Trèo Cao

Trình Hi, Em Gi...

2024-12-27 22:26:24

Diệp Bá Nam quả thực là có cuộc họp quan trọng, tranh thủ từng giây từng phút, bước chân nhanh như gió.

Tuy vậy, anh vẫn giữ tốc độ vừa phải để Trình Hi có thể theo kịp.

Quay lại tầng hai, anh dừng lại một lần nữa: “Tôi nhìn em vào phòng.”

Chỉ với một đoạn đường hơn mười mét ngắn ngủi, Trình Hi đã suy nghĩ rất nhiều.

Diệp Bá Nam phóng khoáng, thông minh, chu đáo. Thái độ và chừng mực đối với bên nữ không có gì điểm nào để chê.

Gia giáo tốt là một chuyện, điều này còn chứng minh anh có ý định dừng lại ở đây.

Gặp gỡ một lần, để lại ấn tượng tốt, một cái kết đẹp.

Trình Hi nắm lấy tay nắm cửa, gật đầu nhẹ với anh.

Diệp Bá Nam gật đầu đáp lại, rồi bước vào thang máy.

Các quý bà đang chờ cô quay lại đánh mạt chược.

Từ lúc bắt đầu chơi bài, trong mắt Chu Cảnh Thần luôn mang ý cười, không biết đã tắt từ lúc nào, lạnh như băng, không một chút ấm áp.

Trình Hi càng thêm lúng túng, đánh con nào, sai con đấy, bốc con nào, thừa con đấy, đến lượt làm chủ thì lại thua gấp đôi.

Tiền của Diệp Bá Nam ở trước mặt cứ thế mất thêm một phần ba.

May thay, vợ của vị đại gia chứng khoán có khách đến nhà, nên phải về, kết thúc ván bài.

Bước ra khỏi Huy Viên, đã tám giờ tối.

Trời tối om. Bà Chu đứng trên bậc thềm dặn dò Trình Hi mấy câu, rồi ngồi vào xe, đèn bật lên, xe cũng rời đi.

Chu Cảnh Thần kéo cửa xe, cử chỉ lạnh lùng, nặng nề hơn cả màn đêm dày đặc.

Trình Hi không dám thở mạnh, ngồi trên ghế lái phụ.

Sắp đến trường, cô nói nhỏ: “Em không về ký túc xá, đến khách sạn Lệ Gia gần đây.”

Chu Cảnh Thần nắm chặt vô lăng, quẹo vào một góc của ngã tư.

Trình Hi ở phòng 206.

Ban đầu đây là phòng thuê theo giờ, bốn tiếng giá bảy mươi tám tệ, nhưng cô đã thuê cả một tháng. Cô không dùng bao cao su, không ăn trái cây, ở khách sạn tiết kiệm chi phí, giá phòng cũng giảm đáng kể.

Chu Cảnh Thần đứng phía sau cô như một ngọn núi lớn, đợi cô mở cửa.

Nói cô không lo lắng thì là giả.

Cửa phòng mở, Trình Hi cắm thẻ phòng vào khe.

Trong phòng nhìn thoáng qua là thấy hết mọi thứ.

Một chiếc giường lớn, một bàn trà nhỏ, một chiếc tivi, trong góc phòng là cái tủ lạnh nhỏ.

Ánh sáng mờ nhạt, không gian chật chội.

Chu Cảnh Thần đảo mắt nhìn quanh một vòng, “Trình Hi, em giỏi thật đấy.”

Cô cúi đầu.

Bóng của người đàn ông kéo dài, cũng rất lạnh lẽo.

“Ở đây à?”

Trình Hi không trả lời.

“Là Chu gia sập rồi, hay tôi phá sản? Chu Cảnh Thần kéo cà vạt ngược ra sau, kéo mạnh đến mức làm bung hai chiếc cúc áo sơ mi, rơi xuống sàn, âm thanh sắc nhọn đến gai người.

“Tại sao chuyển khỏi ký túc xá?”

Cô vẫn im lặng.

Thực ra Chu Cảnh Thần cũng đã đoán được vài phần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trường cô là một trường thuộc hạng chót trong nhóm những trường đại học hàng đầu, ngành nghề khá đa dạng, nhưng nổi tiếng hỗn loạn là các khoa Tài chính, Ngoại ngữ và lớp Thể thao. Khoa Tài chính thì có tiền, khoa Ngoại ngữ thì có sắc, lớp Thể thao thì có thể lực.

Sinh viên nào được xe sang của người khác giới đưa đón hay những người gia cảnh khó khăn nhưng lại dùng toàn đồ hiệu đều trở thành chủ đề bàn tán của bạn bè.

Khi bà Chu còn làm hiệu trưởng, quản lý vô cùng nghiêm khắc, nhưng năm ngoái bà nghỉ hưu, hiệu trưởng mới lên thay, nội bộ trường rơi vào giai đoạn biến động và điều chỉnh, lớp Thể thao còn bị lộ ra nhóm “Thất Tiên Nam.”

Bảy nam sinh lớp Thể thao làm thêm ở câu lạc bộ với tư cách là phục vụ nam, bạn gái của họ còn lớn tuổi hơn mẹ đẻ.

Chu Cảnh Thần thường xuyên đến trường cô chính là vì lo cô thiếu tiền mà đi sai đường, hoặc bị những cậu trai trẻ đẹp lừa gạt.

Những nam sinh khoảng tầm hai mươi tuổi thường biết cách tạo cảm xúc, giỏi nghĩ ra những trò lãng mạn, khiến các cô gái ít kinh nghiệm yêu đương dễ dàng lạc lối.

Chu Cảnh Thần xoay xoay chiếc bật lửa, “Căn hộ trên tầng cao rộng rãi ở Kim Mậu Phủ, em dọn vào đó ở đi.”

Trình Hi ngước mắt nhìn anh, rồi lại cụp xuống.

Anh nhíu mày: “Nói.”

Không có phản ứng.

Chu Cảnh Thần bóp cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên, không kiên nhẫn mà nhắc lại một lần nữa: “Nói.”

“Em tìm được việc mới rồi, lương dự kiến cao hơn ở Vạn Lợi. Em sẽ thuê một căn nhà tốt hơn.”

Mặt Trình Hi bị anh bóp đỏ ửng lên, môi cũng cong lên, câu nói phát ra chữ được chữ không, nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu khuất phục anh.

“Không đi học nữa?” Anh giảm lực ở tay.

“Thực tập và đi học, không ảnh hưởng.”

Chu Cảnh Thần buông hẳn cô ra, thong thả ngồi xuống, mắt nhìn theo cô đang lấy đồ đạc, thay dép, buộc tóc.

Cô không để ý đến anh, anh cũng không quan tâm đến cô.

Một lúc lâu sau, anh tháo đồng hồ, đặt lên bàn trà: “Chính thức gặp mặt rồi, hài lòng Diệp Bá Nam không?”

Trình Hi và Diệp Bá Nam không tiếp xúc nhiều, về việc có hài lòng hay không, cô không hình dung ra được: “Chắc là anh ấy không hài lòng em.”

“Vậy em hài lòng anh ta?” Chu Cảnh Thần không vui cũng không giận, “Tiễn anh ta xuống lầu lâu như vậy, nói những gì?”

Nếu cô thừa thận là không nói gì, có lẽ Chu Cảnh Thần sẽ không tin.

Nhưng sự thật là không nói gì cả.

Trình Hi chọn cách im lặng.

“Đơn phương?”

Cô tiếp tục im lặng.

Chu Cảnh Thần không nói gì nữa, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên ba mươi độ, khoác áo vào, nằm trên sofa nhắm mắt lấy lại tinh thần.

Ý là anh sẽ ở lại qua đêm.

Trình Hi ngạc nhiên: “Anh không đi à?”

“Tôi muốn xem thử phòng thoải mái đến mức nào mà em không nỡ chuyển đi.” Chu Cảnh Thần quay lưng lại với cô.

Anh quen nằm nghiêng, nếu nằm ngửa sẽ mất ngủ, quen dùng gối cao, quen đốt hương an thần khi ngủ, quen ngủ trong bóng tối không bật đèn, quen đắp chăn mỏng, không đắp chăn bông hay chăn lụa.

Đây là những gì mà Trình Hi đã nghe rất nhiều lần từ bà Chu và người giúp việc khi cô sống ở nhà họ Chu.

……

Trình Hi thức dậy lúc sáu giờ sáng.

Chu Cảnh Thần vẫn ngủ trên sofa, có vẻ không ngủ được, lông mày nhíu chặt.

Khách sạn tình nhân cả đêm không yên tĩnh. Phòng 205 bên cạnh chưa đến nửa đêm có tiếng gọi, 207 quá nửa đêm lại gọi, đàn ông gọi xong đến lượt phụ nữ gọi. Giữa chừng Trình Hi đi vệ sinh, tiếng gọi vẫn còn rất kịch liệt.

Tất nhiên Chu Cảnh Thần cũng nghe thấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một người đàn ông cao quý như anh, giáo dục cao, thuộc tầng lớp thượng lưu. Chưa bao giờ ở những nơi thế này, cũng chưa từng trải qua những cảnh tượng ồn ào hỗn loạn như vậy.

Trình Hi cảm thấy hơi buồn cười. Cô khẽ đóng cửa nhà vệ sinh, rửa mặt, trang điểm, sấy tóc, mặc một chiếc váy len có mũ màu trắng ngà, khoác áo khoác bông màu hồng, đứng trước gương chải tóc.

Tóc búi nửa đầu, còn một nửa để xõa. Bên ngoài gió lớn, cô cố định tóc bằng một chiếc kẹp tóc ngọc trai phía sau đầu.

Chuẩn bị xong, Chu Cảnh Thần cũng mở mắt, tựa vào lưng ghế sofa uống nước.

Tóc anh rối bù, áo khoác phanh ra, thắt lưng vắt trên tay ghế, quần tây bị xệ xuống, khoá quần bị kéo xuống một đoạn, lộ ra một chút quần lót màu xanh đậm.

Say sưa.

Uể oải.

Lại hoang dã.

Đột nhiên Trình Hi nhớ lại lời An Nhiên từng nói, bộ phận của đàn ông nhạy cảm như cây trinh nữ, “cấm dục lâu ngày” và “lần đầu tiên quan hệ” là những người giống như đồng cỏ khô, chỉ cần chạm vào là bùng cháy; “cây gậy sắt mài thành kim” và “bẩm sinh yếu đuối” là hai loại người giống như đất khô cằn, không có tác dụng gì cả.

Trình Hi không rõ lần đầu của Chu Cảnh Thần xảy ra khi nào, với ai. Nhưng dựa vào sức mạnh của anh, có lẽ là đồng cỏ khô.

Cả đêm nay, thật sự là một cuộc tra tấn.

“Đi đâu?” Giọng anh khàn khàn khó tả.

“Phỏng vấn.”

Mặt Chu Cảnh Thần không biểu cảm: “Tên công ty?”

“Hoa Diệu.”

Một công ty có quy mô trung bình ở phía Đông thành phố. Uy tín tốt, phát triển mạnh, đang chuẩn bị huy động vốn để lên sàn chứng khoán.

Anh uống một chai nước, lại mở thêm một chai nữa. Là nước lạnh trong tủ lạnh.

Trình Hi mở máy tính, chỉnh sửa lại sơ yếu lý lịch một lần nữa, sau đó sao chép vào USB.

Chu Cảnh Thần tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề đi ra.

Anh đúng là trời sinh có ngoại hình đẹp. Vẻ ngoài phong độ và uy nghiêm tự nhiên toát ra từ trong xương tủy. Khí thế mạnh mẽ khiến phụ nữ cảm thấy an toàn.

“Anh ngủ ngon không?”

Trình Hi là “chủ nhà”, có nghĩa vụ hỏi thăm, nhưng vừa mở miệng đã nhận ra mình đang nói chuyện không đúng lúc.

Chu Cảnh Thần bóp bẹp chai nước, ném vào thùng rác: “Em thấy sao?”

“Không ngon lắm.”

Anh nghiến chặt hàm, rõ ràng là đang kiềm chế một cơn tức giận.

“Là anh tự muốn ở lại mà.” Trình Hi đùn đẩy trách nhiệm, “Em có giữ anh ở lại đâu.”

Chu Cảnh Thần không phải là người có tính khí dễ chịu. Trong giới thượng lưu, người ta đồn rằng anh có thù phải trả, mọi việc đều rõ ràng, không thiếu nợ ai, cũng không trả nợ cho ai.

Trình Hi không muốn gây thêm phiền phức cho anh vì những chuyện nhỏ nhặt.

“Chuyển.”

Anh chỉ nhả ra một từ, lười không muốn nói thêm.

“Em đã trả xong tiền rồi.”

“Bao nhiêu?”

“Hai ngàn.”

Chu Cảnh Thần đứng dậy, chỉnh lại quần áo, thắt lưng, đeo đồng hồ, mỗi động tác đều tỉ mỉ và có trật tự.

Anh từng bước tiến đến trước mặt cô, “Tôi cho em tiền.”

“Em không cần.”

“Em muốn cắt đứt quan hệ với tôi đúng không?” Sự kiên nhẫn của Chu Cảnh Thần gần như không còn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0