Trèo Cao

Giận Dỗi

2024-12-27 22:26:24

Trình Hi nghĩ mãi mà không ra.

Cô đang đi về trường thì bà Chu gọi điện thoại, nói thứ Ba sẽ cùng mấy bà nữa đi uống trà chiều, bảo cô đi cùng đến trung tâm thương mại chọn quà.

Còn đặc biệt dặn dò cô tập luyện thêm các nghi thức xã giao, học cách quen với những buổi tụ họp xã giao, học phong thái cao quý của phu nhân, nhưng đừng giả tạo.

Trình Hi ngoan ngoãn đồng ý.

Kết thúc cuộc gọi, trong lòng cô thấy trống rỗng và lạc lõng.

Bà Chu đang bắt đầu bồi dưỡng cô thành một “phu nhân giàu có” rồi.

Dường như cô không còn đường lui nữa.

Cô xách hành lý về trường, vừa vào ký túc xá thì thấy Chung Văn và An Nhiên đang cãi nhau: “Trình Hi là hạng lẳng lơ đê tiện, cô ta là đồ tiện nhân!”

“Cậu nói bậy! Lúc bầu chọn hoa khôi khoa, chính Trình Hi đã tự động rút lui, không thì đến lượt cậu à?”

“Dựa vào cái gì mà không đến lượt tôi? Cho dù tham gia, cô ta cũng trượt thôi, giả bộ thanh cao!” Chung Văn giơ lên một hộp thuốc: “Thuốc bôi chỗ đó! Chiến đấu kịch liệt quá nên phải bôi thuốc!”

Chung Văn cao 1m68, còn An Nhiên chỉ hơn 1m6 một chút. An Nhiên kiễng chân giật lại: “Cậu dám xâm phạm quyền riêng tư của người khác!”

“Cô ta không khóa ngăn kéo!”

Cánh cửa bị đá bật mở kêu “rầm” một tiếng, phòng ký túc lập tức im lặng.

Sự hoảng hốt thoáng qua trên gương mặt Chung Văn, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu căng: “Ồ, không thực tập nữa à? Không phải Tần Thương đang theo đuổi cậu à? Tai tiếng cặp đại gia bị lộ rồi, không làm được bà chủ nữa, bị sa thải rồi à?”

Trình Hi tiến tới giật lấy hộp thuốc, tay phải bóp mạnh, thuốc mỡ bắn tung tóe lên người Chung Văn, cô ta thất thanh la lên: “Trình Hi! Đây là đồ Chanel tôi mới mua!”

Cả phòng chìm trong im lặng.

Chung Văn đơ người, Trình Hi im lặng không nói gì, gương mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Dường như, chỉ cần thêm một chút nữa thôi là cô sẽ lao tới cắn Chung Văn.

“Cậu uống lộn thuốc à?” Chung Văn thấy rợn người, với lấy chiếc túi treo ở cuối giường, rón rén ra khỏi phòng.

Trình Hi vứt hộp thuốc vào thùng rác, rồi thu dọn tủ quần áo và bàn học.

“Cậu chuyển đi à?”

“Thuê nhà ở ngoài.”

An Nhiên ngạc nhiên: "Cậu có bạn trai rồi à?"

“Không, ở một mình.”

“Nguy hiểm lắm…” An Nhiên có ý giữ cô lại, nhưng lời đồn về việc Trình Hi cặp đại gia đã lan ra khắp khoa, ngày càng rầm rộ. Dù Chung Văn đã đã công khai xin lỗi, nhưng thực tế cô ta vẫn âm thầm nói xấu sau lưng, khiến danh tiếng của Trình Hi không những không tốt lên mà còn tệ đi.

Có người còn nói rằng cô dựa vào “ông già” để chống lưng, bắt nạt bạn cùng phòng, rồi lộng hành trong trường học.

Những đồ đạc phơi dưới sân của cô như chăn bông, vỏ gối, hay đôi bốt, khi thì biến mất không dấu vết, khi thì bị bôi keo 502, xịt sơn, hỏng không dùng được nữa.

Đến chiếc Audi A6 cô cũng không dám lái, vì sợ lại bị thêm vào chuỗi “bằng chứng” cho lời đồn đại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Hi thu dọn xong, kéo vali ra khỏi trường. Cô thuê một phòng “khách sạn tình nhân” gần đó trong vòng một tháng, tiện cho việc đi học, đợi đến khi tìm được công việc thực tập khác thì mới chính thức thuê nhà.

….

Khi Trình Hi đến trung tâm SKP, bà Chu đang ngồi trong quán cà phê ở tầng một. Trên bàn là một chiếc hộp nhung, đã mở nắp, bên trong là một chuỗi ngọc trai.

Chuỗi ngọc đó là cho cô.

Những viên nam châu trong suốt.

Trình Hi hợp với kiểu ngọc nhỏ như thế này, vừa có khí chất lại không khiến người ta thấy già dặn.

Bà Chu lười đi dạo thêm, đưa thẻ bạch kim cho Trình Hi. Sau khi chọn xong chiếc trâm cài áo ở tầng hai, cô lên thẳng tầng ba.

Đối diện thang cuốn là một cửa hàng giày nữ cao cấp, trưng bày một đôi giày cao gót đính pha lê có giá 164800 tệ. Viên kim cương 1 carat trên mũi giày sáng lấp lánh.

Đằng sau quầy trưng bày, là Quan Tịnh và quản lý cửa hàng.

Quản lý cửa hàng đang thao thao bất tuyệt giải thích về ý tưởng thiết kế của đôi giày. Quan Tịnh tỏ ra rất hài lòng, cầm một chiếc đến khu vực thử giày.

Trình Hi như bị ma xui quỷ khiến, tiến lại gần tủ trưng bày.

“Tháng sau là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ em. Bữa tiệc sẽ tổ chức ở Danh Viên. Em đi đôi này có được không?”

Chu Cảnh Thần đang kiểm tra danh sách ứng viên tổng giám đốc do chi nhánh trình lên. Hễ động đến công việc là anh không còn để tâm đến chuyện khác, “Được.”

Quan Tịnh tinh ý, không tiếp tục làm phiền anh nữa, ra hiệu cho nhân viên cúi xuống giúp thử giày.

Size giày nhỏ hơn chân nửa size, cô ta không vừa ý: “Không còn size nào khác sao?”

Nhân viên cũng đành bó tay: “Đây là phiên bản giới hạn, cả nước chỉ có năm đôi, đều cùng một kích cỡ.”

Quan Tịnh quay đầu, “Cảnh Thần, chúng ta đổi cửa hàng khác đi.”

Chu Cảnh Thần cất điện thoại, cầm chiếc giày lên giơ ra chỗ ánh đèn xem xét. Kim cương lấp lánh ánh sáng bạc, “Size 37 à?”

Quan Tịnh khoác tay anh: “Em đi không vừa, chật đau chân lắm.”

Không biết anh đang nghĩ gì, mãi đến khi Quan Tịnh giục vài lần, anh mới đặt chiếc giày xuống.

Trình Hi lùi vào góc tường, Chu Cảnh Thần đi ra khỏi cửa hàng giày cùng Quan Tịnh.

“Chi nhánh các anh sắp bầu tổng giám đốc mới à?”

Không khí trong trung tâm thương mại nóng bức, Chu Cảnh Thần xắn tay áo sơ mi, hờ hững đáp: “Điều chỉnh nhân sự bình thường thôi.”

“Em họ em vừa mới du học Úc về, có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh. Tổng giám đốc thì có thể còn thiếu kinh nghiệm, nhưng phó tổng hoặc giám đốc bộ phận thì không thành vấn đề.” Nét mặt Quan Tịnh tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn, cứ như đây là sự sắp xếp hiển nhiên của gia đình mình. “Anh ở tổng bộ, còn ở chi nhánh có người nhà em, nếu xảy ra chuyện gì, nó có thể lập tức báo cho anh.”

“Bố em bảo em nói với tôi?” Bên cạnh Chu Cảnh Thần là cây cột đèn dài đến tận trần nhà, ánh sáng gay gắt chiếu lên gương mặt anh, khiến da tái nhợt không nhìn rõ được biểu cảm.

Trong lòng Quan Tịnh cứ cảm thấy bất an.

Chu Cảnh Thần luôn giữ lễ nghĩa chu toàn, trong khoảng thời gian tiếp xúc này, mỗi khi nhắc đến người nhà họ Quan, anh đều kính cẩn gọi “bác Quan”, thậm chí còn chuẩn bị quà cáp hậu hĩnh nhờ cô mang về biếu gia đình thể hiện tâm ý.

Nhà họ Quan, bao gồm cả họ hàng, đều hết lời khen ngợi anh, đồng thời giục cô nhất định phải nắm chắc danh phận bạn gái chính thức trong tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quan Tịnh rất thông minh, người đàn ông này coi trọng sự nghiệp nhất, còn tình cảm chỉ là tô điểm thêm mà thôi.

Việc đưa người nhà họ Quan vào công ty anh chính là cách tốt nhất để ràng buộc anh.

Phản ứng khó chịu của Chu Cảnh Thần nằm ngoài dự liệu của cô ta. Đối với bạn bè, cô ta từ lâu đã tự nhận mình là “Chu thiếu phu nhân” rồi.

“Em họ em giám sát tình hình ở chi nhánh rồi báo cáo với tôi, đồng thời cũng theo dõi tình hình của tôi để báo cáo lại cho em và Quan gia?”

Nụ cười của Quan Tịnh cứng đờ.

“Em vội quá rồi đấy.”

Cuối cùng anh ném lại bốn chữ, rút cánh tay ra khỏi tay Quan Tịnh. Nhìn thoáng qua, giống như một cặp tình nhân nhỏ đang giận dỗi nhau.

“Cảnh Thần, anh đừng hiểu lầm em! Em không có ý gì xấu cả.” Đôi mắt to tròn của Quan Tịnh ngấn lệ, trông rất oan ức và đáng thương, “Em chỉ muốn chia sẻ gánh nặng giúp anh thôi.”

Chu Cảnh Thần nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, vẫn không rõ là vui hay buồn.

Quan Tịnh lại vòng tay ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Lần sau em sẽ chú ý, thật sự không liên quan gì đến bố em, Quan gia trước nay chưa từng có suy nghĩ nào không đúng đắn.”

Cô ta dáng vẻ khiêm nhường, dịu dàng như nước, Chu Cảnh Thần cũng không phải là kẻ sắt đá hoàn toàn, vẻ mặt anh rõ ràng đã dịu hẳn đi.

Trình Hi đi dạo một vòng qua tiệm trang sức bên cạnh, chọn được một đôi khuyên tai kim cương.

Đang định xuống tầng dưới thì Chu Cảnh Thần gọi cô lại.

Anh đứng ở cửa phòng vệ sinh nam, Quan Tịnh không biết đã đi đâu.

Trình Hi dừng lại, quay lưng về phía anh.

Trong ký túc xá, anh từng nói: Sắp tới bận, có việc thì liên lạc trợ lý.

Cô cho rằng anh lấy lý do công việc, ngầm giảm nhiệt giữa hai người, mỗi người quay về vị trí riêng của mình.

Hai lần ở riêng với nhau này, mỗi lần đều cuồng nhiệt hơn, mỗi lần đều nguy hiểm hơn.

Anh cũng nhận ra, sự mất kiểm soát cảm xúc không phải là dấu hiệu tốt.

Trình Hi không ngờ, anh lại dành thời gian đi dạo phố cùng Quan Tịnh, chuẩn bị tiệc kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng nhà họ Quan.

Dù không đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh, trong lòng cô ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu.

Một mùi hương nam tính tươi mát và nhẹ nhàng dần dần tiến lại từ phía sau, rất tươi mới, mang cảm giác trưởng thành nhưng vẫn trẻ trung.

Không phải là hương gỗ thuốc nặng nề nữa.

Anh đổi nước hoa rồi.

Thông thường, đàn ông bắt đầu chú ý đến ngoại hình, đổi nước hoa, đổi kiểu tóc, thường là để chiều theo gu thẩm mỹ của phụ nữ, hoặc do phụ nữ sửa cho.

Mùi hương mới của Chu Cảnh Thần, mười phần thì chín phần là ý kiến của Quan Tịnh.

Tính cách anh vốn cứng rắn, cộng thêm phong cách ăn mặc thường ngày toàn là tông màu tối, đúng là rất nghiêm nghị và lạnh lùng.

Mùi hương của rừng và biển mang lại cảm giác tươi mát, không u ám. Pha thêm chút lãng mạn kiểu Pháp, càng khiến phụ nữ mê đắm hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0