được một cuộc gọi.
Là trợ lý hành chính gọi đến.
“Chu tổng, bố anh đang đợi anh ở văn phòng, là chuyện liên quan đến việc cứu người ở đồn cảnh sát.”
Trình Hi giật mình, hoang mang tột độ, cô đưa mắt nhìn anh.
Chu Cảnh Thần nheo mắt, sắc mặt trở nên trầm nặng rõ rệt, “Tôi về công ty mất một tiếng.”
Anh dặn dò trợ lý xong, rồi liên lạc với đội trưởng ở đồn cảnh sát.
“Bố tôi tới à?”
“Ông Chu làm sao đích thân đến được, là thư ký của ông ấy đến.” Đội trưởng vừa cười vừa ngạc nhiên: “Bố cậu đang điều tra riêng về cậu đấy.”
Chu Cảnh Thần cúp máy.
Trình Hi nắm lấy tay áo anh: “Chú Chu nghi ngờ gì rồi à?”
Tầm nhìn của Chu Hoài Khang rộng hơn bà Chu, là người đã lăn lộn trong giới quyền quý, không có hai chiêu thì không thể có được ngày hôm nay.
Bà Chu quá tin tưởng Trình Hi, cũng quá coi trọng đạo lý, Chu Hoài Khang thì không như vậy, đàn ông tin vào dục vọng.
Dục vọng thường là thứ phá vỡ điều cấm kỵ, hủy hoại đạo đức.
Chu Hoài Khang nhìn nhất cử nhất động của Chu Cảnh Thần từ góc độ của một người đàn ông.
………..
Trình Hi hoang mang theo Chu Cảnh Thần ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài có một con hẻm nhỏ hẹp dài khoảng một trăm mét, xe không thể vào được.
Chiếc Hồng Kỳ L9 đỗ ở đầu hẻm.
Cô đi giày cao gót, mặt đất lại trơn, gót giày mắc vào lỗ trên nắp cống, cả người loạng choạng suýt ngã về phía trước.
Chu Cảnh Thần nhanh như chớp túm lấy áo khoác cô, mặt khó chịu: “Trượt một cái, lớp trang điểm sẽ lem hết.”
Trình Hi giữ thăng bằng, nhón chân lên, may là gót giày không bị gãy.
“Em không trang điểm… là trang điểm nhẹ.”
“Trang điểm nhẹ không phải là trang điểm à?” Chu Cảnh Thần đi phía sau cô, “Không trang điểm nhìn đẹp hơn, trang điểm lại chẳng đẹp bằng.”
Đi qua cửa kính của quán net, cô lén nhìn vào gương.
Bốn mắt giao nhau, Chu Cảnh Thần cũng đang nhìn, cô nhìn mình, anh nhìn cô.
“Đẹp không?”
Son môi quá đỏ, mi giả dán quá dài.
Trình Hi lúng túng, không nhìn nữa.
Một tiếng cười nhỏ vang lên, cô quay đầu lại, Chu Cảnh Thần mặt không biểu cảm kéo vali của cô, từ từ tiến về phía trước, “Sao thế?”
“Anh cười à?”
“Không cười.” Anh dứt khoát.
Trình Hi lại quay đi.
Xe chạy qua cầu, điện thoại của Chu Cảnh Thần để trong hộp đồ đổ chuông, màn hình hiện lên tên Quan Tịnh.
Anh bấm tắt.
Điện thoại lại reo.
Anh lại bấm tắt.
Trình Hi ho nhẹ một tiếng, “Anh dừng xe đi, em xuống, anh nghe xong thì em lên xe.”
Lưng cô va vào tay nắm cửa, đau đến mức phải hít vào một hơi.
“Cắt đứt quan hệ?” Anh nhắc lại một lần nữa.
Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt cũng vậy.
Cô thấy ngực anh căng phồng, lên xuống theo nhịp thở, ép sát vào cô.
“Anh đừng cho em tiền, cũng đừng cho em thứ gì cả.” Trình Hi quay đầu đi, chỉ thấy quá nóng, dường như không khí đang bốc cháy.
“Đây không phải là cắt đứt quan hệ sao?” Chu Cảnh Thần chống bàn tay lên tường, người hơi cúi xuống, “Tiền bán nhà của em đâu?”
Năm năm trước Trình Hi đã bán căn nhà duy nhất của nhà họ Trình, cô bán mà không nói với nhà họ Chu, bán xong mới nói cho bà Chu biết.
“Nộp hết cho viện điều dưỡng rồi.”
Ánh mắt Chu Cảnh Thần sắc bén như dao, “Bán được bốn triệu, đưa hết rồi sao?”
“Hai triệu bồi thường cho người phụ nữ đó, con trai chị ta có quyền thừa kế.” Trình Hi nhắm mắt lại, không dám nói tiếp.
Người cha yêu thương vợ con, sau khi có tiền, có địa vị, đã chung sống hơn một năm với một nữ đại diện bán hàng dược phẩm xinh đẹp.
Khi bố Trình Hi tự sát, người phụ nữ đó đã sắp sinh, không thể phá thai, sinh mổ được một bé trai.
Cô ta ôm con đến cửa, ép buộc mẹ Trình Hi chia tài sản, hàng xóm chỉ trỏ, mất chồng, lại có thêm một đứa con ngoài giá thú, tình cảm cả đời vợ chồng như trò đùa. Mẹ Trình Hi vốn rất tự hào về chồng, đã bị sốc nặng, nhảy từ tầng bốn xuống.
Cứu sống được, nhưng tinh thần lúc tốt lúc xấu, khi tệ nhất thì ngay cả Trình Hi cũng không nhận ra. Phải nhờ vào đội ngũ y tế hàng đầu và thuốc men để duy trì sự sống.
Người phụ nữ đó ngày nào cũng đến quấy rối, thậm chí luật sư còn mang theo cả di chúc của bố Trình Hi, con sinh ra bất kể là trai hay gái, gia đình Trình Hi phải lo mười tám năm tiền nuôi dưỡng, Trình Hi buộc phải trả một nửa số tiền bán nhà để giải quyết chuyện này.
“Em mười tám tuổi tự bán nhà, thương lượng với người phụ nữ đó, sao không tìm tôi?”
Người đàn ông áp sát cô từ trên cao, càng ép gần càng thân mật, lưng cô dựa vào cửa, không lùi được nữa.
“Tiền của Chu gia em không cần, tiền của tôi cũng không cần?”
“Lúc đó em với anh không quen nhau…”
“Bây giờ quen không?”
Trình Hi lại im lặng.
“Dưới rốn em có một nốt ruồi đỏ, bên trong đùi có một đốm, ngực trái cũng có một nốt ruồi.”
Cả người cô cứng đờ.
“Quen không?”
Chu Cảnh Thần đẩy đổ vali của cô, quần áo rơi vãi lung tung, “Về Chu gia.”
Trình Hi run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
“Khi nào em nói, tôi sẽ cho em ra ngoài.”
Chu Cảnh Thần kéo cô ra, mở khóa cửa, đứng ở hành lang lấy hộp thuốc và bật lửa.
Biển báo cấm hút thuốc treo trên cửa thông gió, anh kẹp điếu thuốc giữa ngón tay nhưng không châm lửa.
“Trình Hi, em nghĩ mình thanh cao lắm à?” Ánh đèn dày đặc, tập trung chiếu xuống, khiến đôi mắt anh mờ ảo và thần bí, “Tám năm qua Chu gia đã giúp đỡ hai mẹ con em mấy triệu, chính Chu gia nuôi lớn em. Tất cả rắc rối và hậu họa mà bố em để lại, cũng là Chu gia giải quyết hết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Hi cúi đầu.
Đèn cảm ứng ở hành lang cứ nháy sáng rồi lại tắt, bóng của anh lúc rõ ràng, lúc lại mờ nhạt.
Chu Cảnh Thần mang trong mình vẻ ngang tàng, trưởng thành. Công danh, địa vị xã hội và quyền lực khiến anh nhìn đời bằng ánh mắt kiêu ngạo. Trình Hi từng si mê dáng vẻ nhiệt huyết tuổi đôi mươi của anh, càng mê mẩn phong thái rắn rỏi, không khuất phục sau bao năm tháng mài giũa.
Anh nhét điếu thuốc vào hộp, quay người đi vào.
“Cái gọi là thanh cao của em không đáng một xu.” Anh nhả từng chữ từng chữ đâm vào tim cô, “Thanh cao cũng cần có khả năng, em có đủ khả năng để giải quyết tất cả vấn đề không? Em gánh vác nổi cuộc sống của mẹ em và mọi tai họa xảy ra không? Thực tế đêm đó em không thể rời khỏi đồn cảnh sát, Mã Minh Chiêu sẽ bắt em phải quỳ xuống mà bò, lão ta không ký giấy hòa giải, em biết mình sẽ phải trả giá thế nào không?”
Chu Cảnh Thần đứng sát cô đến mức cả hai có thể cảm nhận được rõ hơi thở của nhau.
Hơi thở của anh thoang thoảng mùi bạc hà của kem đánh răng, còn của cô là hương thơm từ lớp trang điểm.
Mùi hương lạnh giá ấy làm cô tỉnh táo hơn đôi chút.
“Thanh xuân của em sẽ héo úa, mục ruỗng trong tù.” Anh vuốt ve mái tóc dài trên vai cô, từng lọn từng lọn được gạt ra phía sau, để lộ rõ cả đôi tai. Anh ghé sát, dịu dàng nhưng mang kịch độc, “Mã Minh Chiêu đã mua chuộc hết những nhân chứng có mặt để tạo chứng cứ giả. Một kẻ không tiền không quyền thế như em, ngay cả cơ hội để nói ra sự thật cũng không có đâu.”
Trình Hi nghẹn ngào: “Em sẽ trả dần dần.”
Chu Cảnh Thần ngả người ra sau, cách một khoảng, chăm chú nhìn cô.
“Tiền em sẽ trả dần cho anh, cả dì Chu.”
Anh nhíu mày.
“Ân tình mà nhà họ Trình nợ…” Trình Hi càng lúc càng nức nở, càng lúc càng khó kìm nén, “Nếu Chu gia muốn liên hôn để thắt chặt mối quan hệ, em có thể chấp nhận, lớn tuổi một chút, em cũng chấp nhận.”
Gương mặt bình tĩnh của Chu Cảnh Thần thoáng xuất hiện một cơn sóng ngầm.
Anh bóp chặt mặt cô, siết mạnh hơn, “Thà lấy bản thân để trả ân tình cho Chu gia, đúng không?”
Trình Hi biết rõ, anh còn nửa câu chưa nói ra.
… Thà hồ đồ gả cho một người xa lạ, cũng không chịu nhờ anh, không chịu ở bên anh.
Cô không biết mình cố chấp vì điều gì. Ở bên Chu Cảnh Thần, quả thực cô không cần vất vả, tiền bạc, niềm vui, tự do, muốn gì cũng có.
Ngoại trừ danh phận.
Có lẽ, còn ngoại trừ cả tình yêu.
Chỉ có khao khát giữa đàn ông và phụ nữ.
Nhưng điều Trình Hi khao khát lại cứ là tình yêu.
Một tình yêu danh chính ngôn thuận.
Ở bên anh, cô sẽ bị nghiền nát bởi cái danh “được bao nuôi.”
Sẽ làm kinh động đến giới của anh, Chu gia, trường học…
Lúc này, Chu Cảnh Thần nhận được một cuộc gọi.
Là trợ lý hành chính gọi đến.
“Chu tổng, bố anh đang đợi anh ở văn phòng, là chuyện liên quan đến việc cứu người ở đồn cảnh sát.”
Trình Hi giật mình, hoang mang tột độ, cô đưa mắt nhìn anh.
Chu Cảnh Thần nheo mắt, sắc mặt trở nên trầm nặng rõ rệt, “Tôi về công ty mất một tiếng.”
Anh dặn dò trợ lý xong, rồi liên lạc với đội trưởng ở đồn cảnh sát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bố tôi tới à?”
“Ông Chu làm sao đích thân đến được, là thư ký của ông ấy đến.” Đội trưởng vừa cười vừa ngạc nhiên: “Bố cậu đang điều tra riêng về cậu đấy.”
Chu Cảnh Thần cúp máy.
Trình Hi nắm lấy tay áo anh: “Chú Chu nghi ngờ gì rồi à?”
Tầm nhìn của Chu Hoài Khang rộng hơn bà Chu, là người đã lăn lộn trong giới quyền quý, không có hai chiêu thì không thể có được ngày hôm nay.
Bà Chu quá tin tưởng Trình Hi, cũng quá coi trọng đạo lý, Chu Hoài Khang thì không như vậy, đàn ông tin vào dục vọng.
Dục vọng thường là thứ phá vỡ điều cấm kỵ, hủy hoại đạo đức.
Chu Hoài Khang nhìn nhất cử nhất động của Chu Cảnh Thần từ góc độ của một người đàn ông.
………..
Trình Hi hoang mang theo Chu Cảnh Thần ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài có một con hẻm nhỏ hẹp dài khoảng một trăm mét, xe không thể vào được.
Chiếc Hồng Kỳ L9 đỗ ở đầu hẻm.
Cô đi giày cao gót, mặt đất lại trơn, gót giày mắc vào lỗ trên nắp cống, cả người loạng choạng suýt ngã về phía trước.
Chu Cảnh Thần nhanh như chớp túm lấy áo khoác cô, mặt khó chịu: “Trượt một cái, lớp trang điểm sẽ lem hết.”
Trình Hi giữ thăng bằng, nhón chân lên, may là gót giày không bị gãy.
“Em không trang điểm… là trang điểm nhẹ.”
“Trang điểm nhẹ không phải là trang điểm à?” Chu Cảnh Thần đi phía sau cô, “Không trang điểm nhìn đẹp hơn, trang điểm lại chẳng đẹp bằng.”
Đi qua cửa kính của quán net, cô lén nhìn vào gương.
Bốn mắt giao nhau, Chu Cảnh Thần cũng đang nhìn, cô nhìn mình, anh nhìn cô.
“Đẹp không?”
Son môi quá đỏ, mi giả dán quá dài.
Trình Hi lúng túng, không nhìn nữa.
Một tiếng cười nhỏ vang lên, cô quay đầu lại, Chu Cảnh Thần mặt không biểu cảm kéo vali của cô, từ từ tiến về phía trước, “Sao thế?”
“Anh cười à?”
“Không cười.” Anh dứt khoát.
Trình Hi lại quay đi.
Xe chạy qua cầu, điện thoại của Chu Cảnh Thần để trong hộp đồ đổ chuông, màn hình hiện lên tên Quan Tịnh.
Anh bấm tắt.
Điện thoại lại reo.
Anh lại bấm tắt.
Trình Hi ho nhẹ một tiếng, “Anh dừng xe đi, em xuống, anh nghe xong thì em lên xe.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro