Trèo Cao

Giận Gì Tôi À?

2024-12-27 22:26:24

Chu Cảnh Thần vòng qua trước mặt cô, liếc nhìn chiếc túi trong tay cô, một thương hiệu xa xỉ hàng đầu, hộp nhỏ màu xanh hình vuông.

“Mua gì thế?”

Trình Hi cũng nhìn chiếc túi, thờ ơ trả lời anh: “Đi cùng dì Chu mua quà cho mấy cô.”

Chu Cảnh Thần lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, rèn luyện được đôi mắt tinh tường thấu được mọi điều. Tâm trạng của cô, phản ứng của cô, anh đều thấy rõ.

Không bóc trần, là không biết phải ứng phó thế nào.

Mối quan hệ vốn đã “lệch lạc”, vượt quá giới hạn, nhưng lại phải giữ lấy giới hạn, là một nút thắt không thể nào gỡ được.

“Mua phần của mình chưa?”

Cô lắc đầu: “Không có cái nào thích cả.”

Phụ nữ đi mua sắm làm gì có chuyện không thích, chỉ có ngân sách không đủ hoặc là giá cả không như ý muốn.

Chu Cảnh Thần rút từ ví ra một tấm thẻ bạch kim, “Đừng nghĩ đến tiền.”

Trình Hi không nhận.

Anh cau mày: “Giận gì à?”

“Dì Chu đang đợi em.” Cô không kiêu ngạo cũng không hạ mình, đẩy anh ra, bước vào thang máy xuống tầng dưới.

Chu Cảnh Thần nghiêng người, mặt anh trở nên lạnh lùng hơn.

……..

Trình Hi vội vàng trở lại quán cà phê, bà Chu đã uống xong một cốc cà phê, đang uống cốc thứ hai. Bà vẫy tay: “Mua đủ chưa?”

Bà Chu giao toàn quyền quyết định cho cô, chủ yếu là để thử xem gu thẩm mỹ của cô có đủ tầm với giới thượng lưu không. Nếu thiếu tư chất để làm dâu hào môn, dù cố gắng nâng đỡ cỡ nào, cũng chỉ là trò cười.

Kiểm tra một lượt, bà Chu khá hài lòng, lên xe đưa cô đến Huy Viên ở khu Tây thành.

Huy Viên rất có phong cách ẩn dật giữa thành phố, một tòa nhà nhỏ bằng gạch đỏ hơn trăm năm tuổi. Nghe nói, nó được thiết kế bởi một kiến trúc sư người Hoa đã từng du học ở phương Tây từ thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, vừa có phong cách phương Tây lại vừa mang vẻ thanh lịch của kiến trúc truyền thống Trung Quốc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa vào phòng bao, bà Diệp và mấy bà nữa đứng dậy chào đón, Trình Hi theo thân phận và địa vị của chồng họ mà lần lượt tặng quà.

Bà Diệp, vì chuyện mai mối với cậu con cả, vị trí trong giới giao thiệp của bà Chu đã tăng lên, được nhận một chiếc vòng tay ngọc trị giá sáu con số. Hai bà khác, một người có chồng là lãnh đạo cấp cao trong khu, được nhận một chiếc trâm cài áo trị giá năm vạn; người còn lại, có chồng là ông trùm tài chính trong ngành chứng khoán, được nhận một đôi bông tai trị giá ba vạn.

Giới quyền quý cao hơn giới nhà giàu, đó là một quy luật ngầm trong phân cấp xã hội.

Bà Chu đã dạy Trình Hi không ít quy tắc ứng xử trong các buổi tiệc xã giao, đặc biệt là tránh việc lấn át chủ bữa tiệc. Khách mời không được tặng quà đắt hơn quà của bà chủ, trang sức và trang phục cũng không được lấn át phong thái của chủ. Nếu bà chủ bữa tiệc có hôn nhân không hòa thuận, khách mời không được chủ động nói về chuyện gia đình, nếu không sẽ bị xem là có ý cười trên nỗi đau của người khác.

Tóm lại, cả một đống quy tắc, Trình Hi nghe tai này lại lọt ra tai kia.

Các quý bà đại diện cho chồng để giao thiệp cũng được xem như một nghề. Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng là vô vàn áp lực và vất vả. Sơ suất một chút thôi cũng có thể rước họa về cho chồng.

Người ngoài thì ngưỡng mộ cuộc sống xa hoa của giới nhà giàu quyền quý, nhưng khi người trong cuộc gỡ bỏ lớp mặt nạ diễn kịch ấy, cũng lắm lúc xót xa đầy nước mắt.

Bà Chu mỉm cười giới thiệu Trình Hi: “Con gái của lão Trình, tên là Hi Nhi.”

“Hi Nhi? Cái tên hay quá, lại xinh đẹp thế này, thật là có phúc tướng!” Vợ của vị đại gia chứng khoán tranh thủ nịnh nọt bà Chu, “Lão Trình mất cũng tám, chín năm rồi nhỉ? Hi Nhi lớn lên xinh như hoa như ngọc thế này, đều nhờ vào sự dạy dỗ của Chu gia.”

“Đã nuôi dạy tốt thế này, nhất định phải chọn một chàng trai trẻ tuấn tú mới xứng đáng.”

Bà Chu ngồi vào vị trí ghế chủ, Trình Hi ngồi ở ghế cuối cùng phía đối diện, còn bà Diệp ngồi bên trái. Vợ của đại gia chứng khoán là khách quen ở đây, hào hứng gọi một bàn đầy thức ăn, “Trà Tuyết Tụy của Huy Viên là bí quyết độc quyền đấy. Họ có hẳn một vườn trúc trong hậu viện, ép nước từ lá trúc tươi, pha với nước tuyết để nấu trà, rồi thêm chút mứt sơn trà và mơ khô. Nghe nói Chủ tịch Vương bảy mươi lăm tuổi, ngày nào cũng ép cô nhân tình nhỏ uống, thế mà cô ta mang thai song sinh long phụng rồi đấy!”

Bà Diệp bị chọc cho bật cười: “Miệng chị đúng là chua ngoa quá!”

Vợ vị đại gia cười khẩy: “Quan tâm đứa bé trong bụng cô ta là con của gã trai bao nào làm gì, Chủ tịch Vương có tiền nuôi là được, ông ta không bị cắm sừng thì ai bị đây?”

Trình Hi im lặng nghe, cảm thán giới thượng lưu loạn quá.

Chủ tịch Vương ngoại tình, nuôi vợ bé, vợ bé lại nuôi trai bao, có thai với tình nhân rồi đổ lên đầu Chủ tịch Vương. Đường đường là lão tổng của một tập đoàn lớn mà bị một tiểu hồ ly đùa giỡn trong lòng bàn tay, chẳng trách lại trở thành trò cười trong giới.

“Ơ kìa, Chu gia và Diệp gia năm nay chắc được bồng cháu rồi nhỉ? Tôi nhớ hai cậu công tử tuổi cũng lớn rồi.”

Bà Chu vẫn điềm nhiên ăn điểm tâm: “Chị Diệp kén chọn lắm, con gái nhà bình thường không lọt được vào mắt chị ấy đâu.”

Bà Diệp ngượng ngùng: “Có Chu gia ở đây, Diệp gia tính là gì chứ, chị Chu nói vậy làm tôi ngại quá.”

Bà Chu chỉ ăn nửa miếng bánh, đặt xuống đĩa, nhấp chút nước súc miệng: “Tôi thấy Bá Nam một mình đi thắp hương trong lễ viếng của Hoa gia. Nhà chúng tôi cũng đến đó, nhưng Bá Nam bận rộn quá, không có thời gian chào hỏi ai.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà Diệp bối rối: “Là Bá Nam thất lễ rồi…”

Hai bà kia tinh đều là người tinh ý, liếc mắt ra hiệu cho nhau. Một người lấy cớ đi vệ sinh, người kia thì xuống bếp giục món ăn, âm thầm tránh đi để khỏi bị liên lụy.

“Chị Chu, tính cách của Bá Nam chị không biết đâu. Tôi vừa nhắc chuyện kết hôn, sáng nó nói một đằng, chiều nó nói một nẻo, đến tôi cũng bị nó cho leo cây nữa ấy. Tôi đã nhắc đến Hi Nhi với nó nhiều lần rồi, nhưng nó cứ không chịu nghe. Không tin chị xem, tôi gọi điện cho nó ngay đây.”

Bà Diệp hiểu rằng bà Chu đang bực bội, cho rằng nhà họ Diệp đang chơi xỏ nhà họ Chu. Dù sao thì Diệp Bá Nam cũng là vãn bối, anh ta không chịu gặp mặt, bà Chu sẽ không thể giận cá chém thớt đối với nhà họ Diệp. Vì vậy, cuộc gọi này được bật loa ngoài.

Trình Hi im lặng cầm đũa, lặng lẽ ăn bánh thạch thủy tinh.

Diệp Bá Nam đang ở căn cứ hàng không, tiếng máy móc ầm ầm vọng đến, bà Diệp nói rõ sự tình, anh ta đáp một câu: “Con đồng ý gặp mặt.”

“Con đồng ý rồi à?”

Diệp Bá Nam ừ một tiếng: “Đồng ý.”

Ánh mắt bà Chu đầy ẩn ý: “Chị Diệp, nếu chị không hài lòng Hi Nhi thì cứ nói thẳng, Bá Nam chẳng phải đã đồng ý gặp rồi sao? Chị còn cản tới cản lui làm gì?”

Bà Diệp cạn lời, tức giận trách mắng Diệp Bá Nam: “Con lúc nào cũng không rõ ràng! Tuần trước thì bảo đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tạm thời không bàn chuyện cưới xin. Hôm nay lại đổi ý, con bảo mẹ làm sao mà ăn nói với bác Chu đây?”

Diệp Bá Nam vẫn giữ vẻ bình tĩnh kỳ lạ, không nhanh không chậm đáp: “Thứ bảy con rảnh.”

Bất lực, bà Diệp nghẹn họng không nói được gì, bực tức cúp máy.

Một lát sau, Diệp Bá Nam gọi lại.

“Mẹ đang ở đâu?”

Bà Diệp ngạc nhiên: “Giờ con đến được sao?”

Ngữ khí của Diệp Bá Nam vẫn điềm đạm như trước: “Bác Chu và cô gái ở đấy không?”

Trình Hi cắn đầu đũa, nhìn vào chiếc điện thoại.

“Có.” Bà Diệp nói, “Huy Viên.”

“Bốn mươi phút nữa con đến.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0